Diệp Mặc không làm gián đoạn sự chấn động của Tăng Chấn Hiệp. Hắn biết Tăng Chấn Hiệp cần có thời gian để tiêu hóa những lời mình đã nói. Bất cứ kẻ nào khi thấy chuyện mà mình suốt đời cố gắng bị khác người nói đây căn bản là chỉ là trò chơi cho trẻ con, cũng sẽ vô cùng kinh hãi và không thể tin được. Thậm chí họ còn có một loại cảm giác mất mác cực lớn.
Thật lâu sau, Tăng Chấn Hiệp mới từ chấn động tỉnh táo lại. Anh ta tin tưởng Diệp Mặc chắc chắn sẽ không lừa anh ta. Anh thở dài một tiếng, vừa than vừa nói:
- Thật buồn cười khi mọi người còn đang cố gắng vì Tiên Thiên, không ngờ được kết cục cuối cùng lại như vậy.
Sau khi nói xong, dường như anh ta nghĩ tới điều gì. Anh ta lại kinh ngạc nhìn chằm chằm vào Diệp Mặc hỏi:
- Anh Diệp, anh nói anh từng gặp cao thủ Tiên Thiên thật sự? Theo tôi được biết, toàn bộ Ẩn Môn Hoa Hạ, người có tu vi cao nhất chính là cốc chủ Hồ Lô cốc. Ngoài ra còn có môn chủ Thư viện Cửu Minh Vương Khởi Kiếm. Hai người bọn họ nhiều nhất cũng không vượt quá Tiên Thiên, cũng chính là Thiên Cấp mà anh đã nói. Chẳng lẽ còn có người nào vượt qua bọn họ sao?
Diệp Mặc gật đầu nói:
- Đúng vậy, bởi vì tôi đã thực sự đi qua tiểu thế giới, từng thấy nội Ẩn Môn. Đồng thời tôi đã từng đọ sức với rất nhiều cao thủ nội Ẩn Môn.
Rốt cuộc, Tăng Chấn Hiệp không nhịn được trong lòng chấn động. Anh ta đột nhiên đứng lên. Tuy nhiên anh ta lại nhanh chóng ngồi xuống, run rẩy hỏi:
- Anh Diệp, anh thật sự đã đi tới nội Ẩn Môn sao?
Sở dĩ anh ta kích động như vậy, bởi vì Tăng Chấn Hiệp biết, bao nhiêu năm qua, người nội Ẩn Môn phải cách một thời gian mới có thể đi ra được, nhưng người bên ngoài vẫn chưa có ai vào được. Hơn nữa trong truyền thuyết, thực lực của nội Ẩn Môn quả thật cao hơn nhiều so với ngoại Ẩn Môn.
Diệp Mặc lại nói:
- Đúng vậy. Nếu như nói Thiên Cấp chính là Tiên Thiên, như vậy phần lớn các môn phái của nội Ẩn Môn đều có khoảng bảy tám cao thủ Tiên Thiên. Nhưng nếu như muốn nói sau Thiên Cấp mới thật sự là Tiên Thiên, như vậy Tiên Thiên trong các đại môn phái nội Ẩn Môn cũng không quá một hai người mà thôi.
Diệp Mặc từng gặp Ly Thành và cao thủ Tiên Thiên khác truy sát Cơ Mi. Quả thật bọn họ đều rất cao. Ngay cả Cơ Mi luyện khí tầng chín cũng không phải đối thủ của gã. Đáng tiếc chính là gã gặp mình tu luyện Tam Sinh Quyết. Hơn nữa Diệp Mặc còn cướp được một bộ kiếm quyết trên người gã.
Bởi vì chuyện này, Diệp Mặc đã suy nghĩ thật lâu. Hắn cảm giác Cổ Võ không phải đơn giản như vậy. Tuy rằng tu luyện giai đoạn trước không thật sự lợi hại. Nhưng nếu như người tu luyện Cổ Võ vượt qua Tiên Thiên, thậm chí vượt qua trình độ cao hơn, như vậy kết quả sẽ thế nào?
Diệp Mặc nghĩ rất lâu về vấn đề này. Bởi vì không có ví dụ trước đó, cho nên hắn không đưa ra được kết luận nào.
- Làm thế nào để đi vào tiểu thế giới nội Ẩn Môn?
Ánh mắt Tăng Chấn Hiệp trở nên kích động. Nếu như có thể tiến vào nội Ẩn Môn, có phải anh ta sẽ tu luyện đến trình độ cao hơn không?
Vẻ mặt Diệp Mặc buồn bả nói:
- Vợ tôi đã ở trong tiểu thế giới. Nhưng hiện tại tôi cũng không có cách nào đi vào được. Tôi nghĩ phải chờ tới khi tôi tu luyện cao thêm một tầng nữa, tôi sẽ quyết định thử lại xem sao.
Diệp Mặc tính chuẩn bị sau khi đạt tới Trúc Cơ, sẽ sửa lại Thất Tinh Trận pháp ở dãy núi Hoành Đoạn một chút. Sau đó thử xem có thể đi vào tiểu thế giới hay không.
Nghe Diệp Mặc nói xong, Tăng Chấn Hiệp lộ vẻ vô cùng thất vọng, thở dài nói:
- Từ khi tôi bắt đầu tu luyện đến giờ, không ngờ ngay cả một Thiên Cấp cũng không có cách nào đột phá. Ngược lại còn an ủi mình nói sắp đột phá Tiên Thiên. Thật sự là ếch ngồi đáy giếng, tự cao tự đại.
Đương nhiên Diệp Mặc biết đổi Thiên Cấp thành Tiên Thiên, là cách làm của tiền bối tu luyện Cổ Võ. Điều đó không có bất kỳ quan hệ nào với Tăng Chấn Hiệp. Bởi vì rất lâu về trước, người đột phá Thiên Cấp đã vô cùng ít ỏi. Cho nên tổ tiên đã làm chuyện không "sáng suốt" này, đã trực tiếp biến Tiên Thiên thành vạch đích, dứt khoát gọi đột phá Thiên Cấp là Tiên Thiên.
- Tôi có biện pháp khiến anh lập tức đột phá Thiên Cấp.
Diệp Mặc nhìn Tăng Chấn Hiệp có chút sa sút tinh thần bỗng nhiên hắn nói. Hắn nói như vậy, không phải bởi muốn đả kích sự tích cực tu luyện của Tăng Chấn Hiệp.
- Hả... Bạn đang đọc truyện được tại
Tăng Chấn Hiệp cảm giác đêm nay nói chuyện với Diệp Mặc khiến trái tim của anh ta đã vài lần gần như không chịu nổi. Diệp Mặc nói bất kỳ một câu nào đều nằm ngoài sự hiểu biết của anh ta. Bất kể Diệp Mặc nói ra lời nào, anh ta đều cảm giác nó không thực tế, nó không phải là sự thật. Nhưng anh ta lại biết, Diệp Mặc chắc chắn sẽ không lừa anh ta.
Diệp Mặc lấy ra một viên Đại Bồi Nguyên Đan đưa cho Tăng Chấn Hiệp nói:
- Đây là thứ tôi có được từ tiểu thế giới. Anh lấy mà dùng, có thể lập tức luyện hóa đả kích Thiên Cấp. Khẳng định có thể thành công.
- Tốt...
Tăng Chấn Hiệp kích động cầm lấy đan dược trong tay Diệp Mặc nuốt xuống. Đối với Diệp Mặc, anh ta hoàn toàn tin tưởng. Đan dược của Diệp Mặc lợi hại thế nào, mười mấy năm trước anh ta đã từng thấy qua.
Đại Bồi Nguyên Đan vừa vào miệng lập tức tan ra, biến thành linh dịch bắt đầu thấm vào kinh mạch của Tăng Chấn Hiệp. Tăng Chấn Hiệp liền cảm giác thân thể của mình như muốn nổ tung. Dưới sức nóng của linh lực, Tăng Chấn Hiệp không cần Diệp Mặc nhắc nhở liền tự giác bắt đầu vận công luyện hóa.
Nội tình mạnh mẽ khiến Tăng Chấn Hiệp gần như không tổn phí bất kỳ khí lực nào đã phá tan trói buộc. Ở sâu trong đan điền dần dần hình thành khí hải. Nội khí càng thêm lớn mạnh. Anh ta đã thật sự tấn cấp Thiên Cấp. So với ban đầu, sức mạnh trong cơ thể anh ta đã mạnh gấp mấy lần. Điều này khiến Tăng Chấn Hiệp cảm giác kích động gần như muốn lập tức đứng lên gào thét.
Anh ta cố kìm chế sự kích động của mình xuống, không ngừng làm vững chắc cảnh giới Thiên Cấp của mình.
Khi Tăng Chấn Hiệp tỉnh lại, trời đã hửng sáng. Anh ta kích động đứng lên cẩn thận xem xét toàn thân trên dưới một chút, ngạc nhiên mừng rỡ nói:
- Tôi đột phá, đột phá đến Tiên Thiên. Cảm giác mạnh mẽ này thật là tốt.
Diệp Mặc mỉm cười nói:
- Anh nói Tiên Thiên chỉ là an ủi mình. Tôi cũng không có cách nào. Chính xác mà nói, anh còn chưa đột phá Tiên Thiên. Anh mới chỉ đột phá Thiên Cấp mà thôi.
Lúc này Tăng Chấn Hiệp đã sớm đặt lời nói của Diệp Mặc sang một bên. Thiên Cấp ở trong này chính là Tiên Thiên. Có thể nói là anh ta rất có thể đã thành cao thủ Thiên Cấp đứng thứ hai trong Hoa Hạ.
Tuy rằng Diệp Mặc không muốn đả kích Tăng Chấn Hiệp, nhưng hắn sợ anh ta thỏa mãn với điều đó, sẽ không có cách nào tiến thêm. Hắn không thể làm gì khác hơn là nói:
- Anh Tăng, tu vi như anh trong tiểu thế giới có rất nhiều. Hiện tại trời đã sáng, chúng ta xuống đi.
Tăng Chấn Hiệp chắp tay nhìn Diệp Mặc nói:
- Cảm ơn anh Diệp. Đương nhiên tôi hiểu ý của anh. Tôi chắc chắn sẽ không vì vậy mà mất đi khát vọng tu luyện. Ngược lại, sau khi tôi nghe anh nói, tôi sẽ càng thêm cố gắng.
Nói xong Tăng Chấn Hiệp chần chừ một hồi lâu lại hỏi:
- Anh Diệp, nếu so sánh tu vi hiện tại của tôi với anh, sẽ kém hơn bao nhiêu?
Cũng may anh ta còn tự mình hiểu được, chỉ nói kém hơn bao nhiêu, mà không nói có thể đánh thắng được anh hay không.
Diệp Mặc mỉm cười nói:
- Lúc trước tôi ở trong tiểu thế giới, bị mấy chục cao thủ Thiên Cấp vây quanh. Trong bọn họ còn có cao thủ Thiên Cấp hậu kỳ và đỉnh phong.
Về phần Địa Cấp và nửa bước Tiên Thiên đều bị Diệp Mặc tự động không để ý đến.
- Kết quả thế nào?
Không đợi Diệp Mặc nói ra kết quả, Tăng Chấn Hiệp đã vội vàng hỏi.
- Kết quả?
Diệp Mặc hờ hững nói:
- Kết quả đều bị tôi giết... A, hẳn là còn một người chạy thoát.
-...
Tăng Chấn Hiệp không nói gì vỗ vỗ vào đầu mình. Mình đã biết anh chàng Diệp này quả thực là một kẻ biến thái. Khẳng định hắn đã là Tiên Thiên thực sự.
Mấy chục cao thủ Tiên Thiên không ngờ đều bị hắn giết chết. Nếu điều này bị truyền ra ngoài, tuyệt đối sẽ không có ai tin. Nhưng Tăng Chấn Hiệp biết Diệp Mặc chắc chắn sẽ không lừa anh ta. Những lời hắn khẳng định hoàn toàn là sự thật. Giờ phút này, anh ta không còn tâm tư so sánh hơn thua với Diệp Mặc nữa. Tâm tình vừa rồi còn định tỷ thí với Diệp Mặc một trận đã hoàn toàn biến mất. Thậm chí ngay cả niềm vui tấn cấp Thiên Cấp cũng đã giảm đi rất nhiều.
Khi Diệp Mặc và Tăng Chấn Hiệp tới chỗ khách sạn, đúng lúc gặp đám người Phong Vũ đi ra. Phong Vũ thấy Tăng Chấn Hiệp và Diệp Mặc, lập tức đi tới đón nói:
- Diệp thành chủ, Tăng môn chủ, tối hôm qua tôi muốn tìm hai người lại không tìm được. Sao...
Phong Vũ đang nói bỗng nhiên dừng lại. Anh ta cảm giác được Tăng Chấn Hiệp không giống trước kia. Khí thế toàn thân mạnh gấp mấy lần. Hơn nữa thậm chí anh ta có chút không khống chế được khiến nội khí tràn ra. Đó là bởi vì Tăng Chấn Hiệp vừa đột phá Thiên Cấp, hoàn toàn không có lý do để kiềm chế.
- Tăng môn chủ... Anh đã đột phá đến Tiên Thiên sao?
Giọng điệu Phong Vũ bắt đầu run rẩy. Chỉ trong một đêm Tăng Chấn Hiệp đã đột phá đến Tiên Thiên. Thật sự nghe nói cũng khiến người ta hoảng sợ.
Trước kia bất kể là lúc nào, tu vi của anh ta đều cao hơn so với Tăng Chấn Hiệp một chút. Nhưng hiện tại trong chớp mắt Tăng Chấn Hiệp đã hoàn toàn vượt qua anh ta, hơn nữa còn không chỉ cao hơn một chút. Điều này khiến anh ta giật mình chấn động. Đồng thời, anh ta cũng có cảm giác rất mất mát.
Tăng Chấn Hiệp mỉm cười, gật đầu nói:
- Đúng vậy, tối hôm qua nhờ sự trợ giúp của người anh em này, tôi đã may mắn đột phá.
Tăng Chấn Hiệp không muốn xóa bỏ công lao của Diệp Mặc, cho nên không giấu diếm. Nghe Tăng Chấn Hiệp nói xong, gần như mọi người đều nhìn về phía Diệp Mặc. Không ai nghi ngờ lời Tăng Chấn Hiệp đã nói. Bởi vì ngày hôm qua Diệp Mặc vừa đến, hôm nay Tăng Chấn Hiệp đã đột phá.
- Nhưng Tăng môn chủ, anh đã đột phá Tiên Thiên. Đây là chuyện vui lớn. Sao trông anh lại không có vẻ hào hứng vậy.
Một võ giả Địa Cấp sau khi đã hết khiếp sợ, lập tức liền phát hiện Tăng Chấn Hiệp không mấy hưng phấn, nhiều nhất chỉ là rất hài lòng thôi.
Trong lòng Tăng Chấn Hiệp cười khổ, thầm tự nhủ nếu như các người biết được sự lợi hại khủng khiếp của Diệp Mặc, nếu như các người biết rằng tôi tu luyện đến bây giờ còn chưa tới Tiên Thiên. Nếu như các người biết rằng Tiên Thiên mới là khởi đầu tu luyện Cổ Võ, phỏng đoán các người sẽ không nói như vậy.
Nhưng những suy nghĩ này chỉ có thể giữ ở trong lòng mà thôi. Anh ta vẫn cười ha hả ôm quyền nói:
- Nếu nói trong lòng không hưng phấn đương nhiên là không có khả năng. Chỉ có điều hưng phấn này đều giữ trong lòng mà thôi. Hôm nay tôi đặt một bàn ở Thư viện Cửu Minh, mời tất cả mọi người uống một chén.
Sau khi kinh hãi Phong Vũ lập tức liền khôi phục lại vẻ mặt bình thường. Anh ta lập tức cười ha hả nói:
- Tốt, tốt, hẳn là phải vậy rồi. Đi, hiện tại chúng ta phải đi Thư viện Cửu Minh. Hiện nay rốt cuộc lại có người kế thừa Vương sư huynh, đột phá Tiên Thiên. Điều này đối với toàn bộ Ẩn Môn chúng ta mà nói đều là một chuyện thật đáng mừng.
Trong lòng Phong Vũ, công pháp của Diệp Mặc rất cổ quái, nhưng anh ta không cho rằng Diệp Mặc đã đột phá Tiên Thiên. Bởi vì với tầm tuổi của Diệp Mặc, Tiên Thiên trẻ tuổi như vậy, anh ta tuyệt đối sẽ không tin.
Lực công kích của Diệp Mặc kinh người, về điểm ấy anh ta khẳng định. Nhưng rất nhiều người đều có thể giết địch vượt cấp. Điều đó không liên quan tới tu vi.
Đứng phía sau Phong Vũ, trong mắt sư muội Thái Cơ không ngừng lóe lên sự kinh sợ. Bỗng nhiên cô ta chuyển ánh mắt nhìn chằm chằm vào Diệp Mặc. Biểu tình trên mặt không ngừng biến hóa. Dường như cô ta đang cân nhắc một chuyện nào đó rất quan trọng.