Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Đường kiếm hoa mỹ lẫn với kiếm quang nổ tung trước mặt Diệp Mặc. Nhưng Vương Kỳ Kiếm lại phát hiện, đối mặt với kiếm khí đã hoàn toàn khốc liệt của ông ta, Diệp Mặc lại một không rút kiếm, hai không tránh né. Trong lòng ông ta cả kinh, chẳng lẽ Diệp Mặc muốn chịu chết sao?

Cho dù là người biết chắc Diệp Mặc sẽ thắng như Tăng Chấn Hiệp và Thái Cơ cũng toát mồ hôi lạnh, bọn họ không hiểu vì sao Diệp Mặc lại không đỡ không né, căn bản là không hề có ý động đậy.

Đương nhiên Diệp Mặc không phải đang chịu chết, tuy rằng tu vi của Vương Kỳ Kiếm không tệ, nhưng hắn còn kém đám người Lãnh Thuyên mà Diệp Mặc gặp trong tiểu thế giới rất nhiều. Cho dù Lãnh Thuyên lúc trước gặp Diệp Mặc cũng chỉ có nước chết, càng không phải nói đến hiện giờ, khi tu vi của Diệp Mặc đã đề cao thêm hai tầng.

Mà nhiều người nhìn những đạo kiếm quang này chỉ cảm thấy hoa mắt, thậm chí còn nghĩ căn bản là không thể tránh nổi kiếm quang như vậy.

Diệp Mặc không tránh, bởi vì hắn chẳng cần tránh làm gì cho mệt. Hai tay cong lại nâng lên tạo thành hai nửa vòng tròn, theo phương hướng của tay hắn, những kiếm quang khốc liệt kia dường như bị hành động tùy ý này của Diệp Mặc hoàn toàn thu nạp lại.

Giống như thứ Diệp Mặc vừa thu vào không phải là kiếm quang, mà là một đám bọt nước đang bay tứ tán vậy. Theo hai tay hắn khép lại, những kiếm quang này đã hoàn toàn biến mất.

Những người có nhãn lực cao một chút, thậm chí có thể nhận thấy những đạo kiếm quang kiếm khí mãnh liệt kia bị Diệp Mặc nắm lại, hoàn toàn không thể trào ra nổi.

Vương Kỳ Kiếm ngơ ngác nhìn kiếm của mình, sự kinh hãi trong lòng hoàn toàn không thể dùng ngôn ngữ để diễn tả. Lúc này thân kiếm của ông ta đang bị hai tay Diệp Mặc kẹp lấy trong lòng bàn tay, bất kể ông thi triển nội khí như thế nào thì cũng không thể nhúc nhích.

Hoặc nói kiểu khác, ông ta thậm chí còn không thể làm gãy trường kiếm trong tay. Mà tất cả điều này đều vì Diệp Mặc đang dùng tay kẹp lấy kiếm của ông ta

Sắc mặt Vương Kỳ Kiếm tái nhợt, ông ta đã thua, chỉ có một chiêu. Không, chính xác là ông ta xuất một chiêu. Có thể khẳng định, dưới tình huống hiện giờ, Diệp Mặc muốn giết ông ta thì chỉ dễ như trở bàn tay mà thôi. Bạn đang đọc truyện được tại

Trước đó ông ta nghĩ, cho dù là mình có không địch lại Diệp Mặc thì cũng phải trải qua một phen long tranh hổ đấu kịch liệt. Nhưng không tưởng tượng nổi lại thua đơn giản đến như vậy, triệt để đến như vậy. Đánh bại ông ta một cách dễ dàng, vậy rốt cuộc tu vi của Diệp Mặc kinh khủng đến thế nào? Một người như vậy, trước đó ông ta lại chỉ đối đãi như với một hậu bối…

Vương Kỳ Kiếm bỗng cảm giác trên mặt mình phát nóng, và nhiều hơn nữa là sự thất vọng. Trong nửa thế kỷ, gần như ông ta đã đem tất cả tinh lực đặt hết lên cổ võ. Nhưng hiện giờ lại bị đánh bại một cách dễ dàng như vậy.

Ông ta thua, thua một cách rất khó nhìn, thua làm cho ông ta mất đi tin tưởng…

Sau khi kẹp lấy trường kiếm của Vương Kỳ Kiếm, Diệp Mặc cũng dần buông lỏng tay ra. Hắn không muốn làm cho Vương Kỳ kiếm quá mất mặt, dù sao người kia cũng là một kẻ cuồng nhiệt với võ đạo. Tuy Diệp Mặc không như vậy, nhưng hắn cũng không có ác cảm gì với loại người này.

- Ta thua rồi…

Thậm chí Vương Kỳ Kiếm đã quên thu hồi kiếm của mình, sau một lúc lâu mới phun ra ba chữ.

Lúc này, trong lòng Vương Kỳ Kiếm chỉ có mấy chữ "ếch ngồi đáy giếng". Diệp Mặc nói mình không phải đối thủ của hắn, lúc đầu còn tưởng đối phương trẻ tuổi kiêu ngạo. Nhưng bây giờ xem ra, chẳng những không phải kiêu ngạo, mà đối phương còn đủ tôn trọng ông ta

Bởi vì Vương Kỳ Kiếm ông ta không chỉ không phải là đối thủ của Diệp Mặc, mà còn chẳng xứng cho Diệp Mặc ra tay.

Thấy vẻ thất vọng và chán nản trong mắt Vương Kỳ Kiếm, Diệp Mặc thầm than một tiếng, nói:

- Vương môn chủ, ông thua tôi không phải vì tư chất không bằng, cũng không phải không đủ nghị lực, mà là ông còn chưa hiểu ý nghĩa chân chính của cổ võ. Nếu ông vẫn còn niềm tin vào võ đạo thì có thể gặp Tăng môn chủ và Thái Cơ để nói chuyện. Quan trọng hơn là, dù vứt bỏ tất cả để theo đuổi võ học thì cũng chưa chắc đã có thể đạt tới đỉnh cao của võ đạo. Cũng giống như…

Nói tới đây, Diệp Mặc dừng một chút, sau đó mới tiếp tục nói:

- Cũng giống như Vương môn chủ còn không biết đệ nhất cao thủ chân chính của "thư viện Cửu Minh" cũng không phải ngài, mà là một người khác.

Nghe xong lời Diệp Mặc, nghĩ đến Thái Cơ sư muội và Tăng Chấn Hiệp trong một đêm đã đột phá Tiên Thiên, trong lòng Vương Kỳ Kiếm lại nóng lên. Đúng vậy, có thể là do ông ta còn chưa hiểu hết ý nghĩa của võ đạo, đi sai hướng. Thái Cơ và Tăng Chấn Hiệp đều có giao tình không cạn với Diệp Mặc, nói không chừng mình có thể đạt được thứ mình thực sự cần từ họ. Về phần Diệp Mặc nói ông ta không phải đệ nhất cao thủ gì đó, ông ta cũng chẳng có gì không phục cả, bởi vì Diệp Mặc lợi hại hơn ông ta rất nhiều. Chỉ có điều lúc nãy ông ta còn chưa nghe ra là Diệp Mặc nói "thư viện Cửu Minh" mà thôi.

- Cảm ơn Diệp thành chủ!

Vương Kỳ Kiếm thu kiếm lại, cúi người thật sâu một cái với Diệp Mặc. Mặc kệ Thái Cơ có thể cho ông ta đáp án chính xác hay không, nhưng bây giờ ông ta biết cảnh giới hiện giờ của mình còn kém quá xa. So với Diệp Mặc lúc này, thật giống như đang so sánh một đứa trẻ chưa từng học võ với hắn vậy. Lúc trước chính mình cũng từ trẻ con lớn lên, nếu đã có thể đi đến bước này, vậy thì cũng có thể đi đến bước của Diệp Mặc.

Lúc này hiện trường mới òa lên như vỡ chợ, đại bộ phận người đều không ngờ tới việc Vương môn chủ thua. Tuy cũng có người nghĩ khác, nhưng họ tuyệt đối không ngờ được Vương Kỳ Kiếm lại thua đơn giản đến như vậy. Trận đấu thậm chí còn chưa bắt đầu, vậy mà đã xong.

Đây là quyết đấu đỉnh cao sao? Nếu vậy thì cũng quá khôi hài rồi.

Vương Kỳ Kiếm lui khỏi giữa võ trường, nhưng cũng không rời đi hẳn. Ông ta rất muốn biết người mà Diệp Mặc muốn giết là ai, và cũng rất muốn biết vì sao Diệp Mặc nói ông ta không giết được kẻ đó.

Bỗng nhiên trong lòng Vương Kỳ kiếm cả kinh, ông ta nhớ tới điều Diệp Mặc vừa nói. Đệ nhất cao thủ của "thư viện Cửu Minh" không phải ông ta, chẳng lẽ trong môn phái của mình còn có ai tu vi cao hơn mình sao?

Khi Bàng Húy thấy Diệp Mặc dùng hai tay kẹp lấy trường kiếm của Vương Kỳ Kiếm thì hai mắt đột nhiên co rút lại. Y từng nghe nói Diệp Mặc rất lợi hại, nhưng không ngờ tới lại mạnh đến mức này. Thế này đâu chỉ nói là lợi hại hơn Vương Kỳ Kiếm được, quả thực chính là vượt xa rất nhiều.

Bàng Húy nghĩ, nếu mình động thủ với Vương Kỳ Kiếm, y cũng có thể kẹp lấy trường kiếm như vậy, nhưng khác biệt là y biết kiếm pháp của Vương Kỳ Kiếm, còn Diệp Mặc thì không. Bởi vậy có thể thấy được, tu vi của Diệp Mặc ít nhất cũng không thấp hơn y.

Nghĩ đến đây, ánh mắt Bàng Húy âm trầm xuống. Diệp Mặc còn trẻ tuổi mà tu vi đã mạnh như vậy, có thể thấy được trên người hắn tuyệt đối có bí mật. Người như vậy, Bàng Húy y tuyệt đối sẽ không bỏ qua. Tuy biết tu vi của Diệp Mặc không hề kém hơn mình, nhưng y tin rằng mình có thể chính diện giết chết Diệp Mặc.

Hơn nữa, cho dù là trên người không có bí mật thì Diệp Mặc cũng phải chết. Bàng Húy y không cho phép bất kỳ mối uy hiếp nào còn tồn tại với y.

Bàng Húy xoay người, y sẽ không động thủ ngay lúc này với Diệp Mặc, phải ở tình huống chắc chắn trăm phần trăm thì mới làm.

Nhưng Bàng Húy vừa xoay người thì đã nghe được tiếng nói của Diệp Mặc truyền đến.

- Lần này tôi đến đây ngoại trừ luận bàn với Vương môn chủ thì còn có một việc rất quan trọng phải làm.

Vì một câu này của Diệp Mặc, những tiếng ồn ào liền lắng xuống. Tất cả mọi người đều nhìn về phía Diệp Mặc đang đứng giữa võ trường, thậm chí cả Bàng Húy cũng dừng lại.

Thanh âm của Diệp Mặc bình thản truyền đến:

- Tôi muốn giết một người, kẻ này chính là Bàng Húy của "thư viện Cửu Minh"!

Diệp Mặc không giải thích lý do, hắn muốn giết Bàng Húy chính là muốn giết. Về phần lý do cũng chẳng quan trọng, hơn nữa hắn đứng đây nói muốn giết Bàng Húy, không ai cho rằng hắn không có lý do gì cả. Người có tu vi mạnh nhất Ẩn môn, muốn giết một tên Bàng Húy, còn cần giải thích lý do sao?

Người của "thư viện Cửu Minh" đều ngẩn ngơ, bọn họ không ngờ rằng người Diệp Mặc muốn giết chính là Bàng Húy. Có thể nói, Bàng Húy chính là cao thủ thứ hai của "thư viện Cửu Minh", nhưng từ trước đến giờ y đều rất lặng lẽ khiêm tốn, vì sao Diệp Mặc lại tìm đến y?

Nếu nói Diệp Mặc muốn giết Phong Vũ thì sẽ chẳng ai thấy bất ngờ, bởi vì cơ hội lộ diện của Phong Vũ lớn hơn Bàng Húy rất nhiều, tỷ lệ đắc tội với Diệp Mặc cũng lớn hơn rất nhiều.

Phong Vũ cũng ngây người, gã không ngờ rằng người Diệp Mặc muốn giết lại là sư huynh Bàng Húy có tu vi còn mạnh hơn gã. Đây rốt cuộc là thế nào? Chẳng lẽ Diệp Mặc nói nhầm?

- Diệp thành chủ?

Bàng Húy là nhân vật quan trọng ở "thư viện Cửu Minh", không thể cứ như vậy bị Diệp Mặc giết được.

Diệp Mặc khoát tay chặn lời của Phong Vũ, lạnh lùng nhìn chằm chằm Bàng Húy, nói:

- Mày có thể lên đây rồi, đương nhiên nếu mày giết được tao ở đây thì là do mày có bản lĩnh, sẽ không ai tìm mày báo thù cả.

Bàng Húy chậm rãi xoay người, ánh mắt của y híp lại, nhìn chằm chằm Diệp Mặc hồi lâu, lúc này mới chậm rãi nói:

- Tôi ở "thư viện Cửu Minh", chưa từng động chạm đến việc gì, không biết Diệp thành chủ vì sao lại muốn giết tôi?

Trong tay Diệp Mặc bỗng xuất hiện một thanh kiếm, không ai thấy hắn lấy thanh kiếm này ra từ đâu. Hắn búng một cái lên thân kiếm, lạnh nhạt nói:

- Tao ngứa mắt mày, muốn giết không được sao?

- Ha ha!

Bàng Húy cười ha ha, bỗng nhiên mở to đôi mắt đang híp ra, nhìn Diệp Mặc nói châm chọc:

- Diệp thành chủ, đây có phải là đạo lý bắt nạt người khác bắt nạt đến tận nhà không? Tốt xấu gì "thư viện Cửu Minh" cũng xem như một trong những đại Ẩn môn, cậu không phân biệt phải trái mà muốn giết người, chẳng lẽ những kẻ tu vi cao là có thể vô duyên vô cớ sát hại người vô tội sao? Khó trách cậu lại diệt Hồ Lô cốc, không phải "thư viện Cửu Minh" là mục tiêu kế tiếp đó chứ?

Lời này của Bàng Húy vừa nói ra, nhất thời lại dẫn đến một trận ồn ào. Quả nhiên rất nhiều người đều nhìn chằm chằm vào Diệp Mặc, giống như lần này Diệp Mặc đến để diệt "thư viện Cửu Minh" vậy. Có người thậm chí còn đang chờ lúc con chim đầu đàn nào đó động thủ thì liền hùa lên theo.

Diệp Mặc cười lạnh lùng, hắn nhìn Bàng Húy nói:

- Không nghĩ tới mày lại biết lợi dụng người khác như vậy. Đúng là giữ thể diện cho mày mà còn chẳng biết điều. Hơn hai mươi năm trước, vì muốn cướp một thứ của người khác mà mày giết sạch cả nhà họ, hơn nữa còn cưỡng gian sát hại ba người. Có phải mày đã quên không?

Thái Cơ nghe được lời nói của Diệp Mặc, trong mắt lại càng bốc hỏa nhìn chằm chằm Bàng Húy, hận không thể lập tức lao lên giết y. Cô biết Diệp Mặc sẽ giết Bàng Húy, nhưng không ngờ rằng hắn sẽ làm công khai trước mọi người như vậy.

- Mày muốn chết!

Trong mắt Bàng Húy lóe lên tinh quang, y không ngờ rằng Diệp Mặc biết cả việc này. Rốt cuộc tên kia nghe được từ đâu? Mà chuyện này lại bị công khai trước mặt nhiều người như vậy, xem ra hôm nay y phải đại khai sát giới rồi. Y không cho phép bất cứ ai biết y có được "Vu Thần quyết".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui