Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Bất luận kế hoạch như nào, ít nhất Diệp Mặc cũng đã biết, mấy ngày gần đây hắn cũng không cần phải lo lắng chuyện gì cả. Hắn dẫn Mục Tiểu Vận đi dạo khắp chốn ở thành Hàng Thủy, cũng mua được một ít vật nhỏ.

Mấy ngày hôm nay đối với Mục Tiểu Vận mà nói thực sự quá hạnh phúc rồi, không những có thể ở cùng với tướng công của mình mà còn có thể đi dạo cùng tướng công ở Hàng Thủy. Cô thích xem những đồ trang sức nhỏ xinh này, nhưng không nhất định là phải mua chúng, chỉ cần nhìn thôi là cô đã thỏa mãn rồi. Cô không còn nhớ đã bao năm rồi cô không có tự do đi dạo trên đường như vậy, sau đó nhìn những con người hai bên đường phố bận rộn kinh doanh đi lại.

Hồi nhỏ, mẹ của cô cũng nắm tay cô đi dạo trên những con phố phồn hoa, sau đó nhìn xung quanh. Nhưng trận thiên tai kia đã cướp hết tất cả.

Lần thiên tai đó, làm cho cô cùng người thân chia lìa, một mình lưu lạc ở Hoàng Bình. Hơn một nghìn ngày đêm, cô chịu khổ chịu mệt, nhưng cho đến giờ vẫn chưa được ăn một bữa cơm no, lại còn phải chăm sóc bà mẹ chồng độc ác. Nếu như không phải gặp được Diệp Mặc, tướng công bây giờ của cô, thì bây giờ cô còn không biết trôi về nơi nào, bị ai ăn hiếp nữa rồi.

Mục Tiểu Vận gạt nước mắt nơi khóe mắt, hồi còn nhỏ, mình cũng là bảo bối của mẹ.

Diệp Mặc thấy Mục Tiểu Vận thương cảm, kéo tay Mục Tiểu Vận hỏi:

-Tiểu Vận, em sao vậy?

Mục Tiểu Vận nắm chặt lấy tay Diệp Mặc, trong lòng thầm nghĩ, bây giờ mình là bảo bối của tướng công, mẹ ở trên trời có lẽ yên tâm rồi.

-Tiểu thư, cô xem hai người kia, chính là hai người mà tối hôm qua chúng ta nhìn thấy. Vợ của hắn đang đi phía sau, đúng là đóa hoa nhài cắm phải…

Thấy Diệp Mặc và Mục Tiểu Vận bước vào một cửa hàng trang sức, một người con gái mặc quần màu lục bĩu môi nói với Vân Tử Y đứng bên cạnh.

Vân Tử Y khẽ cười, hôm qua Mục Tiểu Vận và Diệp Mặc cự tuyệt lời mời của cô, bây giờ cô đã không còn suy nghĩ mời mọc trong đầu, nhưng sau khi cô nhìn thấy Mục Tiểu Vận và Diệp Mặc bước vào cửa hàng đồ trang sức, bỗng nhiên nhíu nhíu mày, cô không ngờ lại có cảm giác gì đó rất quen thuộc.

Bóng dáng của hai người kia hình như cô đã gặp ở đâu rồi, Vân Tử Y nghĩ một lúc lâu, nhưng cũng không nhớ ra là đã gặp họ ở đâu rồi.

-Sao vậy, tiểu thư?

Người con gái mặc quần xanh lục thấy Vân Tử Y nhíu mày, lập tức hỏi.

Vân Tử Y có chút nghi ngờ nói:

-Sao tôi lại có cảm giác gặp hai người này ở đâu rồi?

Người con gái mặc quần xanh cười khúc khích:

-Tiểu thư, cô đương nhiên là gặp bọn họ rồi, chẳng phải là tối qua gặp bọn họ trên đường đấy sao.

Vân Tử Y tự giễu cười:

-Chắc là như vậy…

Nói xong cô đang định quay người bước đi, bỗng nhiên lại đứng lại nói:

-Không đúng. Tối qua tôi không có thấy bóng dáng của bọn họ, chỉ là sau khi nhìn thấy người con gái kia, cảm giác cô ấy không tầm thường, cho nên tôi mới có suy nghĩ làm quen với bọn họ. Nhưng vừa nãy tôi chỉ cảm thấy bóng dáng của họ rất quen thuộc mà thôi…

-Bóng dáng…

Vân Tử Y bỗng nhiên lại thì thào nhắc lại một lần, đột nhiên sắc mặt của cô thay đổi, nhìn người con gái mặc quần xanh đứng cạnh mình nói:

-Tiểu Linh, cô đi điều tra giúp tôi sáng nay bọn họ có ra khỏi thành, sau đó lại vào thành hay không… Á, hay là thôi đi.

Vân Tử Y nhớ ra, chắc là không phải bọn họ, nếu như bọn họ là người mà sáng nay ra khỏi thành, bây giờ chắc chắn sẽ không đi dạo ở đây, sớm đã bị người khác khống chế lại rồi. Nhưng bóng dáng của hai người này, rất giống với bóng người đàn ông rậm râu tối qua và còn có cả người con gái kia nữa.



Thời gian một ngày đối với Mục Tiểu Vận trôi quan thật nhanh, khi cô cùng Diệp Mặc trở về khách sạn Lam Hải, dư âm hình ảnh cùng Diệp Mặc đi dạo trên phố vẫn còn phảng phất.

Mặc dù Diệp Mặc rất muốn ngay bây giờ đi luyện chế "Bồi nguyên đan" nhưng hắn sợ tin tức của "Địa linh quả" sẽ làm một số cao thủ chú ý, cho nên không dám động thủ lúc này.

Mục Tiểu Vận co rúc trong lòng Diệp Mặc, bỗng nhiên hỏi một câu:

-Diệp lang, "Khí cơ thạch" có phải rất quý báu hay không?

Diệp Mặc ừ một tiếng nói:

-Đúng vậy, thứ đó anh gọi là linh thạch, có tác dụng rất lớn đối với việc tu luyện của chúng ta, chỉ có điều thứ này rất hiếm, bình thường rất hiếm gặp, cho nên rất quý báu.

-Diệp lang, em không cần vật này nữa, cái của em cho anh đấy.

Mục Tiểu Vận vừa lấy linh thạch của mình ra, liền bị Diệp Mặc giữ tay lại:

-Không cần, của em thì em giữ lại đi, em bây giờ đang tu luyện rất chậm. Anh hi vọng em có thể tu luyện nhanh hơn chút, nếu không em sẽ không theo kịp được đâu.

Nghe thấy Diệp Mặc nói như vậy, Mục Tiểu Vận liền nhanh chóng buông tay mình xuống, một khi không theo kịp tốc độ tu luyện của Diệp lang, đây mới là chuyện cô lo lắng nhất. Diệp Mặc nói tu luyện đến trình độ cao nhất có thể bay lên Tiên giới, nếu như Diệp lang và chị Lạc Ảnh còn có cả chị Khinh Tuyết đều bay lên hết rồi, còn một mình cô ở đây, vậy thì phải làm sao? Chị Lạc Ảnh và chị Khinh Tuyết phi thăng cũng không có gì, nhưng Diệp Mặc rời xa cô, thì cô không còn cái gì nữa.

-Diệp lang, hay là em dậy tu luyện.

Mục Tiểu Vận cảm thấy khủng hoảng, lập tức muốn dậy tu luyện.

Diệp Mặc kéo tay Mục Tiểu Vận lại nói:

-Tu luyện mặc dù cần nắm chắc, nhưng cũng không cần vội vàng như vậy, đây là chuyện phải từ từ, càng nhanh càng leo lên không kịp.

-Uhm…

Mục Tiểu Vận cảm giác bờ môi của mình bị bờ môi của tướng công ngăn lại, lập tức người liền mềm nhũn ra, không cầm lòng được ôm chặt lấy Diệp Mặc. tại TruyenFull.vn



Hôm nay đã là ngày thứ hai Diệp Mặc đến Hàng Thủy rồi, cũng là ngày thứ nhất Ẩn môn tuyển chọn đệ tử. Thành Hàng Thủy là nơi có diện tích lớn nhất, quảng trường Hàng Thủy đã có người đi lại tấp nập.

Quảng trường Hàng Thủy là quảng trường lớn nhất thành Hàng Thủy, chu vi mấy chục nghìn mét vuông. Mặc dù quảng trường này rộng lớn, nhưng người đến cũng rất đông, cho nên trên quảng trường rất đông đúc người đi lại.

Khi Diệp Mặc và Mục Tiểu Vận đi vào quảng trường, mới phát hiện ra các môn phái ở đây phân chia thành các cấp bậc. Đặc biệt là ba nhà Ẩn mônđứng đầu, nằm ở nơi bắt mắt nhất. Thần thức của Diệp Mặc quét một lát, liền phát hiện ra ba nhà Ẩn môn đều có cao thủ Tiên Thiên trấn thủ, hơn nữa Thái Ất Môn còn có một cao thủ trấn thủ mà hắn nhìn không ra tu vi.

Khi thần thức của Diệp Mặc quét đến Thái Ất Môn, hắn thậm chí cảm giác được tên cao thủ của Thái Ất Môn đó cũng theo bản năng nhìn về phía hắn. Diệp Mặc lập tức thu thần thức lại, tên này là một nhân vật cực kỳ nguy hiểm. Vốn dĩ hắn muốn gia nhập vào Thái Ất Môn, sau đó tu luyện đến tầng khí thứ bảy thì rời khỏi, xem ra kế hoạch này không thể thực hiện được rồi.

Không đến luyện khí tầng thứ bảy, tuyệt đối không nên tiếp xúc với Thái Ất Môn. Không giao tiếp với Thái Ất Môn, cũng không cần phải giao tiếp với những môn phái khác nữa.

Diệp Mặc tránh mặt mấy cao thủ của Ẩn môn, sau đó cẩn thận dùng thần thức quét những chỗ còn lại. Cuối cùng hắn phát hiện ra nơi này có tổng cộng ba đại Ẩn môn hạng nhất, còn có mười hai Ẩn môn nhất đẳng, ba mươi sáu Ẩn môn nhị đẳng, Ẩn môn tam đẳng có một trăm hai mươi. Ngoài ra, còn có những Ẩn môn và môn phái không có đẳng cấp gì cũng đến tuyển nhận đệ tử.

Tuy rằng không thể trực tiếp gia nhập Thái Ất Môn, nhưng Diệp Mặc cũng không quan trọng, chỉ cần có thể vào được Ẩn môn, tìm được vị trí của Thái Ất Môn là được rồi. Hắn chỉ cần tính sổ Thái Ất Môn, còn lại cũng không nhất định phải gia nhập vào Thái Ất Môn.

Cuối cùng Diệp Mặc quyết định lựa chọn vào môn phái nhị đẳng.

Đằng sau môn phái hạng nhất đứng thành một hàng dài, không cần nói được tuyển nhận rồi, ngay cả đứng xếp hàng để tuyển nhận đệ tử thôi cũng phải mất một ngày. Còn trước mặt môn phái nhị đẳng cũng có rất nhiều người xếp hàng, còn sau môn phái tam đẳng thì lại thưa thớt người đứng.

-Hay là đến môn phái tam đẳng đi.

Diệp Mặc bất đắc dĩ nói một câu, lôi kéo Mục Tiểu Vận đến sau "Thiểm quyền môn" đứng xếp hàng, đây là một môn phái tam đẳng.

Sau khi xếp hàng, Diệp Mặc phát hiện ra tốc độ kiểm tra rất nhanh chóng. Cửa thứ nhất ứng cử viên đặt tay của mình lên trên một máy đọc thẻ, sau đó dùng nội khí của mình khởi động cái máy này. Người không có nội khí chỉ cần để tay của mình vào, sau đó do người kiểm tra kích phát thiết bị.

Mặt trên thiết bị này có năm viên pha lê, viên pha lê này chỉ to hơn con mắt một chút. Khi nội khí của ứng cử viên khởi động máy, hoặc là không có phản ứng gì, hoặc là mấy viên pha lê đó phát sáng lên.

Diệp Mặc chú ý, hễ viên pha lê phát sáng càng yếu, thì hào quang lại càng rực rỡ, tư chất lại càng cao. Càng sáng thì ánh hào quang lại càng nhạt, hoặc là không phát sáng đều là khí chất kém.

Thấy những viên pha lê này còn có các loại màu sắc, Diệp Mặc trong lòng bỗng nhiên chấn động, đây không phải là kiểm tra linh căn gì đó sao? Sao trên thế giới này lại có vật như này? Thần thức của Diệp Mặc quét vào trong, phát hiện ra dường như môn phái nào cũng có vật kiểm tra linh căn này.

Thứ này hắn không biết làm, trong tiểu thế giới này không ngờ lại có nhiều như vậy, mặc dù thứ này chỉ là đống mục nát ở giới Tu Chân, nhưng ở tiểu thế giới này lại nhiều như vậy, Diệp Mặc còn chưa nghĩ đến. Đồ này bất luận như nào cũng phải làm được một cái, cho dù là không làm được, hắn cũng cần biết thứ này làm như thế nào.

Thần thức của Diệp Mặc quét vào dụng cụ kiểm tra này, phát hiện ra bên trong chỉ là ngũ hành trận đơn giản mà thôi, không có cái gì khác, không ngờ lại đơn giản như vậy?

Nhưng Diệp Mặc lập tức lại phản ứng lại, đây chắc là cách kiểm tra linh căn đơn giản nhất rồi, cách này chỉ có thể kiểm tra linh căn ngũ hệ,còn đối với linh căn biến dị thì không thể nào kiểm tra ra được. Bởi vì giới Tu Chân kiểm tra linh căn là tám cột pha lê, còn ở đây chỉ có năm viên pha lê nhỏ, rõ ràng là không thể kiểm tra ra linh căn biến dị được.

-Không có tư chất, không phù hợp, người tiếp theo.

Tốc độ của người kiểm tra rất nhanh chóng, hơn nữa những người đến đây kiểm tra đại đa số không có linh căn, hoặc là có linh căn biến dị nên không phù hợp.

-Nhưng đại nhân à, tôi có thể tu luyện được, hiện tại tôi đã là người luyện võ Hoàng cấp rồi…

Người đàn ông bị cho là không phù hợp, có chút không dám tin nhìn dụng cụ thí nghiệm. Bản thân rõ ràng là có thể tu luyện, hơn nữa tốc độ lại rất nhanh, sao có thể nói là không có tư chất được chứ?

Sắc mặt của người kiểm tra trầm xuống:

-Tôi đã nói là không phù hợp rồi, anh còn nói gì nữa, nếu như anh không tin, anh đến môn phái khác thử xem.

Người đàn ông này sắc mặt uể oải rời đi, anh ta vừa mới thử ở môn phái khác xong qua bên này, bằng không làm sao anh ta lại đến Ẩn môn tam đẳng được. Diệp Mặc trong lòng rất rõ, tên này rất có khả năng là linh căn biến dị. Mặc dù tu luyện cổ võ và tu chân không giống nhau lắm, nhưng yêu cầu về tư chất là giống nhau.

-Tư chất cấp năm, không thích hợp, người tiếp theo.

-Không có tư chất, không phù hợp…

-Tư chất cấp bốn, được, đứng phía sau tôi.



Diệp Mặc lúc này mới phát hiện ra tốc độ kiểm tra thực rất nhanh chóng, mặc dù hắn đứng ở phía sau, nhưng rất nhanh đã đến lượt mình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui