Tống Ánh Trúc nhìn chằm chằm vào chiếc bình đựng Đan Cổ trong tay Diệp Mặc căm ghét nói:
- Đốt cái bình này đi, em nhìn nó cũng cảm thấy sôi máu rồi. tại TruyenFull.vn
Cô vừa nghĩ đến chuyện nếu như không phải vì Diệp Mặc đến đây, thì Đan Cổ này đã lấy mạng Ức Mặc yêu quý của cô rồi, trong lòng cô cảm thấy cực kỳ không thoải mái. Ức Mặc đã đau đầu 3 lần rồi, theo như lời Diệp Mặc nói, nếu con bé đau đầu đến lần thứ 5 thì sẽ không còn mạng nữa. Tống Ánh Trúc nghĩ mà sợ.
Diệp Mặc lắc lắc đầu.
- Con sâu độc này bây giờ chưa thể giết được, nếu như giết nó, đối phương có thể sẽ phát hiện ra. Anh muốn thông qua con trùng độc này để tìm ra kẻ đã hạ độc. Dám ra tay với Ức Mặc, anh tuyệt đối sẽ không để yên đâu.
Nói rồi, Diệp Mặc lấy một chiếc thẻ ngân hàng ra đưa cho Tống Ánh Trúc nói:
- Trong thẻ này có một ít tiền, mật mã là 1, em và Ức Mặc lên phố mua sắm ít đồ, anh đi có chút việc.
Tống Ánh Trúc tuy rằng không biết Diệp Mặc muốn đi làm gì, nhưng cô biết chắc chuyện mà Diệp Mặc đi làm chắc chắn có liên quan tới hai mẹ con cô.
Đối với Diệp Mặc mà nói nếu như chỉ có chuyện hôm qua của Phan Địch thì hắn sẽ không đi tìm "Bảo Xà Đường" làm gì, nhưng không ngờ Phan Động Tân lại dám có ý với viên dạ minh châu, điều này đã khiến hắn nổi sát ý. Bảo vật biết bao người thích, với bản lĩnh hiện tại của Diệp Mặc thì cũng không để ý gì đến viên dạ minh châu đó.
Nếu như theo như lời Diệp Mặc nói thì năm đó hắn cũng không cần phải đợi nhà họ Tra cướp "huyết sắc san hô" rồi mới động thủ, mà cứ đến thẳng nhà họ Kiểu cướp đi cho rồi.
- Ba, sao trong thẻ của ba nhiều tiền không? Con có thể thích gì mua nấy được không ạ?
Ức Mặc lập tức hỏi, cô bé thích một chiếc điện thoại của Lạc Nguyệt, nhưng chưa từng dám nói cho mẹ biết. Bây giờ ba đến rồi, với bản lĩnh của ba chắc chắn ba có rất rất nhiều tiền.
Diệp Mặc không trả lời, Tống Ánh Trúc xoa xoa đầu cô bé nói:
- Đương nhiên là có thể, con thích chỗ nào thì sẽ đi mua sắm ở chỗ đó.
Con gái không biết thân phận thật của ba nó, nhưng Tống Ánh Trúc thì biết. Diệp Mặc là người xây dựng nên Lạc Nguyệt Thành, nếu như anh ấy không có nhiều tiền, thì trên thế giới này cũng sẽ không có người nào có nhiều tiền hết. Nói anh ấy giàu bằng một quốc gia cũng chẳng ngoa chút nào.
...
Nơi quan trọng nhất của "Bảo Xà Đường" là "hội sở Bảo Xà" đây là nơi xa hoa nhất ở Ninh Hải.
Hôm nay ông chủ Phan Động Tân của "hội sở Bảo Xà" ra ra vào vào đứng ngồi không yên, đến sinh nhật của con trai ông ta cũng không còn tâm trạng để ý tới nữa. Vì hôm nay "Bảo Xà Đường" phải đón tiếp một vị khách vô cùng quan trọng. Một người tu luyện cổ võ, hơn nữa còn là người đến từ ẩn môn.
Nhưng Phan Động Tân càng sốt ruột, thì khách lại càng không thấy đâu, nhưng ông ta cũng không dám rời khỏi hội sở. Cũng may lúc 2 giờ sáng, vị khách mà ông ta đợi mới thong thả đến.
Mặc dù lúc khách đến đã là nửa đêm gà gáy rồi, nhưng Phan Động Tân và cháu gái Phan Thái Phượng vẫn ngồi tiếp khách như lúc ban đầu dự tính, hai mỹ nữ xinh đẹp ngồi hầu hạ hai bên trái phải.
Người khách này thoạt nhìn mới chỉ khoảng 40 tuổi thôi, nhưng Phan Động Tân biết người đàn ông có bề ngoài 40 tuổi này, ít nhất cũng phải là một ông già 60 tuổi.
Đứng trước mặt người đàn ông này, Phan Động Tân không còn giữ được thần sắc cao sang nữa rồi, mà cúi đầu, cẩn thận trong từng lời nói câu chữ. Còn Phan Thái Phượng thì lại càng ngoan ngoãn hơn, ngồi bên cạnh người khách, vừa gọt xoài vừa nói chuyện với khách.
- Không tồi, trong vòng ba tháng ngắn ngủi, đã luyện đếnmức cao nhất của hoàng kỳ sơ cấp. Sắp luyện đến hậu kỳ. Con có thiên phú đấy, xem chừng có vẻ như có thể về ẩn môn để cùng tu luyện với thầy. Nhưng đáng tiếc là, con luyện lúc đã lớn tuổi rồi, nếu như sớm hơn mười năm thì tốt quá.
Người khách nhận miếng xoài mà Phan Thái Phượng đưa cho, giọng có chút tiếc nuối nói.
- Tạ ơn sư phụ. Chỉ có thể trách vận may của con đến muộn quá, nếu như được gặp sư phụ sớm hơn, không chừng con có thể luyện đến hoàng cấp hậu kỳ rồi cũng nên.
Phan Thái Phượng phụ họa theo.
- Ha ha...
Người khách này cười ha hả, ông ta đương nhiên biết tại sao mình lại thu nhận Phan Thái Phượng làm đồ đệ. Thứ nhất quả thật tư chất của Phan Thái Phượng rất tốt, là một tài năng hiếm có khó gặp. Nhưng nguyên nhân chủ yếu cũng là do Phan Động Tân đã đưa cho ông ta không ít thuốc quý hiếm để ông ta thăng cấp.
Ông ta tới đây một là muốn dẫn Phan Thái Phượng vào ẩn môn tu luyện, hai là muốn xem Phan Động Tân còn loại thuốc nào tốt không.
Phan Động Tân mặc dù chưa từng luyện qua cổ võ, nhưng rất giỏi suy đoán mọi chuyện qua sắc mặt. Ông ta vừa nhìn là biết đối phương đang nghĩ gì, lập tức nói:
- Bùi tiền bối, vãn bối cảm thấy loại thuốc đó chắc chắn vẫn còn, vãn bối đã phái người đi lên núi Vũ Di tìm rồi, khi nào tìm được vãn bối sẽ lập tức liên hệ với tiền bối.
- Không cần đâu.
Người khách trung niên này khoát khoát tay, dường như không để ý gì đến món đồ đó.
Mồm Phan Thái Phượng hơi há ra, nói theo bản năng:
- Nếu như lấy được viên dạ minh châu đó rồi, có thể để ở phòng ngủ của thầy...
- Thái Phượng, dạ minh châu chỉ để ngắm thôi, bây giờ một khi đã không có rồi, còn việc quan trọng hơn...
Phan Động Tân còn chưa kịp nói hết lời, đã bị người khách ngắt lời, ông ta nhìn chằm chằm vào Thái Phượng hỏi:
- Con xác nhận đó chính là dạ minh châu? Chính xác là dạ minh châu sao?
Một viên dạ minh châu tuy nhỏ bé, nhưng dù là một người luyện đến địa cấp cũng không thể bỏ qua được, huống chi là một người vừa luyện đến địa cấp. Năm đó ở Tê Hà tự một viên dạ minh châu được bán ra với giá hai tỷ. Nên biết rằng một dược liệu rất tốt hoặc một pháp khí cực kỳ tốt cũng chỉ bán được với giá đấy mà thôi.
Người của ẩn môn mặc dù cũng có mấy trăm triệu thậm chí là mấy tỷ, nhưng đó cũng là tiền tích lũy trong vòng bao nhiêu năm, hơn nữa còn phải thông qua việc đổi tiền. Cho nên lúc nghe nói đến viên dạ minh châu, người khách này lập tức đứng ngồi không yên.
Phan Động Tân trong lòng thầm cảm thấy đắc ý, quả nhiên đây cũng không phải là loại người không thèm màng đến dạ minh châu. Ông ta lập tức nói:
- Đúng vậy, Bùi tiền bối, lúc đó quả thực là một viên dạ minh châu. Vốn dĩ đêm nay viên dạ minh châu đó đã là của tôi rồi, tôi cũng định ngày mai bảo Thái Phượng mang đến làm lễ bái sư, chỉ có điều...
- Chỉ có điều làm sao?
Người khách này hình như không kiên nhẫn được nữa, ông ta nôn nóng muốn biết tin tức về viên dạ minh châu.
Phan Động Tân lập tức nói:
- Vốn dĩ tôi đã mua viên dạ minh châu đó rồi, tiền tôi cũng đã thanh toán rồi, nhưng lại không gặp may, nhưng thằng con trai tôi lại là bạn học của con bé mà nhà có viên dạ minh châu đó. Bạn bè xảy mâu thuẫn với nhau cũng là chuyện rất bình thường, và càng không may đó chính là khi mà hai đứa bé xảy ra mâu thuẫn thì bố của con bé đó lại về. Hắn đánh thằng con tôi trở nên tàn phế, và không muốn bán viên dạ minh châu đó cho tôi nữa, ayya....
Phan Động Tân thở dài, tiếp tục nói:
- Tôi nghi ngờ hắn không muốn bán viên dạ minh châu đấy cho tôi, cũng không phải là do mâu thuẫn giữa hai đứa bé, mà nguyên nhân chủ yếu là do hắn đã biết đó chính là viên dạ minh châu.
Nghe xong Phan Động Tân nói, người khách trung niên nhíu nhíu mày, mặc dù ông ta thường dành thời gian cho việc luyện cổ võ, thời gian ở thế giới này rất ít, nhưng ông ta sống mấy chục năm trời rồi cũng không phải là một kẻ ngốc. ông ta đột nhiên nhìn chằm chằm vào Phan Động Tân hỏi:
- Không phải ông có "Bảo Xà Đường" sao? Nghe nói "Bảo Xà Đường" của ông có rất nhiều cao thủ, hơn nữa chắc giết một người ở đây cũng không phải là chuyện gì lớn lắm, sao lại sợ một người bình thường chứ? Hơn nữa với thân phận của ông bây giờ, người ta đánh con ông đến tàn phế, chẳng lẽ ông lại không đi báo thù?
Phan Động Tân trở nên lạnh lùng theo đúng như bản năng, ông ta nghe cháu gái nói sư phụ là người luyện võ, chắc chắn phải hiểu rất rõ việc đối nhân xử thế, nhưng nghe đến đây thì có vẻ như không phải như vậy. Nghe thấy người khách nói như vậy, ông ta vội vàng đáp lại:
- Người đàn ông của gia đình đó hình như cũng rất lợi hại, Thái Phượng nghi ngờ hắn ta cũng là người luyện cổ võ, nhưng mà chưa dám khẳng định chắc chắn.
Người khách trung tuổi này rời ánh mắt về phía Phan Thái Phượng.
Phan Thái Phượng vội vàng trả lời
- Lúc người đó đánh em họ con, con vừa mới đuổi tới nơi, thì con liền cảm thấy mình không phải là đối thủ của hắn. Mặc dù con chưa từng tỷ thí với người luyện cổ võ, nhưng con chắc chắn rằng võ công của hắn cao hơn con gấp nhiều lần. Vốn dĩ cũng đợi hắn động thủ, rồi con sẽ động thủ, nhưng hắn không động thủ, con cũng không dám chủ động khiêu khích, con sợ nếu đối phương có lai lịch gì đó, thì con sẽ không nói tên sư phụ ra.
Người khách này hài lòng gật gật đầu sau khi nghe xong lời Phan Thái Phượng nói, Phan Thái Phượng nói chuyện rất uyển chuyển, mặc dù cô nói không đấu lại được hắn, nhưng sẽ không nói tên mình ra để dọa hắn đầu hàng. Chủ yếu vẫn là sợ đối phương có lai lịch đáng sợ, sợ làm liên lụy đến mình.
Tuy nhiên tên đồ đệ này của mình cũng cẩn thận quá rồi, mình đã luyện đến địa cấp, cũng được coi như cao thủ trong ẩn môn rồi. Một kẻ luyện cổ võ xuất hiện ở nơi thế tục này, sao có thể khiến ông ta bận tâm được chứ. Phan Thái Phượng chắc là không biết người luyện đến địa cấp thì lợi hại đến mức nào, nên mới cẩn thận như vậy.
- Hắn ta bao nhiêu tuổi?
Tuy rằng không lo lắng nhưng người khách này vẫn bột miệng hỏi một câu.
- Nhìn thì có vẻ như chưa đến ba mươi. Chắc khoảng hơn hai mươi tuổi gì đó.
Phan Thái Phượng lập tức trả lời.
Nghe thấy Phan Thái Phượng nói như vậy, người khách này cảm thấy hoàn toàn yên tâm, nếu chưa đến ba mươi tuổi, cho dù có là thiên tài, thì cũng lắm cũng chỉ có thể luyện đến hoàng cấp đỉnh cao, hoặc huyền cấp sơ kỳ mà thôi. Một đối thủ như vậy, đương nhiên là không thể khiến ông ta bận tâm rồi.
Nhưng ông ta không biết Phan Thái Phượng đã dấu chuyện người đó tên là Diệp Mặc, nếu biết, không biết ông ta sẽ nghĩ gì.
Phan Thái Phượng sở dĩ che dấu chuyện này là vì sợ sư phụ sẽ lo lắng cẩn thận quá mức, khiến cho mọi chuyện trở nên phức tạp hơn.
Kỳ thật Phan Thái Phượng lo không phải là không có căn cứ, dạ minh châu quả thật là rất tốt, nhưng vì một viên dạ minh châu mà đắc tội với thế lực lợi hại, hoặc là người lợi hạ, thì chắc chắn không một người bình thường nào làm cả. Sư phụ của Phan Thái Phượng là người luyện đến địa cấp, một khi biết Diệp Mặc lợi hại như thế nào, nhiều khả năng cũng sẽ trở nên e dè.
Phan Thái Phượng lo lắng sư phụ cô sẽ đi điều tra lai lịch của Diệp Mặc, nói không chừng lúc sư phụ cô điều tra xong, thì Diệp Mặc cũng đã rời khỏi Ninh Hải rồi.
Phan Động Tân lập tức nói:
- Đúng vậy, vì Thái Phượng nói tên đó rất lợi hại, tôi thì nghĩ, gây dựng "Bảo Xà Đường" cũng không dễ dàng gì. Chỉ cần hắn không tìm đến thì tôi đã cảm thấy mãn nguyện lắm rồi, nào dám có gan đi tìm hắn.
- Ồ, ông nói đối phương có thể sẽ tìm đến sao?
Người khách này nhìn về phía Phan Đông Tân hỏi.
Phan Động Tân gật gật đầu nói:
- Vì Thái Phượng nói thân thủ của hắn rất lợi hại, tôi còn sợ đêm nay hắn sẽ đến đây, nhưng giờ trời đã sáng rồi, hắn ta vẫn chưa đến, xem ra chắc là tôi đã nghĩ nhiều rồi. Bùi tiền bối, ông đã vất vả cả đêm rồi, có muốn để Thái Phượng dắt đi nghỉ ngơi không?
Người khách này khẽ mỉm cười:
- Với tôi thì không có chuyện nghỉ ngơi hay không nghỉ ngơi, một khi tên kiêu ngạo đó không đến, thì tôi sẽ đi một chuyến, dạ minh châu mà, tôi cũng muốn nhìn thấy một lần...