Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Giờ Diệp Mặc mới hiểu, hóa ra tên Vĩnh Thiếu gia này là anh của Đới Hằng. Em của gã đã bị mình đánh nát hai chân ở Cửu Đường, cả đời này cũng chẳng còn cơ hội đứng lên.

Là người của Đới gia, Diệp Mặc cũng thấy không kỳ quái, người của Đới gia và Bắc Sa ở cùng nhau, tên Vĩnh Thiếu gia này và mấy người kia cùng ở đây cũng là điều bình thường. Hoặc có lẽ là vì chuyện của Đới Vĩnh nên mấy người họ mới có thể cùng tụ tập trong hội sở này.

Trừ gã sếp Lưu kia là Hoàng cấp trung kỳ ra thì người đàn ông chưa lên tiếng kia là Hoàng cấp hậu kỳ, ba người còn lại thật ra rất bình thường, chỉ là khí huyết sung một chút mà thôi.

Sếp Lưu bỗng khoát tay chặn lại, hình như tay gã đã nhận được tin tức gì. Một lát sau gã nói:

- Diệp Mặc đã vừa đi ra ngoài, còn Lạc Ảnh vẫn ở bên trong, hơn nữa, Lục Na và Lương Tuấn đêm nay sẽ tới Yến Kinh, hẹn chúng ta hai giờ sáng mai ở sông Yến Thủy gặp mặt, nhưng Lục Linh nhất định phải đi.

Nghe được lời của sếp Lưu, Đới Vĩnh đột nhiên đứng lên:

- Sếp Lưu, nếu chỉ có một mình Lạc Ảnh, chúng ta...

Đới Vĩnh còn chưa nói hết câu đã bị sếp Lưu cắt ngang:

-Tôi biết anh muốn chiếm cô gái Lạc Ảnh đó nhưng bây giờ tuyệt đối không được, chỉ cần Diệp Mặc một ngày chưa chết, cho dù bắt cô ta về cũng không thể động vào. Hơn nữa, đây vẫn là địa bàn của Vương gia, Vương Tự và Diệp Mặc có quan hệ thân thiết, cho dù muốn động thủ thì tuyệt đối cũng không thể động thủ ở đây được. Ai biết được Diệp Mặc có đột nhiên tiến vào hay không, nói thật nhé, mấy người chúng ta ở đây cộng lại cũng không đáng để hắn tùy ý giết đâu.

Diệp Mặc cười lạnh, mấy người này quả thực không đủ để hắn tùy ý giết, chỉ cần mấy hỏa cầu là có thể giải quyết rồi.

Diệp Mặc đã biết được đến tối họ sẽ gặp nhau ở sông Yến Thủy nên không muốn tiếp tục nghe nữa, đợi đến lúc tối tới sông Yến Thủy là được rồi.

Đang nghĩ đã đến lúc phải rời đi, thần trí của hắn liền chú ý trong phòng xa hơn một chút, một cô gái phục vụ đang cầm khăn lau bàn nhưng cái bàn đó cô ta lau rất lâu rồi mà vẫn ở đó lau đi lau lại.

Diệp Mặc giật mình, lập tức dùng thần thức quan sát cẩn thận nhân viên phục vụ này. Cô ta gầy yếu, trên mặt có nhiều vết sẹo, xem ra rất xấu. Nếu không phải mặt của cô ta thực sự rất xấu thì Diệp Mặc sẽ không nghĩ đây là do con người làm ra.

Vừa nghĩ tới mặt của cô có thể do con người gây ra, Diệp Mặc liền chú ý tới thân thể của cô, quả nhiên trước ngực và sau lưng vết thương chồng chất, thoạt nhìn đã thấy ghê người.

Đây là một người phụ nữ đã nếm qua đau khổ, tuy ánh mắt của cô rất bình tĩnh nhưng thần thức của Diệp Mặc lại cảm giác được lòng cô đang rất phẫn nộ. Điều khiến Diệp Mặc kỳ quái là cô gái đó cho hắn một chút cảm giác quen thuộc, nhưng hắn lại không nhớ ra được cô là ai.

Rất nhanh, Diệp Mặc nhìn thấy một chấm đen nhỏ bên trong tai cô, đây là máy nghe trộm. Diệp Măc liền nghĩ đến căn phòng của năm người Bắc Sa kia. Thần thức của hắn bắt đầu tìm kiếm, quả nhiên hắn thấy có một thiết bị nghe trộm ở dưới ghế.

Hóa ra cô ta đã nghe trộm việc của Bắc Sa, chỉ cần cô ta không làm hỏng chuyện của mình là được, Diệp Mặc cũng không quan sát cô ta nữa mà theo cửa sổ đang mở rời khỏi căn phòng, lại tiến vào hội sở.

Diệp Mặc vừa đi tới đại sảnh đã nhìn thấy mấy người Lạc Ảnh đang ngồi nói chuyện, còn Tô Mi thì đứng ở một bên. Hơn nữa, Lạc Ảnh đang cau mày, nếu không phải Diệp Mặc bảo cô đợi ở đây thì cô sớm đã bỏ đi rồi.

Mấy người này Diệp Mặc đều biết, ngoại trừ Khâu Chí Nhưỡng và Hàn Đan ra, còn có Khâu Chí Học suýt chút nữa bị hắn trừng trị ở hội quán Ngô Đồng tại Yến Kinh.

Diệp Mặc có nghe bọn Thi Tu nói qua, tên Khâu Chí Học này là một nhân vật trẻ tuổi giỏi giang của Khâu gia. Có điều, tên Khâu Chí Học này lúc ở hội quán Ngô Đồng có phần mưu trí, không có vội vã ra tay nên đã miễn đi một tai kiếp.

Diệp Mặc bước tới trước mặt Lạc Ảnh nói:

- Anh đã về đây.

Lạc Ảnh nhìn thấy Diệp Mặc đã trở về liền vội vàng nắm lấy cánh tay Diệp Mặc, đối với những người xung quanh thật cực kỳ phản cảm.

Tô Mi nhìn Diệp Mặc trong lòng cười lạnh, những người đến hôm nay đều là nhân vật cực kỳ quan trọng. Những người này không phải Vương Tiền Quân, cũng không phải Vương Tự có thể lớn tiếng được. Năng lực của mỗi người ở đây so với Vương Tiền Quân mạnh hơn nhiều, Khâu Chí Học cũng không được, không cần nói đến Vương Tự, ngay cả cha của Vương Tự cũng phải cẩn thận ứng đối một cách khách khí.

Đang định tới trước mặt Lạc Ảnh chuẩn bị nói nhảm thì Khâu Chí Nhưỡng và Hàn Đan thấy Diệp Mặc trở về, trong lòng lập tức tê liệt, lại thấy lúc Lạc Ảnh đứng lên khoát tay Diệp Mặc, sắc mặt của hai người họ liền trắng bệch.

Hàn Đan đã hối hận không thể lập tức biến mất. Nếu gã biết Diệp Mặc sẽ tới nơi này, cho dù gã có muốn tới cũng không thể dễ dàng lộ diện trước mặt Diệp Mặc. Nhưng giờ chẳng những gã xuất hiện mà còn đứng cạnh cô gái của Diệp Mặc, y hận không thể một cước đá Tô Mi bay xa, nếu không phải Tô Mi thì y sao biết được nơi này có một mỹ nữ? Có mỹ nữ hay không không quan hệ gì nhưng là liên quan tới Diệp Mặc thì quan hệ rất lớn.

- Anh Diệp...

Hàn Đan cúi đầu ân cần hỏi han.

- Mặc thiếu gia,...

Bộ dạng của Khâu Chí Nhưỡng không được uy phong như vừa rồi, gã biết Diệp Mặc muốn đánh gã thành như thế nào, vốn dĩ chỗ nói lý cũng không có. Đừng nói Khâu Gia y dữ dằn, nhưng chỉ có ở trước mặt người khác, trước mắt Diệp Mặc căn bản cũng không có tư cách gì. Ngay cả ông cụ Khâu Xung Hành ở trước Diệp Mặc cũng phải khép nép, gã là gì chứ.

Lúc này lòng của y so với Hàn Đan càng bất an không yên, bởi vì vừa rồi gã đã muốn tìm cô gái ôm cánh tay Diệp Mặc kia để nói chuyện.

- Mặc thiếu gia, không ngờ anh cũng tới nơi này, thật là hạnh ngộ.

Trong nháy mắt Khâu Chí Học nhìn thấy Diệp Mặc, sắc mặt gã liền thay đổi, nhưng biểu hiện của gã khá tốt, rất nhanh liền phản ứng lại, bắt tay Diệp Mặc chào hỏi.

Diệp Mặc hừ lạnh một tiếng, không để ý Khâu Chí Học mà liếc qua mấy người họ, sau thản nhiên nói:

- Các anh tới đây muốn nói gì?

- Cái đó, không có gì, chúng tôi chỉ là vừa lúc đi ngang qua đây, thấy phóng viên Tiêu nên muốn hỏi thăm...

Khâu Chí Nhưỡng vội vàng giải thích.

- Nếu không có gì, vậy thì đi đi.

Diệp Mặc lạnh lùng nói.

- Vâng, được, tôi lập tức cút ngay.

Khâu Chí Nhưỡng còn không dám nói nhảm, gã sợ Diệp Mặc nổi giận thì chân của gã cũng đã bị cắt đứt, Diệp Mặc dường như giống người có sở thích này. Lần trước, sau khi Khâu Chí Triết và Khâu Đông Thần của Khâu gia bị Diệp Mặc đánh cho tàn phế, vài hôm sau, Đới Hằng của Đới gia cũng bị Diệp Mặc đánh cho tàn phế.

Tuy Khâu gia và Đới gia đều rất mạnh nhưng Diệp Mặc giờ đã khá hơn nhiều, chẳng những hai nhà Khâu, Đới không dám làm gì bất lợi với Diệp Mặc, mà một câu của hắn, hai nhà Khâu, Đới, ngay cả Lý Xuân Sinh cũng không dám đối phó. Người như thế, Khâu Chí Nhưỡng muốn nói nhảm trước mặt thì không phải ngại mình không sống lâu thì là cái gì?

Tuy Khâu Chí Nhưỡng không dám nói gì nhưng Khâu Chí Học lại tức giận, mặt xanh mét, gã không ngờ Diệp Mặc lại kiêu ngạo, không nể nang gì như thế. Móng tay gã bấm chặt vào thịt, thậm chí bị chảy máu nhưng gã vẫn như cũ, không dám nói nửa chữ. Gã biết, chỉ cần gã dám nói một chữ không hoặc phản kháng lại một câu thì Diệp Mặc có khả năng sẽ giết gã. Hắn chính là một kẻ điên, là một kẻ điên mà không ai có thể trị được.

- Hàn Đan, hằng ngày anh cùng với mấy kẻ cặn bã này lăn lộn có gì tốt chứ? Đừng làm mất mặt của Hàn Tại Tân, đi đi!

Diệp Mặc nhìn Hàn Đan đang sợ hãi, nghĩ tới Hàn Tại Tân đang đối phó với Bắc Sa, người trong nhà y và người của Bắc Sa lại câu kết với nhau ở một chỗ, trong lòng liền thấy khó chịu.

- Vâng, anh Diệp, tôi biết rồi, tôi lập tức đi ngay.

Hàn Đan không dám nói nửa câu vô nghĩa, khẩn trương lui về phía sau. xem tại TruyenFull.vn

Khâu Chí Học sắc mặt xanh mét cũng muốn lui về phía sau nhưng lại bị Diệp Mặc gọi lại:

- Anh chờ chút, tôi có việc muốn hỏi anh.

Tuy Khâu Chí Học hận một nỗi không thể lập tức rút súng ra bắn chết Diệp Mặc, thậm chí hận không thể ăn tươi nuốt sống Diệp Mặc nhưng gã không thể không bước tới, đợi Diệp Mặc hỏi, thậm chí phải nói một tiếng vâng.

Tô Mi sợ ngây người, cô không ngờ mấy người cao không thể với tới được trong mắt cô lại giống như mấy con chuột nhát gan hoảng sợ thấy mèo khi đứng trước mặt Diệp Mặc, ngay cả Khâu Chí Học ở Yến Kinh cũng thế. Tô Mi trong lòng muốn hét lên, tôi không tin, bất luận là ai cũng không thể có khả năng làm mấy người này sợ hãi đến mức như vậy.

Nhưng sự thật đang ở trước mắt cô, cô không thể không tin, Khâu Chí Học đang đứng cúi đầu ở một bên đợi câu hỏi của Diệp Mặc. Nếu nói anh Vương Tự và Diệp Mặc có quen biết là Diệp Mặc gặp may, nhưng tất cả những gì đang diễn ra trước mắt đây là thế nào? Chẳng lẽ, điều này dùng chó ngáp phải ruồi để giải thích sao?

Người dám giáo huấn Hàn Đan, dám bảo Khâu Chí Nhưỡng cút đi, dám nói Khâu Chí Học cặn bã, Khâu Chí Học không dám cãi lại, thậm chí còn chờ dạy bảo có năng lực đến mức nào? Hay nói có loại người này sao? Tô Mi hận một nỗi không thể lớn tiếng hỏi, Diệp Mặc, nhà ngươi rốt cuộc là ai? Rõ ràng nhà ngươi là người bị Diệp gia vứt bỏ, dựa vào cái gì mà dám làm như vậy?

Không cần nói là người mà Diệp gia đã từ, ngay cả người của Diệp gia đến đây cũng không dám nói như vậy. Hơn nữa, cô rõ ràng nhìn thấy Khâu Chí Học tức giận đến nỗi bấm chảy cả máu tay nhưng cũng không dám làm gì, điều này làm cô sững sờ.

- Mặc thiếu gia, nghe nói anh ở Yến Kinh, tôi cố ý tới hỏi thăm, ha ha, anh quả nhiên ở đây

Một người đàn ông trung niên chạy tới rất nhanh.

Người này Tô Mi không biết, nhưng đã thấy y đi lại nơi này, những người bên cạnh đều ân cần hỏi thăm nên chỉ biết lai lịch của người này khẳng định không nhỏ. Ít nhất so với Khâu Chí Học lớn hơn nhiều.

Quả nhiên y tới gần, Khâu Chí Học chủ động ân cần hỏi:

- Sếp Đỗ, không ngờ anh cũng tới rồi.

- Ổ, Chí Học cũng ở đây à, ha ha, tôi đến là muốn gặp huấn luyện viên.

Nhìn thấy Khâu Chí Học xong, người đàn ông trung niên này đột nhiên sửa cách gọi Diệp Mặc thành huấn luyện viên..

- Đúng vậy, Mặc thiếu gia có vài chuyện muốn chỉ bảo tôi, cho nên tới đây.

Khuôn mặt xanh mét của Khâu Chí Học rất nhanh đã biến mất.

Diệp Mặc khẽ mỉm cười:

- Sếp Đỗ, anh là biết tin tức từ chỗ lão Hàn hả, huấn luyện viên gì đó không gọi nữa, cho miễn xa lạ.

Đối với Đỗ Đào, Diệp Mặc đã biết từ lâu. Đỗ Đào chính là huấn luyện viên của Phi Tuyết, và là đồng đội với Trương Quật, đồng thời cũng là phó cục trưởng Yến Kinh, đã từng giúp Diệp Mặc.

Không nói Tô Mi và Vương Dĩnh đang ngây người mà xem ra Tiêu Lôi cũng không hiểu Diệp Mặc rồi. Cô biết Diệp Mặc không tầm thường, nhưng không ngờ Diệp Mặc lại hoành tráng thế. Cô là một phóng viên, đối với sự hiểu biết về Đỗ Đào so với người bình thường có nhiều hơn một chút.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui