Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

-Ngoại ơi, ngoại thường xuyên tới đây à?

Kỷ Y Lan nhìn thấy căn mật thất rất sạch sẽ, kinh ngạc hỏi.

Phượng Mỗ bước tới và ngồi xuống chiếc ghế gỗ bên cạnh thạch thất, rồi lắc đầu nói:

- Không phải, đây là lần thứ hai bà tới nơi này. Vì tới đây cần phải có năm viên "Khí Cơ Thạch", mà để có được năm viên "Khí Cơ Thạch" này cũng đã tốn mất mấy chục năm của bà. Trong gian thạch thất này ẩn chứa một bí mật rất lớn. Vốn dĩ bà định sau khi giúp con giành được vị trí Ẩn môn thứ hai thì sẽ rời Băng Hồ tới đây nghiên cứu gian thạch thất này. Nhưng vì có sự xuất hiện của Tiểu Vận, bà chỉ có thể đến đây sớm hơn dự định. Thật đáng tiếc cho "Khí Thạch Cơ" của bà.

Ngày nào Mục Tiểu Vận cũng đăm chiêu suy nghĩ, cô cảm thấy lời nói của Phượng Mỗ có chút cổ quái.

Thấy vẻ mặt nghi hoặc của Kỳ Ỷ Lan, Phượng Mỗ không hề để tâm mà quay sang nói với Mục Tiểu Vận:

- Tiểu Vận, ta biết chồng con không phải người tầm thường, mà thứ cậu ta luyện cũng không phải loại võ công bình thường. Không phải là Cổ võ đấy chứ? Ta tin chồng cô đã đem loại võ công này dạy cho con rồi. Ta hi vọng con là đệ tử của Băng Hồ và cũng đã nhận được lợi từ Băng Hồ. Hay con lấy võ công của con ra để chúng ta cùng tham khảo đi. Con yên tâm, ta sẽ không bạc đãi con đâu.

Mục Tiểu Vận nghe Phượng Mỗ nói xong liền hiểu ngay. Hóa ra Phượng Mỗ muốn có được võ công của cô nên mới đưa cô đi, chứ không phải vì cô là đệ tử của Băng Hồ. Hiểu ra điều này, thiện cảm của Mục Tiểu Vân với Phượng Mỗ liền tan biến hết.

- Ngoại! Người...

Kỷ Y Lan nhìn bà với một vẻ mặt không thể tin được, cô không ngờ bà ngoại lại có thể đưa ra cái chủ ý này.

Phượng Mỗ khua tay ngắt lời của Kỷ Y Lan:

- Y Lan à, con không biết công pháp của Diệp Mặc có ý nghĩa như thế nào với Băng Hồ và với bà đâu. Tương truyền rất lâu về trước, cái mà Thần Châu tu luyện cơ bản không phải là Cổ võ gì hết, mà là một loại võ nào đó có thể hô mưa gọi gió thậm chí còn có thể trường sinh bất lão. Nhưng sau bao nhiêu năm, bây giờ chỉ còn lại Cổ võ, hơn nữa việc tu luyện Cổ võ cũng đang gặp khó khăn, thậm chí không bằng trước kia.

Nói tới đây PhượngMỗkhông nói tiếp với Kỷ Y Lan nữa mà nói với Mục Tiểu Vận:

- Tiểu Vận, ta để ý con rất lâu rồi, con đã sống ở Băng Hồ bốn năm rồi nhưng thời gian con tu luyện không tới một năm. Hơn nữa con luyện cũng không phải là "Tinh Vũ Công" nhưng tiến bộ của con nhanh tới mức ta không thể tưởng tượng được. Ta vẫn không rõ vì nguyên nhân gì, cho tới hôm nay khi nhìn thấy chồng con, ta mới dám khẳng định điều ta đang nghi ngờ. Con căn bản chưa hề luyện qua "Tinh Vũ Công" mà là thông qua một môn võ khác mô phỏng theo "Tinh Vũ Công" thôi, có đúng không?

Kỷ Y Lan thêm một lần nữa kinh ngạc nhìn Mục Tiểu Vận, Tiểu Vận sư muội không tới một năm mà đã luyện tới điên phong Huyền cấp có chút không bình thường.

Mục Tiểu Vận lãnh đạm nói:

- Đúng vậy, tôi quả thực chưa hề luyện qua "Tinh Vũ Công", nhưng thứ mà tôi tu luyện là do tướng công tôi dạy cho, không có sự đồng ý của tướng công tôi thì bất cứ ai tôi cũng không thể nói được.

Tuy giọng điệu của cô bình thản nhưng sự chân thật thì bất cứ ai cũng có thể nghe ra.

Phượng Mỗ tuy đã hiểu được khẩu khí của Mục Tiểu Vận, nhưng từ trong lời nói của cô bà đoán được suy nghĩ của bà là đúng, mắt bà ngay lập tức lộ ra vẻ vui mừng, thậm chí trong cái vui mừng đó còn có chút gì đó thái quá.

- Quả nhiên không sai, ta đã nói một người trẻ khoảng 20 tuổi làm sao có thể dễ dàng chém chết được Tiên Thiên chứ? Hóa ra thật là như vậy, ha ha... Tiểu Vận, nếu không phải vì thứ mà con tu luyện thì ta sẽ không đối xử tệ với con đâu. Vì ta rất cám ơn con và tướng công con đã chữa khỏi nội thương cho ta, nhưng bây giờ công pháp đó ta nhất định phải có được.

Ánh mắt của Phượng Mỗ ngày càng kiên quyết, thậm chí còn đứng lên định ra tay với Mục Tiểu Vận.

- Ngoại à, sao người lại có thể như thế này chứ? Tiểu Vận cũng là đệ tử của Băng Hồ chúng ta, cô ấy là sư muội của cháu.

Kỷ Y Lan cứ như không quen biết Phượng Mỗ vậy, cô chưa từng nghĩ Phượng Mỗ trước nay luôn đối với cô như bà ngoại lại có làm như vậy.

- Y Lan, con tránh ra đi, sau này con sẽ biết những gì ta làm là đúng. Bất cứ ai cũng không thể ngăn cản ý chí của ta được, bởi vì con vĩnh viễn không thể ngờ công pháp đó nghĩa là gì.

Vẻ mặt của Phượng Mỗ trở lên đáng sợ hơn, bà giơ tay gạt Kỷ Y Lan sang một bên.

- Bà...

Kỷ Y Lan không thể ngờ người bà bình thường đối với cô rất nghiêm khắc nhưng hết mực yêu thương cô chỉ vì một bí kíp võ công mà trở thành thế này. Lẽ nào bà đã không còn là bà của ngày xưa nữa? Text được lấy tại

Mục Tiểu Vận lui về phía sau vài bước, bỗng lấy ra sáu viên linh thạch đặt trước mặt Phượng Mỗ nói:

- Phượng Mỗ, tôi biết bà cần "Khí Thạch Cơ", tôi có sáu viên đều đưa bà hết đây, chỉ mong bà cho tôi đi gặp tướng công tôi, tôi tin tướng công sẽ vì tôi mà sẽ đáp ứng yêu cầu của bà mà.

Mục Tiểu Vận đưa linh thạch cho Phượng Mỗ cũng chỉ là bất đắc dĩ mà thôi. Cô biết Phượng Mỗ một khi đã đạt được võ công của mình chắc chắn sẽ diệt cỏ tân gốc, sẽ không tha cho cô đâu.

Cô không coi trọng tính mạng của mình, nhưng cô vừa mới gặp được tướng công mà đã phải chết thì cô không cam tâm chút nào. Đưa ra linh thạch cũng chỉ để kéo dài thêm chút thời gian thôi, Mục Tiểu Vận thoáng buồn trong lòng.

Nhưng Mục Tiểu Vận chịu đưa ra linh thạch để kéo dài thời gian đã khiến cho Phượng Mỗ kinh ngạc đến sững sờ. Bà xúc động đến mức toàn thân run lên. Lâu lắm rồi, linh thạch mới rơi vào tay mình, dù lúc đầu bà cho rằng vật báu vô giá "Khí Thạch Cơ" thất lạc đâu đó rồi, bà nhìn Mục Tiểu Vận giọng run run nói:

- Cô, cô có nhẫn không gian, nhẫn không gian như trong truyền thuyết... Thật sự có vật này, ha ha, quả nhiên là thật,...

Mục Tiểu Vận chỉ mặc trên người một bộ quần áo đơn giản, cô căn bản không thể để nhiều đá như vậy trong người được, nên Phượng Mỗ mới nghĩ như thế.

Mục Tiểu Vận ngây ra một lúc, tuy cô kéo dài thêm được chút thời gian nhưng lại khiến cho Phương Mỗ càng thêm điên cuồng hơn rồi.

Nhìn thấy bộ dạng điên cuồng của Phượng Mỗ, Kỷ Y Lan lại nước mắt ngắn dài đứng chắn trước mặt bà:

- Bà ơi, Tiểu Vận là đệ tử của Băng Hồ chúng ta, nếu bà muốn có thứ võ công mà cô ấy tu luyện thì bà có thể lấy từ tướng công của cô ấy mà, bà à...

- Tránh...

Phượng Mỗ đã hoàn toàn mất trí rồi, à tung một chưởng hất Kỷ Y Lan văng một đoạn dài. Chỉ có bà hiểu rõ bà không hề điên, bà kích động đến run lên thậm chí còn ngầm mừng rỡ với phán đoán của mình.

Có nhẫn không gian, có tu luyện công pháp tối cao, có lẽ một ngày nào đó bà sẽ là thiên hạ đệ nhất. Bà rất muốn cười một cách hả hê, bọn tạp nham Thái Ất Môn và Côn Càn Môn, chúng sẽ không bao giờ biết vì sao bà bắt Mục Tiểu Vận đi, mà nếu như chúng biết rồi, có lẽ nào sẽ hối hận tới mức nhảy núi mà chết?

Phí Trăn và Tề Sóc Á không ngờ Phượng Mỗ lại có thể thành ra thế này, hơn nữa còn trở mặt với cả sư tỷ Y Lan. Điều này khiến họ vô cùng kinh ngạc.

Phượng Mỗ từ đang kích động bỗng tỉnh táo trở lại, Phượng Mỗ nghĩ đánh Mục Tiểu Vận một chưởng ngất đi để lấy nhẫn không gian của cô trước rồi nói, có thể bí kíp võ công của cô ở trong nhẫn không gian.

Nhưng bàn tay của Phượng Mỗ vẫn chưa đánh tới người Mục Tiểu Vận thì trên cổ tay cô bỗng nhiên phát ra một vầng sàng mờ ảo không nhìn rõ được. Răng rắc một tiếng, chiếc vòng tay của Mục Tiểu Vận liền vỡ vụn sau khi vầng sáng xuất hiện, khói xanh bốc lên mờ ảo, dù rất ít nhưng trong nháy mắt đã lượn lờ trong thạch thất.

Phượng Mỗ ngây người, chiếc vòng này chính mắt bà nhìn thấy Diệp Mặc làm cho Mục Tiểu Vận mà, sao lại có cả chức năng cản trở nữa chứ? Khói xanh kia là cái gì chứ?

Nhưng Phượng Mỗ nhanh chóng gạt chuyện này sang một bên, bà lại giơ tay bắt lấy Mục Tiểu Vận nhưng bà vừa định tập trung nội lực lại thì cảm thấy kinh mạch toàn thân từng đợt đau nhói, không còn chút nội lực nào.

Phượng Mỗ hốt hoảng, Mục Tiểu Vận là một Huyền cấp đỉnh phong, một khi bà mà không còn nội lực nữa thì không phải ngồi yên cho Mục Tiểu Vận xử hay sao?

Mục Tiểu Vận thấy Phượng Mỗ đánh vỡ chiếc vòng của mình thì vô cùng đau lòng. Đây là chiếc vòng tướng công tặng cô hôm nay khi hai người chia tay. Anh ấy nói, có chiếc vòng này bên người cũng như tướng công đang bên cạnh cô vậy. Nhưng giờ chiếc vòng lại bị Phượng Mỗ đánh vỡ khiến cô vô cùng tức giận.

Cô thậm chí không suy nghĩ gì hết liền cầm lấy thanh phi kiếm mà Diệp Mặc tặng cô từ trong nhẫn không gian ra để giết chết bà. Còn về phần có phải là đối thủ của Phượng Mỗ hay không cô cũng không quan tâm.

Lúc này Phượng Mỗ đã hiểu, bà thấy Mục Tiểu Vận trong tay cầm thanh bảo kiếm thì lại càng kinh hãi. Bà không suy nghĩ gì hết dùng lực đá một viên linh thạch về phía Mục Tiểu Vận đồng thời lùi về phía sau.

"Cạch" một tiếng, Phượng Mỗ vừa bước ra khỏi thạch thất thì viên linh thạch mà bà đá lại bắn vào một chỗ hõm của thạch thất.

Sau khi viên linh thạch đó rơi vào chỗ lõm lại có một tiếng vù. Sau đó bốn chỗ lõm còn lại đồng thời phát ra tiếng u u. Linh thạch rơi dưới đất bị những chỗ lõm còn lại hút bay lên. Trong nháy mắt năm viên linh thạch chỉ còn lại một viên, ngược lại những chỗ lõm trong căn thạch thất đều đã có linh thạch. Lúc này trong thạch thất bỗng có thêm một lớp hào quang trắng bay lượn.

Âm thanh vù vù càng thêm dữ dội, hào quang màu trắng xoáy ngày một nhanh. Bốn người trong căn thạch thất như ngây dại, họ không rõ chuyện gì đang xảy ra nữa.

Mà cửa lớn của thạch thất phát ra một trận rung động mãnh liệt, căn phòng vừa nãy không có cửa đột nhiên bị đóng lại, cửa kia của thạch thất đã biến mất.

Phượng Mỗ ngơ ngác nhìn cửa thạch thất biến mất, bà ngây người ra. Nhưng chưa đợi bà tỉnh táo trở lại thì kinh mạch trong người bà lại đau như dao cắt.

Sau cùng bà đau đến mức lăn lộn trong đường hầm, bà cảm thấy nội lực trong bà đang dần mất đi, cuối cùng không còn chút nào nữa.

- "Minh Ý đan" hiểu ý của ta chứ... Thì ra là vậy, đồ súc sinh gian trá, ta hận.

Phượng Mỗ nằm trên đất không ngừng co giật, cuối cùng bà cũng đã hiểu tại sao trước khi đi Diệp Mặc lại phải luyện cho Mục Tiểu Vận một chiếc vòng, vì sao trong chiếc vòng lại phải cho thêm một viên đan dược rồi.

Đó cơ bản chính là thứ phòng bị Phượng Mỗ ám hại Mục Tiểu Vận, một khi bà ra tay thì khói thuốc trong chiếc vòng sẽ phun ra và sẽ hợp với "Minh Ý đan" mà bà đã uống, nó liền trở thành chất lấy mạng của bà. Nhưng cho dù bà có biết đi chăng nữa thì cũng đã muộn rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui