Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Lửa đạn bên ngoài dường như càng ngày càng dày đặc, Dino nhìn Úc Diệu Đồng cứ như không có chuyện gì, cố nén phẫn nộ và run rẩy, từng chữ từng câu nói:

- Tôi đồng ý đàm phàn mười phút, xin cho chúng tôi thời gian mười phút đàm phán, bây giờ mời bên cô dừng tấn công ngay lập tức.

Úc Diệu Đồng khẽ mỉm cười nói:

- Cho anh một trăm cái mười phút cũng không có vấn đề gì, chỉ có điều tôi không có cách nào chỉ huy hải quân. Chúng tôi là phân biệt quân - chính, thành chủ của chúng tôi chỉ xem báo cáo của tôi, không nghe đề nghị của tôi đâu. Dino tiên sinh, nếu như anh thực sự muốn bên ngoài yên tĩnh lại, vậy thì nhanh chóng kết thúc đàm phán đi.

Dino xanh mặt, vẫn không nói gì, trợ lý của ông đã gọi điện cho ông. Nghe điện thoại xong sắc mặt của Dino trở lại bình thường, ông ngồi xuống, không kì kèo mười phút kia nữa, mà bình tĩnh nói với Úc Diệu Đồng:

- Bộ trưởng Úc, chúng tôi đồng ý bồi thường bảy mươi tỉ Lạc nguyên tổn thất của Lạc Nguyệt, bên cô phải lập tức dừng xâm chiếm lại, sau đó rút quân.

Úc Diệu Đồng chậm rãi nói:

- Nếu là trước kia, bồi thường này đương nhiên không nghi ngờ gì cả, nhưng đã trải quan lần chiến tranh này, tổn thất của chúng tôi không thể ước lượng được…

Dino tức giận đến ngồi cũng không muốn ngồi xuống, ông nhanh chóng nói:

- Các cô muốn bao nhiêu, nói thẳng ra đi.

Ngọn lửa thiêu đốt trong lòng Dino không có cách nào ngăn cản lại được nữa rồi, trong lòng y thầm khóc, Đây đâu phải là đàm phán, đây là cầm súng đi ăn cướp. Tổn thất của các người lại còn không thể ước lượng được, nhiều nhất cũng chỉ là tổn thất vài viên đạn đạo và một đống bom mà thôi, tổn thất của chúng tôi mới là không có cách nào ước lượng được.

Úc Diệu Đồng bỗng nhiên mở văn kiện trước mặt ra, trầm ngâm một lát rồi nói:

- Thành chủ của chúng tôi vốn yêu cầu bồi thường ba trăm tỉ Lạc nguyên…

Úc Diệu Đồng còn chưa nói xong, Dino suýt nữa chết đứng người. Ba trăm tỉ Lạc nguyên, đây là muốn lấy mạng của Indonesia mà, tổng giá trị sản lượng quốc dân của một năm bị lấy đi một nửa, còn chơi cái gì đây?

Nhưng không đợi Dino lau mồ hôi. Úc Diệu Đồng lại nói:

- Nhưng thành chủ ngẫm lại vẫn lấy hòa bình là gốc, hơn nữa cũng không muốn tăng thêm gánh nặng cho người dân Indonesia, cho nên quyết định hạ thấp mức bồi thường xuống còn một trăm tỉ Lạc nguyên.

Dino thở phào một cái, một trăm tỉ Lạc nguyên vẫn còn nằm trong mức chịu đựng được. Ông thầm lau mồ hôi lạnh. Vẫn chưa có hoàn toàn hồi phục tinh thần lại, Úc Diệu Đồng lại nói tiếp:

- Nhưng Lạc Nguyệt chúng tôi cần một điểm dừng chân ở eo biển Sunda, cho nên quyết định thuê đảo Sangiang 99 năm…

- Không được, tuyệt đối không được.

Dino không chút khách khí từ chối thẳng thừng, đảo Sangianglà vị trí hiểm yếu của eo biển Sunda, một khi bị thuê đi rồi, vậy còn việc hoàn công cây cầu lớn của eo biển Sunda thì sao đây?

Hơn nữa eo biển Sundalà một trong những hậu hoa viên của nước Mĩ, là một trong những tuyến đường quan trọng để hạm đội thứ bảy của Mĩ ra vào Ấn Độ Dương và Thái Bình Dương. Nếu Indonesia đáp ứng yêu cầu này, như vậy nước Mĩ là nước đầu tiên là không bỏ qua cho bọn họ.

Úc Diệu Đồng cười khẩy một cái nói:

- Đương nhiên để bồi thường, đảo Bali mà chúng tôi chiếm lĩnh sẽ lập tức được nhường lại, và còn cái nữa là tuyệt đối không can thiệp vào việc xây dựng cầu lớn Sunda.

Dino cười khẩy một cái, đảo Bali các người không muốn nhường cũng không được, ông tin rằng chuyện đảo Bali, không cần ông quản, khắc có người đến quản. Bỗng nhiên ông nghĩ đến, nếu như Lạc Nguyệt chiếm lĩnh được đảo Cát Ngang. Vậy thì nước Mĩ từ đây tiến vào Ấn Độ Dương phải đối mặt với một con dao găm chặn yết hầu. Cứ như vậy, xung đột sẽ do nước Mĩ và Lạc Nguyệt đi đối kháng, Indonesia có thể hoàn toàn đứng ngoài. Cần gì phải trợ giúp nước Mĩ khiêng súng? Hơn nữa hòn đảo kia cho dù không có, đối với Indonesia mà nói cũng tổn thất không đáng là bao.

Một khi nước Mĩ và Lạc Nguyệt đánh nhau, vậy thì Indonesia có thể đục nước béo cò. Nghĩ đến đây khóe miệng Dino hiện lên một nụ cười thâm hiểm, dù gì hòn đảo kia sớm muộn gì cũng bị nước Mĩ chiếm đoạt lại. Indonesia việc gì phải lộ đầu giúp nước Mĩ? Nếu như không phải Mĩ, thì lần này Indonesia cũng không cần tổn thất nhiều như vậy, chỉ cần bồi thường bảy mươi tỉ Lạc nguyên là được rồi.

Nhưng bây giờ không nói đến chuyện bồi thường một trăm tỉ Lạc nguyên, tổn thất đảo Bali bị xâm chiếm lại càng không có cách nào ước lượng được.

Âm thanh lửa đạn từ bên ngoài lại truyền đến, Dino ra ngoài bàn bạc nhanh chóng. Sau đó bước nhanh đến nói:

- Được, chúng tôi đồng ý. Bây giờ thì soạn thảo hiệp ước.

Ức Diệu Đồng đẩy văn kiện trước mặt qua nói:

- Không cần soạn thảo, Lạc Nguyệt đã kí rồi, chỉ chờ quý phương kí tên là được.

Dino cầm lấy hiệp ước sớm đã được làm sẵn, trong lòng bỗng nhiên có một cảm giác hoàn toàn dính kế. Dường như người ta sớm đã chuẩn bị trước, loại cảm giác này rất không ổn hơn nữa lại rất quái dị.



Khi Mạc Hải đi vào phòng họp, hội nghị dường như đã sắp kết thúc, xem ra khi y rời khỏi, Liên Hợp quốc đã cho ra quyết định rồi.

Thấy Mạc Hải bước đến, Stefan lại như không nhìn thấy, nhưng có thể thấy gã đã không thèm để ý đến ý kiến của Mạc Hải rồi.

Mạc Hải lại lần nữa yêu cầu lên tiếng, hội nghị lần này vốn là vì ngăn chặn Lạc Nguyệt, đại biểu của Lạc Nguyệt phát biểu, Trưởng ban thư ký Stefankhông có lí do gì không đồng ý.

Rất nhiều người đều cho rằng phát ngôn của y nhiều lắm cũng chỉ là một số câu nói khoác thiếu chất dinh dưỡng mà thôi, không có bất kỳ nội dung có tính chất thực tế nào hết.

Nhưng Mạc Hải lại nói thẳng:

- Lạc Nguyệt chúng tôi cân nhắc đến mục đích hòa bình trên toàn thế giới, suy xét đến hai từ hòa bình này không dễ dàng gì, còn có lời tuyên bố ngừng chiến đấu của Liên Hợp quốc. Bây giờ chúng tôi đã thống nhất với Indonesia, quyết định rút quân khỏi đảo Bali, và cũng không tấn công Java nữa. Có lẽ mọi người không tin, nhưng từ lúc tôi đi đến đây, việc rút quân đã bắt đầu, lúc này nói không chừng quân đội của chúng tôi đã hoàn toàn rút khỏi đảo Bali rồi…

- Cái gì?

Toàn bộ hội trường lập tức xì xào bàn tán, bên này vừa mới tán thành quyết định tấn công Lạc Nguyệt, gìn giữ nền hòa bình thế giới, thì người ta đã rút quân rồi. Chẳng lẽ nói Lạc Nguyệt rút quân rồi, liên quân vẫn còn muốn đi bảo vệ hòa bình, tấn công vào Lạc Nguyệt hay sao?

Rất nhiều đại biểu của các nước khác thở phào nhẹ nhõm, Lạc Nguyệt rút quân, chứng tỏ bọn họ không xâm lấn Indonesia thật rồi, mà đúng là làm bộ dạng cho Indonesia nhìn. Đó là vì Indonesia đã giết người của Lạc Nguyệt, mà lại còn không giữ lời, không bồi thường cho Lạc Nguyệt.

- Tôi đề nghị tiến hành sửa chữa phương sách đối với Lạc Nguyệt ngay lập tức, trong tình hình Lạc Nguyệt rút quân, chúng ta không thể tiếp tục phát động chiến tranh. Dù sao chuyện lần này cũng là do Indonesia gây ra, bây giờ Lạc Nguyệt đã rút quân rồi, nếu như chúng ta vẫn tiếp tục phát động chiến tranh, cũng có nghĩa là vi phạm nền hòa bình thế giới.

Đại biểu nước Nga đứng dậy phát biểu đầu tiên.

Sau khi trải qua cuộc chiến tranh lạnh, mặc dù bây giờ nước Nga và các nước phương Tây đã dịu đi. Nhưng cũng có hi vọng kiềm chế được nước Mĩ hơn nữa tồn tại thái độ cứng rắn mạnh mẽ. Đối với Lạc Nguyệt, bọn họ không thể nào một gậy đánh chết được.

Lyes mặc dù rất muốn đứng dậy phản đối ngay lập tức, nhưng ông ta biết lúc này phản đối căn bản không thích hợp, cũng không có ai đồng ý. xem tại TruyenFull.vn

Bởi vì mọi người đều biết một khi xuất binh Lạc Nguyệt, lập tức sẽ tạo nên đại chiến. Dựa vào sự hùng mạnh của Lạc Nguyệt, thì không thể nào bị đánh mà không đánh trả.

Cho nên cho dù ông ta có phản đối, những người có thể đứng về phía ổng cũng không có nhiều.

Stefan thì lại thầm thở phào nhẹ nhõm. Gã là người không hi vọng xảy ra đại chiến nhất, nếu như bùng nổ chiến tranh thế giới, người thất bại nhất chính là gã. Cho nên bây giờ Lạc Nguyệt có thể rời khỏi, đối với gã mà nói thì không thể tốt hơn được nữa rồi.

Stefanlập tức liên tiếng, quan điểm của hội nghị lại được đặt ra một lần nữa.

Cùng thời gian này, tổng thống Mĩ Turner đã lấy được nội dung hiệp ước được kí kết giữa Indonesia và Lạc Nguyệt. Về việc Indonesia phải bồi thường cho Lạc Nguyệt bao nhiêu tiền, Turner không có chút hứng thú nào. Điều mà gã tức giận là không ngờ Indonesia lại cho Lạc Nguyệt thuê đảo Sangiang của eo biển Sunda

Đảo Sangiangở trong tay Indonesia thì không có vấn đề gì, nhưng một khi rơi vào tay con sói Lạc Nguyệt rồi, chẳng khác nào cầm một con dao găm từng giây từng phút nhìn chằm chằm vào eo biển Sunda, hạm đội nước Mĩ từ nay nhất cử nhất động sẽ rơi vào tầm ngắm của Lạc Nguyệt. Turner theo bản năng sờ vào cổ mình, gã cảm giác hình như cổ họng mình có chút đau.

Nhẫn nhịn, lúc này nhất định phải nhẫn nhịn. Nhưng đảo Sangianglà của Indonesia, người ta đồng ý cho thuê, nước Mĩ không quản được, gã thậm chí cũng có thể khẳng định mục đích Lạc Nguyệt muốn đảo Sangiangchính là đối phó với nước Mĩ.

Indonesia thực quá rác rưởi, Turner tức giận muốn gầm lên. Nhưng lúc này gã lại không có cách nào cả. Gã thậm chí nghi ngờ trước khi Lạc Nguyệt tấn công Indonesia, thì đã nghĩ đến kết cục rồi, sau khi Lạc Nguyệt rút quân, gã cũng không cần hỏi kết quả của đại hội Liên hợp quốc, nhất định là kết thúc hòa bình rồi.

Nước Mĩ khó khăn lắm mới tìm được cơ hội ỷ vào hội Liên Hợp quốc để đối phó với Lạc Nguyệt, không ngờ ngay lúc bắt đầu đã phải kết thúc rồi.

Nếu như tất cả những thứ này đều là mưu kế của Lạc Nguyệt. Vậy thì Lạc Nguyệt tuyệt đối không phải là một tên chính trị ngốc nghếch. Bọn họ chính là chuyên gia âm mưu quỷ kế, đấu thế lực với thế lực thâm hiểm này, Turner lần đầu tiên có cảm giác bất lực như này.

Đối với nước Mĩ mà nói, vẫn còn một cơ hội nữa, đó chính là Philippin, Philippin cũng là nước phản đối lại Lạc Nguyệt. Sau khi Lạc Nguyệt cứng rắn với Indonesia, thì chắc chắn sẽ lại cứng rắn với Philippin. Nếu không uy phong của bọn họ sẽ giảm đi rất nhiều, thậm chí không đạt được hiệu quả uy hiếp. Nghĩ đến đây Turner lập tức muốn hỏi sự tình của Philippin, hơn nữa quyết định lần này tuyệt đối phải cướp được thời cơ động thủ của Lạc Nguyệt đồng thời phái hạm đội ra phản kích.

Nhưng gã vừa nghĩ đến đây, trợ lý liền mang tin Philippin và Lạc Nguyệt đã thống nhất với nhau đến. Sau khi Lạc Nguyệt chiếm lĩnh được đảo Bali, Philippin liền chủ động tìm đến Lạc Nguyệt giải hòa. Lạc Nguyệt dựa vào yêu thích nền hòa bình thế giới, thêm vào đó Philippin lại chủ động yêu cầu, ngược lại hạ mức bồi thường của Philippin xuống còn ba mươi tỉ Lạc nguyên, đã ký kết hiệp ước bồi thường.

- Fuck…

Turner không lìm nổi ném ngay bức thư trong tay xuống đất, gã làm một tổng thống thất bại.

Turner bỗng nhiên nghĩ đến, Lạc Nguyệt sau khi tuyên chiến với Philippin được một tuần, có phải đã sớm tính đến chuyện Philippin sẽ chủ động đến thỏa hiệp rồi hay không? Nếu quả thật như vậy, Lạc Nguyệt chẳng những không phải là một tên chính trị ngu ngốc, thậm chí còn là một lão yêu quái.

Lúc này Turner thậm chí tin rằng người đó chế định những thứ này, đã sống qua mấy đời rồi, nếu không sao lại đến cả những việc này mà cũng có thể tính toán được? Hơn nữa thời gian lại chính xác đến như vậy?

- Tuyên bố lập tức mở cuộc họp khẩn cấp ở Nhà Trắng…

Turner trong lòng bỗng nhiên cảm thấy lo lắng, gã cảm thấy mọi suy nghĩ của mình đều rơi phía sau người khác.



Úc Diêu Đồng vẫn chưa quay về đến Lạc Nguyệt trong lòng cũng rất khâm phục Diệp Mặc rồi, lúc này cuối cùng cô cũng hiểu chiến tranh là cái gì. Đó không phải là mục đích thật sự, mà là một thủ đoạn phục vụ cho mục đích.

Bọn họ chỉ đưa ra một kế hoạch tác chiến đơn giản, Diệp Mặc thì lại đem toàn bộ phương diện ra tính toán, thậm chí đến cả thời gian cũng sai lệch không nhiều, hắn quả thật lợi hại.

Cùng lúc đó, Diệp Mặc ở Lạc Nguyệt trong lòng lại hết sức kinh ngạc dịch thuật của Mông Thị, ngày trước khi Mông Cửu Sơn truyền cho hắn, hắn chỉ là nghĩ làm sao có thể thông qua dịch thuật kết hợp với tu chân. Bây giờ khi hắn chế định kế hoạch tác chiến của Lạc Nguyệt, cũng tiện thể xem xem tính khả thi của dịch thuật, không ngờ rất nhiều thứ lại tự động ý thức được, hơn nữa có thể lập ra sách lược phù hợp với Lạc Nguyệt nhất.

Cái duy nhất không chính xác chính là thông qua dịch thuật cho thấy Lạc Nguyệt có thể xảy ra chút chuyện ở đảo Bali, nhưng bây giờ quân đội Lạc Nguyệt đã rút lui, chuyện này chắc chắn sẽ không xảy ra nữa.

Thở phào nhẹ nhõm, Diệp Mặc đang định rời phòng, hắn muốn dẫn Lạc Ảnh và Khinh Tuyết đi tham gia nghi thức hoan nghênh các binh sĩ Lạc Nguyệt chiến thắng trở về, Hư Nguyệt Hoa liền vội vã gõ cửa bước vào.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui