Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

- Chị Dịch, ba người và Thi Tu phải lập tức đi Hà Phong, sau đó bảo Lý Xuân Sinh hỗ trợ đi tới Lạc Nguyệt. Tôi và Lạc Ảnh còn có một số việc, phải qua một thời gian nữa mới có thể trở về.

Diệp Mặc thấy chuyện đã xong xuôi, hắn cũng không muốn tiếp tục ở lại chỗ này.

Nếu không phải Cửu Đường có chuyện, Diệp Mặc đã dẫn Lạc Ảnh vào trong dãy núi Hoành Đoạn tìm người. Người hắn muốn tìm đương nhiên là đạo cô Giai Uấn. Đối với hắn mà nói, hiện tại quan trọng nhất chính là tấm giấy vàng trên người đạo cô Giai Uấn. Còn phải tìm hiểu xem linh thạch của mụ ta đến từ đâu.

Nếu đạo cô Giai Uấn đoán được hai tấm giấy vàng khác đang ở trên người mình, hẳn mụ ta sẽ không nghĩ tới chuyện quay về thế giới nhỏ. Có lẽ đối với cô ta mà nói điều quan trọng nhất chính là lấy giấy vàng trên người mình đi.

Mình bị thương rất nặng, hơn nữa tu vi của Lạc Ảnh không cao. Đạo cô Giai Uấn không biết hắn có Liên Sinh Đan cho nên trong lòng đã cho rằng nhất định đã tiêu diệt được bọn họ. Chờ tình trạng vết thương của mụ ta tốt hơn, khẳng định cô ta sẽ lại tới thôn An Lý tìm hắn và Lạc Ảnh.

Lỗ Linh đương nhiên biết phân biệt nặng nhẹ. Nếu có thể đi Lạc Nguyệt, cô khẳng định phải đến Lạc Nguyệt trước. Tuy rằng Diệp Mặc lợi hại, nhưng lại không thể mỗi ngày đều ở bên cạnh các cô. Mà ba người các cô nói không chừng đã sớm bị người ta theo dõi.

Hiện tại Diệp Mặc nói vậy, cô ta lập tức cảm kích nói:

- Thật sự cảm ơn cậu. Nếu không nhờ có cậu, ba người chúng tôi còn không biết sẽ như thế nào.

Diệp Mặc mỉm cười nói:

- Nói những lời này là khách khí rồi. Ba người sớm lên đường, tiếp tục ở lại Cửu Đường không phải một chuyện tốt.

Lỗ Linh biết, đương nhiên Diệp Mặc cũng biết. Tuy rằng hắn rất lợi hại, nhưng thế giới này vĩnh viễn đều có một loại người, gọi là kẻ liều mạng. Ở Cửu Đường hắn hủy đi lợi ích của rất nhiều người, thậm chí ngay cả Hắc Đầu cũng bị hắn giết rồi. Những người này không thể trả thù Diệp Mặc, nhưng có thể trả thù người khác.

Nghe Diệp Mặc nói xong, Lỗ Linh do dự một chút, vẫn nói:

- Hồi trước, Cửu Hà lấy được một hòn đá có màu sắc rực rỡ. Anh ấy nói hòn đá kia rất quý, nhưng anh ấy lại không biết nó quý ở chỗ nào. Bởi vì sợ người khác nổi lòng tham, cho nên Cửu Hà không dám đưa hòn đá đi giám định, vẫn để ở trong nhà. Lần trước khi anh tới, tôi đã muốn đưa hòn đá kia cho anh. Chỉ có điều anh đi quá nhanh nên chưa kịp đưa. Lần này ba mẹ con chúng tôi bị người ta bắt đi. Hòn đá cũng bị bọn họ lấy mất...

Diệp Mặc khoát tay nói.

- Một hòn đá thôi. Họ lấy thì cứ để họ cầm. Tôi cũng từng nghe Cửu Hà nói qua. Anh ấy nói khi nào rảnh sẽ đem cho tôi hòn đá đó. Nếu không còn nữa, cũng không sao.

Theo Diệp Mặc thấy, hòn đá này nhiều nhất chỉ là một khối đá mã não hoặc là ngọc thạch gì đó. Cho dù vô giá, đối với hắn mà nói cũng không có tác dụng mấy.

- Mẹ, có phải mẹ nói về cái hòn đá có màu sắc rực rỡ đặt ở trong tay đôi khi rất nóng, đôi khi lại rất lạnh kia không?

Dịch Nghiên Nghiên nghe mẹ mình nói xong liền ngắt lời. Lúc trước cô cũng từng nhìn thấy hòn đá kia. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m

- Cái gì, cô nói hòn đá kia đôi khi rất nóng đôi khi rất lạnh sao?

Lỗ Linh còn chưa kịp trả lời, Diệp Mặc đã ngắt lời hỏi, giọng điệu rõ ràng rất để ý.

Lỗ Linh cảm thấy kỳ lạ thoáng nhìn về phía Diệp Mặc nói:

- Đúng vậy, hòn đá kia rất kỳ quái. Lúc lạnh lúc nóng...

- Hòn đá có màu gì? Có phải màu sắc luôn thay đổi nhiều màu hay không?

Giọng điệu Diệp Mặc càng kích động.

Lỗ Linh gật đầu nói:

- Đúng vậy, hòn đá kia quả thật luôn thay đổi màu sắc. Đôi khi chỉ là hai mầu hồng và trắng, nhưng thỉnh thoảng sẽ có ba màu hồng trắng xanh. Có vài lần sẽ xuất hiện năm màu khác nhau, chỉ có điều không rõ ràng. Chẳng lẽ anh từng thấy loại đá này sao?

Tuy rằng Diệp Mặc kích động, nhưng hắn vẫn tỉnh táo. Lúc này hắn đã biết, đây căn bản chính là một hòn đá ngũ hành.

Đá ngũ hành thuộc về loại vật liệu luyện khí cực kỳ hiếm thấy. Thậm chí so với Tinh Ngọc thạch còn quý hơn. Bởi vì đá ngũ hành chính là vật có thể chế luyện ra linh khí. Linh khí so với pháp khí cao cấp hơn không biết bao nhiêu lần.

Tuy rằng Diệp Mặc biết cho dù hắn có đá ngũ hành, hiện tại cũng không thể chế luyện linh khí. Nhưng hắn chỉ cần vật liệu luyện khí bình thường, trong đó có thêm một chút đá ngũ hành là có thể chế luyện thành phi kiếm.

Phải biết rằng vật liệu phi kiếm cực kỳ hiếm thấy. Lần trước nếu không phải hắn lấy được một khối tinh ngọc thạch từ chỗ Hứa Bình, hắn đã không thể chế luyện được pháp khí phi kiếm thượng phẩm.

Hiện tại hắn luôn tìm vật liệu để chế luyện phi kiếm. Đáng tiếc chính là dường như may mắn của hắn đều dùng hết trong chiếc phi kiếm đầu tiên rồi. Chính vì vẫn không tìm được vật liệu thích hợp để chế luyện phi kiếm, hiện nay phát hiện đá ngũ hành, hắn sao có thể bỏ qua. Không nói, hiện tại bản thân hắn có nhu cầu cấp bách cần tới nó. Cho dù là em gái, Lạc Ảnh hay Khinh Tuyết đều cần tới nó.

- Hòn đá đó lớn cỡ nào? Nó bị mất ở đâu?

Sau khi Diệp Mặc biết là đá ngũ hành, lại không thể nào bình tĩnh như vừa rồi.

Dường như đã nhìn ra sự kích động và vội vàng của Diệp Mặc, Dịch Tiểu Điệp đột nhiên hỏi:

- Anh Diệp, hòn đá kia rất quan trọng sao? Chẳng lẽ còn quý hơn cả kim cương sao?

Có lẽ trong mắt cô bé, trên thế giới không có thứ gì quý bằng kim cương.

Diệp Mặc gật đầu, chỉ có điều trong lòng hắn lại nghĩ, nếu đó thật sự là kim cương, không cần phải nói là một khối, cho dù là mười khối hắn cũng lười hỏi. Không cần nói gì khác, chỉ nói số kim cương hiện tại đang ở trên người hắn cũng đã có một đống nhỏ rồi. Kim cương làm sao có thể so sánh với đá ngũ hành?

Một khối đá ngũ hành kích cỡ bằng quả trứng gà, ở đại lục Lạc Nguyệt đã giá trị mấy triệu linh thạch. Mấy triệu linh thạch, ngay cả Diệp Mặc ở kiếp trước cũng chưa từng thấy qua. Có thể không quý sao? Hắn nghĩ mãi không ra, trên địa cầu sao lại có loại đá này. Khả năng duy nhất chính là thiên thạch rơi từ trên trời xuống.

Lỗ Linh đã nhìn ra Diệp Mặc rất để ý tới hòn đá này. Cô lập tức nói:

- Hòn đá kia lớn bằng hai nắm tay vậy. Lúc trước sau khi vụ án của tôi được tuyên án chung thẩm, tôi biết chuyện này không đơn giản như vậy. Cùng ngày hôm đó tôi đã cất nó, chuẩn bị dẫn theo Nghiên Nghiên và Tiểu Điệp rời khỏi Cửu Đường. Nhưng chúng tôi còn chưa đi, đã bị người của Ngô Kim Hội dẫn đi.

- Ngô Kim Hội?

Diệp Mặc hỏi một câu. Loại bang phái nhỏ này nhiều không kể xiết. Hắn biết Thiết Giang, biết Nam Thanh lại thật sự không biết bang phái nhỏ này.

- Ngô Kim Hội, là một bang phái xã hội đen khá nổi tiếng ở tỉnh Hà Đông. Ở Cửu Đường quật khởi, vốn cũng không tính là gì. Chỉ có điều sau khi bang phái trong vùng không biết vì sao dần dần suy thoái, bang phái nhỏ này liền đứng lên.

Tiết Quốc Dương luôn công tác ở Cục cảnh sát, hẳn là biết rõ việc này hơn so với người khác. Diệp Mặc vừa hỏi, anh ta lập tức trả lời.

Lỗ Linh gật đầu nói:

- Đúng vậy, sau khi bọn họ dẫn chúng tôi đi, đồ đặc của chúng tôi đều rơi vào trong tay bọn họ. Đến bây giờ vẫn chưa lấy lại được.

Lúc này Diệp Mặc mới hiểu được, hoá ra Đới Hằng thông qua hắc bang để đối phó với ba người Lỗ Linh. Về phần lý do Thiết Giang, và Nam Thanh suy yếu vẫn là bởi vì hắn.

Biết rõ ràng lý do xảy ra chuyện này, Diệp Mặc đứng lên nhìn Thi Tu và Tiết Quốc Dương nói:

- Mấy người các anh về Hà Phong trước đi. Tôi xong việc bên này, sẽ đi Hà Phong một chuyến.

- Anh Diệp, chúng tôi có cần ở lại Hà Phong chờ anh và chị Lạc không?

Dịch Tiểu Điệp hỏi.

Diệp Mặc mỉm cười nói:

- Không cần, sau khi các cô đi Hà Phong, lập tức tìm cách đến Lạc Nguyệt. Tôi còn có việc. Khi nào tới Lạc Nguyệt tôi sẽ gặp lại mọi người sau.

...

Sau khi tiễn chân mấy người Thi Tu và Lỗ Linh, Diệp Mặc rất muốn đưa Lạc Ảnh về Lạc Nguyệt trước, sau đó sẽ quay lại đây tìm đá ngũ hành.

Nếu như không biết loại súng có thể phát ra ánh sáng màu lam thì thôi, hiện tại phát hiện ra loại súng này đối phương có thể tiến hành uy hiếp hắn. Tuy rằng không biết còn có bao nhiêu cái, nhưng hắn biết với Tinh Thạch Cực Năng trong tay đối phương, ít nhất bọn họ có thể chế tạo ra được tám khẩu súng. Mà trong tay mình đã có một khẩu súng. Nếu bọn họ sử dụng toàn bộ tinh thạch chế tạo loại súng này, như vậy hẳn bọn họ còn có bảy khẩu súng nữa.

Loại súng này có thể nảy sinh sự uy hiếp đối với hắn. Nếu chẳng may để Lạc Ảnh xảy ra chuyện gì, cho dù hắn lập tức tu luyện đến phi thăng cũng không có cách nào bù lại sự nuối tiếc trong lòng. Hơn nữa không có Lạc Ảnh, hắn nghi ngờ mình cũng không có cách nào sống nổi.

Sau khi Lạc Ảnh kết hôn, hiện nay Lạc Ảnh chính là một phần sinh mệnh của hắn.

Huống gì nếu đối phương không chỉ nghiên cứu chế tạo ra một loại súng này, nếu chẳng may đối phương còn nghiên cứu chế tạo ra súng trường bắn tỉa. Ngoài thần thức của hắn ra, nếu dùng loại súng này bắn hắn, với loại tốc độ ánh sáng màu lam này, hắn khẳng định cũng không có cách nào tránh né được.

Hơn nữa Diệp Mặc không tin sau khi Bắc Sa chịu một cú thua đau như thế, sẽ dừng tay. Bọn họ chắc chắn sẽ không dừng tay. Súng Tinh Thạch Cực năng thậm chí còn quý hơn bất kỳ loại vũ khí nào trên thế giới này. Bắc Sa sao có thể để mặc Diệp Mặc cướp đi một khẩu súng của bọn họ. Bọn họ không động thủ, chỉ là bây giờ còn chưa nắm chắc được mười phần, hoặc là nói còn đang điều binh khiển tướng mà thôi.

Dường như Lạc Ảnh biết được suy nghĩ trong lòng Diệp Mặc. Cô giơ tay lên vuốt ve khuôn mặt Diệp Mặc nói:

- Ừ, em chờ anh. Không phải anh nói em gái anh đang ở Ninh Hải sao? Anh đưa em đi Ninh Hải là được rồi. Khi em không ở bên cạnh anh, anh phải cẩn thận một chút.

Lạc Ảnh hiểu rất rõ nguyên nhân khiến Diệp Mặc bảo cô tạm thời rời khỏi hắn. Từ sau khi chia tay với Diệp Mặc lần trước, cô cũng không lòng dạ nào tu luyện. Cho nên lúc này tu vi của cô so với hai năm trước không có bất kỳ sự khác biệt nào. Hiện nay cô là vợ của Diệp Mặc. Diệp Mặc chính là tất cả của cô. Cô thực sự không muốn rời Diệp Mặc nửa bước. Nhưng cô biết nếu mình ở lại bên cạnh Diệp Mặc sẽ tăng thêm nguy hiểm cho hắn. Cô không muốn Diệp Mặc có bất kỳ nguy hiểm gì.

Biết Lạc Ảnh hiểu được suy nghĩ của mình, Diệp Mặc lấy súng lục làm từ Tinh Thạch Cực Năng ra, đưa cho Lạc Ảnh nói:

- Tố Tố, em cất khẩu súng này đi. Nếu như gặp phải nguy hiểm, không nên cho đối phương bất kỳ cơ hội nào, trực tiếp nổ súng.

- Không, ở Ninh Hải không ai biết em, sẽ không có nguy hiểm đâu. Anh nên giữ khẩu súng này trong người.

Lạc Ảnh lập tức từ chối yêu cầu của Diệp Mặc.

Diệp Mặc ôm lấy Lạc Ảnh nói:

- Loại súng này nhiều nhất chỉ có thể nổ súng được mấy lần. Tinh Thạch Cực Năng bên trong sẽ bị tiêu hao hết. Anh không cần thứ này. Em cầm lấy khẩu súng này chẳng những có thể bảo vệ mình, cũng có thể bảo vệ Bắc Vi. Anh lấy được thứ đó, sẽ lập tức đến gặp hai người.

Nghĩ tới việc sau khi gặp lại Lạc Ảnh, hắn phải dẫn cô đến Lạc Nguyệt, Diệp Mặc có chút do dự. Hắn không biết hiện tại có nên nói cho Lạc Ảnh biết chuyện về Khinh Tuyết hay không.

Tâm tư Lạc Ảnh trong sáng. Cô nhìn thấy Diệp Mặc do dự, tuy rằng không biết vì chuyện gì, nhưng Diệp Mặc không nói, cô sẽ không hỏi. Những điều Diệp Mặc muốn nói, đều đã nói cho cô biết. Hắn không nói, nhất định là chuyện không quan trọng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui