Xung quanh đó đã có rất nhiều người vây quanh, những người này đang bàn tán xôn xao. Trên thuyền mặc dù có rất nhiều người nước ngoài, nhưng người Hoa cũng rất nhiều. Mà tò mò là tính của người Hoa, đặc biệt là với loại chuyện quan hệ bất chính này, bọn họ thậm chí có thể vây thành một vòng tròn lớn.
-Tôi với cô lúc nào…
Diệp Mặc không nói gì mà hỏi.
Lời của hắn còn chưa nói ra, đôi mắt Lâm Mạn đã đỏ lên nói:
-Anh còn hỏi khi nào, chuyện anh là đêm hôm qua, sao anh lại không muốn chịu trách nhiệm nhanh như vậy…
Nghe xong câu nói của Lâm Mạn, những người xung quanh đều sôi nổi bàn tán về Diệp Mặc.
Diệp Mặc không nói gì, đêm hôm qua hắn vẫn còn đang ở trên khối băng, còn làm cái gì? Nếu như không phải trong tay người đàn ông này có thứ mà hắn đang cần, hắn căn bản cũng mặc kệ hai cô gái này.
-Xin chào, tôi là Mạnh Khuê, quản lý kinh doanh công ty thông tin Ska của Mĩ.
Mạnh Khuê không ngờ bắt tay tươi cười với Diệp Mặc.
Gã không biết lai lịch của Diệp Mặc, mặc dù Lâm Mạn là bạn đồng hành của gã trên thuyền này, nhưng một khi lai lịch của Diệp Mặc lớn, gã sẽ không vì duyên số ngắn ngủi mà đi đắc tội với Diệp Mặc.
Cho nên trước tiên gã phải hỏi lai lịch của Diệp Mặc trước đã, xem có phải là người mà gã có thể đắc tội được hay không.
Công ty thông tin Ska của nước Mĩ? Diệp Mặc nghe thấy tên công ty này cảm thấy rất quen thuộc, hình như hắn có nghe qua ở đâu rồi thì phải. Kí ức của Diệp Mặc là kí ức của người tu chân, nhớ rất kỹ, chỉ cần để hắn nghe được một chút thôi, thì rất khó quên đi được. Nhưng chỉ trong thời gian ngắn, hắn liền nhớ ra có một công ty Ska ở nước Mĩ, ngày trước còn là tài sản của Tống gia. Xem ra mặc dù Tống gia phai mờ ở Yến Kinh, nhưng sản nghiệp của họ thì vẫn còn.
-Tôi tên Mạc Ảnh, thích chu du thế giới. Đồng thời cũng thích thu mua kỳ thạch trên thế giới. Chỉ có điều viên đá mà tôi nhắm rồi, bất luận đắt đỏ thế nào, tôi cũng phải thu mua được.
Diệp Mặc bởi vì muốn viên linh thạch trong túi của Mạnh Khuê, cho nên tạm thời thử thăm dò một chút, xem phản ứng của Mạnh Khuê thế nào.
Quả nhiên sau khi Mạnh Khuê nghe DIệp Mặc nói như vậy, trên mặt lộ ra vẻ sung sướng. Thấy Mạnh Khuê với vẻ mặt sung sướng như vậy, trong lòng Diệp Mặc lập tức biết rằng Mạnh Khuê không biết giá trị của viên linh thạch đó. Thậm chí còn không biết đồ của gã là thứ gì. Nếu như gã biết ngày trước một viên linh thạch đấu giá với giá hơn trăm triệu đô la Mĩ, thì không biết gã sẽ nghĩ như nào rồi.
Tuy nhiên Diệp Mặc cũng tin chắc rằng, nếu như gã biết linh thạch giá trị như vậy. Mà một khi gã muốn tìm người để bán viên linh thạch, vậy thì cái mạng nhỏ của gã không phải là của riêng gã nữa rồi. Dựa vào loại người thường như Mạnh Khuê, muốn bảo vệ linh thạch, khác gì nói chuyện viển vông.
-Hóa ra Mạc tiên sinh cũng thích những viên đá kỳ lạ, tôi cũng có chút hứng thú với những thứ này…
Mạnh Khuê lập tức trả lời.
Diệp Mặc gật đầu:
-Đúng vậy, tài sản của tôi hầu như là mang ra để mua những viên đã quý trên toàn thế giới, đáng tiếc những viên lọt vào tầm mắt không có nhiều.
Hắn cũng không nói gì khác, hắn biết mục đích của mình đã đạt được.
Mạnh Khuê lại nóng lòng, gã biết những viên thạch trong tay mình cũng có vài viên đáng giá, nhưng cụ thể là đáng giá bao nhiêu, gã lại không biết. Hơn nưa gã cũng là một người cẩn thận, không dám tùy tiện đưa đồ của mình cho người khác giám định. Bởi vì đồ của gã lai lịch vốn kỳ dị, một khi bị người khác biết được, nói không chừng còn lo cho tính mạng của gã.
-Mạc huynh, tôi cũng rất có hứng thú với kỳ thạch, không biết Mạc huynh có hứng đi thảo luận nghiên cứu cùng tôi một chút không?
Mạnh Khuê lập tức hỏi.
Lại còn phải hỏi. Diệp Mặc đương nhiên có hứng rồi, hứng thú của hắn vốn là hướng về mấy viên linh thạch kia của Mạnh Khuê mà.
Diệp Mặc cũng lập tức mỉm cười nói:
-Hóa ra anh Mạnh cũng là người cùng đường, tôi thích nhất chính là cùng đồng đạo nghiên cứu thảo luận về kỳ thạch, phòng của tôi gần mạn thuyền, anh Mạnh, mời.
Thấy Diệp Mặc và Mạnh Khuê không ngờ lại đi cùng nhau. Thần sắc của Lâm Mạn thực sự rất khó coi. Những người xung quanh thấy không có gì hay ho để xem, cũng dần dần tản đi hết. Lúc này cô gái mà Diệp Mặc gọi không biết chui ra từ chỗ nào, nhìn Diệp Mặc biến mất, khinh thường hừ lạnh một tiếng.
-Người đàn ông không phải đồ tốt, bà đây cũng chuẩn bị nhào vào rồi, không ngờ bọn họ lại muốn làm Brokeback Mountain(bộ phim về đồng tính luyến ái nam)…
Lâm Mạn vẻ mặt vẫn khó chịu như cũ.
Tịch Huyễn San lại có chút thất vọng nhìn bóng dáng Diệp Mặc dần biến mất, một lúc lâu sau mới lên tiếng:
-Hẳn là cái người Mạnh Khuê kia lên giường với cô không tốt đẹp gì rồi, tên rậm râu kia thực ra cũng không tệ.
-Đúng vậy, không tồi đấy. Cô cũng cởi hết rồi để hắn lên. Không ngờ hắn giả ngu, cũng không tệ lắm, ta nhổ vào.
Lâm Mạn khó chịu hơn, cô thậm chí định cởi hết cùng Huyễn San tiến tới tên râu rậm kia, không ngờ hắn lại là một tên thích đàn ông. Hai người đàn ông đi vào phòng thăm dò nghiêm cứu, ghê tởm chết đi được.
Lâm Mạn nghĩ đi nghĩ lại vẫn không vừa ý nói:
-Tên Mạnh Khuê kia, cho dù gã có nhiều tiền, lần sau cũng đừng có muốn lên giường cùng lão nương, lão nương cũng không phải là người thiếu đàn ông là không sống được.
-Thực ra bây giờ tôi cảm thấy mục đích tiếp cận chúng ta của tên rậm râu kia hình như không phải là vì chuyện đó, mà là…
Huyễn San bỗng nhiên lại có cảm giác rất kỳ lạ, mục đích chủ yếu mà tên rậm râu kia tiếp cận bọn họ, hình như là vì muốn hỏi về chuyện chiến tranh của Lạc Nguyệt.
…
Căn phòng của Diệp Mặc khiến cho Mạnh Khuê rất ngưỡng mộ, Mạnh Khuê vừa nhìn thấy phòng của Diệp Mặc, liền biết tên rậm râu này là người giàu có, nếu không không thể ở trong căn phòng như này được.
Diệp Mặc nhẫn nại nói chuyện phiếm với Mạnh Khuê hơn mười phút, khi hắn không còn nhẫn nại được nữa đang định chủ đông đề cập đến linh thạch, thì Mạnh Khuê lấy linh thạch trong túi mình ra.
Thấy Mạnh Khuê lấy linh thạch trong túi ra, cuối cùng Diệp Mặc cũng thở phào nhẹ nhõm.
-Loại đá này không biết anh Mạc đã nhìn thấy bao giờ chưa…
Mạnh Khuê lấy ba viên linh thạch đưa cho Diệp Mặc hỏi.
…
Nửa tiếng sau, Mạnh Khuê mang một túi lớn từ phòng Diệp Mặc đi ra. Đồng thời trong lòng vẫn còn cảm thán Diệp Mặc thật nhiều tiền, đúng là một người giàu có.
Gã vô tình nhặt được ba viên đá không ngờ lại có thể bán được tám trăm nghìn đô la Mĩ, mà Mạc Ảnh thậm chí còn không kì kèo giá cả. Hơn nữa điều khiến gã không hiểu chính là, Mạc tiên sinh không ngờ lại để bao nhiêu tiền mặt trong phòng của mình như vậy, cái dũng khí này cũng giống như sở thích kỳ thạch của gã vậy, không thể lý giải được.
Chỉ có điều vẫn còn một chuyện gã không hiểu, tại sao gã đột nhiên lại chủ động đem tất cả quá trình có được kỳ thạch như thế nào nói với tên rậm râu kia. Mặc dù nói xong gã liền hối hận, nhưng nói thì cũng nói rồi, gã cũng không có cách nào khác. Gã tin chắc rằng tên rậm râu kia nhất định sẽ không nói chuyện này ra ngoài, bởi vì bây giờ thứ đó đã ở trong tay hắn rồi.
Diệp Mặc ngắm nghía ba viên linh thạch một hồi lâu, lúc này mới thu lại. Hắn không ngờ chỉ cần đến mấy trăm nghìn đô la Mĩ là có thể mua được ba viên linh thạch. Điều đáng tiếc duy nhất, ba viên linh thạch này không ngờ lại là do Mạnh Khuê nhặt được.
Một tháng trước, Mạnh Khuê đi du lịch ở Canada. Một đêm, ở một điểm du lịch, gã nhìn thấy có hai người đánh nhau, cho nên lúc đó gã trốn một góc không dám nhúc nhích. Đợi đến khi gã chui ra, hai người đánh nhau kia không ngờ đồng quy vu tận. Gã nhìn thấy trên người một người có một hộp gỗ, mà trong hộp gỗ lại có ba viên đá.
Mạnh Khuê lập tức cho rằng ba viên đá này nhất định không bình thường, cho nên sau khi gã lấy được ba viên đá, lập tức nghĩ tới đi đến Hongkong, mục đích chỉ là đem mấy viên đá này đến Hongkong bán.
Mà bây giờ gã còn chưa đến Hongkong, thì được người khác mua ngay trên đường rồi. Đối với Mạnh Khuê mà nói, tất nhiên là chuyện tốt. Mặc dù gã mơ hồ biết được giá của ba viên kỳ thạch này có thể không chỉ có tám trăm nghìn đô la Mĩ, nhưng có thể bán được với giá này, gã cũng đã rất hài lòng rồi. Dù sao nguồn gốc của thứ này không bình thường, hơn nữa lúc nào gã cũng bỏ bên mình, sau khi bán đi cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Không biết lần trước trên thuyền đi đến đảo Jeju, viên linh thạch kia và ba viên linh thạch này là đến từ cùng một nơi hay không, đáng tiếc đến bây giờ hắn còn chưa biết những viên linh thạch này từ đâu đến.
Diệp Mặc lắc lắc đầu, thả lỏng đầu óc, lúc này mới nhớ đến chuyện của chị Nhan. Vừa nãy hắn định gọi chị Nhan, nhưng vì chuyện linh thạch làm chậm trễ. Nghĩ đến đây, Diệp Mặc lập tức ra ngoài, dùng thần thức quét xung quanh.
Mặc dù kinh mạch của hắn vẫn chưa hoàn toàn bình phục, nhưng bây giờ thần thức của hắn đã vượt qua mức 1200m của ngày trước rồi, bây giờ đã gần đến 1500m rồi.
Diệp Mặc nhanh chóng tìm được chị Nhan trong cabin, trong lòng hắn thấy rất kỳ lạ, ngày trước hắn có thể cho chị Nhan rất nhiều tiền. Nhưng sao cô vẫn ở trong cabin? Ít nhất cũng phải ở trong phòng hướng ra biển chứ.
Diệp Mặc đóng cửa phòng mình lại, tiến đến phòng của chị Nhan gõ cửa.
Ân Khuynh Nhan nghe thấy có người gõ cửa, trong lòng lập tức sửng sốt, trên thuyền này cô không quen biết người nào, sao lại có người đến gõ cửa?
Nhưng bây giờ tu vi của cô cũng khôi phục rồi, cũng không sợ gì hết. Khi cô mở cửa nhìn thấy bên ngoài là một người đàn ông rậm râu, sắc mặt lập tức thay đổi nói:
-Anh là ai? Tôi không quen anh, tránh ra.
Nói xong, Ân Khuynh Nhan liền đóng cửa phòng lại.
Diệp Mặc biết hắn dịch dung rồi, chị Nhan chắc chắn không quen biết hắn, mà lúc này trong hành lang đã có người bước đến. Hắn gần như không suy nghĩ, liền chen vào phòng, đóng cửa lại.
Ân Khuynh Nhan thấy Diệp Mặc vào phòng, lập tức muốn động thủ với Diệp Mặc, Diệp Mặc vội vàng nói:
-Chị Nhan, tôi là Diệp Mặc đây.
Mặc dù là dì út, nhưng khi gọi không được tự nhiên, Diệp Mặc vẫn lựa chọn gọi là chị Nhan.
-Anh quen tôi? Truyện được tại
Ánh mắt Ân Khuynh Nhan biến đổi, cô không thể tưởng tượng được trên thuyền này lại có người quen biết cô. Nhưng cô lập tức kịp phản ứng nửa câu sau của Diệp Mặc, thu lại thế động thủ kinh ngạc hỏi:
-Anh là Diệp Mặc?
Diệp Mặc lập tức lột dịch dung trên mặt xuống, cười ha hả nói:
-Tôi là Diệp Mặc thật mà…
-A…
Khi Ân Khuynh Nhan nhìn thấy người đứng trước mặt mình là Diệp Mặc thật, vui mừng một lát nhưng ánh mắt lại biến đổi nhanh chóng, đẩy Diệp Mặc:
-Anh cút ra ngoài, mau ra ngoài…
Diệp Mặc không hiểu ra sao cả nhìn sự thay đổi của Chị Nhan, trong lòng tự nhủ đây rốt cục là chuyện gì? Nhưng Diệp Mặc nhanh chóng phát hiện ra chỗ không đúng, sắc mặt Chị Nhan mặc dù không thay đổi, nhưng cổ của cô đã biến thành màu hồng phấn rồi.
-Chị Nhan …
Khi Diệp Mặc thấy Chị Nhan khóc thành tiếng, trong lòng lại không biết phải làm sao. Hắn không biết có nên đi ra ngoài hay không, ban đầu hắn còn tưởng Chị Nhan vì thấy mình là phấn khích quá, không ngờ lại như này.
Một lúc lâu, Ân Khuynh Nhan mới bình tĩnh trở lại, cô bỗng nhiên hỏi một câu:
-Cuốn nhật ký tôi đưa cho anh anh xem hết rồi chứ?
-Đúng vậy, tôi xem rồi…
Diệp Mặc vốn định nói hắn chỉ xem một đoạn đầu, phần sau vì có chuyện nên vẫn chưa xem.
Nhưng Chị Nhan nghe thấy lời nói của hắn, cổ lại càng đỏ lên, sau đó lại khóc thành tiếng hu hu.