Diệp Mặc vừa vung tay đã giết Lý Trường Thanh. Sự sát phạt quyết đoán của hắn làm cho thạch thất vốn đã giống như hầm băng này càng thêm rét lạnh.
Sau khi ăn mấy viên đan dược khôi phục thương thế, Kế Lệ đã có thể đẩy Ôn Cô ra. Nhưng hiện giờ y đã quên làm như vậy, sau một lúc lâu y mới nhìn Diệp Mặc, nói giọng khàn khàn:
- Diệp tiền bối, Kế Lệ tôi trước giờ cũng không đắc tội với ngài. Nếu tiền bối cần hai quả trứng này thì xin cứ lấy đi. Sau này, chỉ cần nghe thấy tên của tiền bối thì lập tức tôi sẽ tránh xa. Nếu tiền bối có gì phân phó, chỉ cần nói một câu, vãn bối nhất định sẽ lo liệu thỏa đáng cho tiền bối…
- Mày muốn tao tha cho mày một mạng?
Diệp Mặc cắt đứt lời nói của Kế Lệ, ngữ khí của hắn còn lạnh hơn lúc nói chuyện với Lý Trường Thanh rất nhiều.
- Phải, xin tiền bối tha cho vãn bối…
Kế Lệ đã sắp đột phá Tiên Thiên, đương nhiên y không muốn chết. Sau khi đột phá, y sẽ có thêm một giáp tuổi thọ, như vậy thì sao y nguyện chịu chết đây.
Chỉ là khi y thấy Diệp Mặc lấy một chiếc bình nhỏ, sau đó đổ ra một con trùng nhỏ như trứng nước, trong lòng nhất thời cảm thấy hoảng hốt, ngậm miệng mình lại theo bản năng.
Y rất rõ ràng thứ mà Diệp Mặc đổ ra. Đây là "Đan cổ", hơn nữa còn là "Đan cổ" do y thả ra.
Một khi "Đan cổ" được gieo xuống, trừ chính y thì không có bất cứ kẻ nào có thể lấy ra được, cho dù là y lấy thì cũng khá phức tạp. Nhưng vì sao "Đan cổ" này lại ở trong tay Diệp Mặc? Phải biết rằng y tổng cộng mới thả bảy "Đan cổ" ra mà thôi. Mà đây đều là chuẩn bị cho việc đột phá Tiên Thiên vào mấy năm sau của y.
- Mày biết thứ này chứ?
Diệp Mặc ném cổ trùng xuống mặt đất, lạnh giọng hỏi.
"Đan cổ" này là Kế Lệ thả ra, sao y không biết được cơ chứ. Nhưng khi thấy ánh mắt lạnh như hàn băng của Diệp Mặc, y biết, rất có thể mình sẽ toi mạng vì con "Đan cổ" này
Diệp Mặc không đợi y trả lời, tiếp tục lạnh lùng nói:
- Mười mấy năm trước, trên núi Nga Mi, mày giết hết tất cả mọi người ở am Nga Mi, sau đó đả thương một phụ nữ dẫn theo trẻ con, rồi còn hạ "Đan cổ" lên người đứa trẻ đó nữa. Người phụ nữ đó là vợ tao, đứa trẻ kia là con gái tao. Kế Lệ, mày nói tao nên làm gì với mày?
- A…
Trong lòng Kế Lệ đã xám như tro tàn, y không ngờ Diệp Mặc lại là chồng của người phụ nữ mà y ám toán mười mấy năm trước. Sớm biết như vậy, y thà đi thêm mấy nơi khác chứ đã chẳng dám đến am Nga Mi thu thập tinh huyết.
Kế Lệ cố lấy lại tinh thần, dù sao hôm nay cũng chết chắc rồi, nhưng dù có chết thì y cũng muốn liều một lần.
Chỉ là, khi y còn chưa hoàn toàn điều động nội khí, một hỏa cầu đã bao phủ lấy y và Ôn Cô. Y thấy rõ ràng cái hỏa cầu kia bay ra từ trong tay Diệp Mặc, một trận bỏng rát thấu xương truyền đến, Kế Lệ hoàn toàn lâm vào tuyệt vọng.
- Ha ha ha…
Tuy vị lửa vây quanh nhưng Ôn Cô lại bỗng nhiên cười lên ha hả. Giống như mụ ta không hề cảm giác thấy mình sắp chết vậy, cả người như phát điên chỉ vào lửa đang vây quanh mình và Kế Lệ, kinh hỉ nói:
- Vô căn chi hỏa, vô căn chi hỏa. Trong thiên hạ thật sự có vô căn chi hỏa. Báo ứng rồi, ha ha ha…
Nghe tiếng kêu của Ôn Cô, trong lòng Kế Lệ run lên, nhất thời hiểu ra ý tứ của mụ. Quả nhiên chính mình đang bị vô căn chi hỏa vây quanh. Trong ánh lửa, y cư nhiên lại cảm thấy một cơn rét lạnh đến thấu xương.
Lửa mà Diệp Mặc đánh ra không hề có gì đánh ra, không có nhiên liệu, cứ như vậy mà sinh ra. Đây không phải vô căn chi hỏa thì còn là cái gì?
Lời thề, lời thề, lúc này Kế Lệ chỉ muốn cười lên thật to. Lúc trước, khi thề y có nói nếu vi phạm sẽ bị vô căn chi hỏa thiêu chết. Nhưng hôm nay, vô căn chi hỏa mà y chưa bao giờ nghe nói tới lại thực sự xuất hiện, còn thiêu chết hai kẻ oan gia là y và Ôn Cô.
Nhìn Kế Lệ và Ôn Cô tuyệt vọng trong lửa, Phong Yên Kỳ thì thào nói:
- Báo ứng. Thật sự có báo ứng sao? Vì sao ông trời lại cố tình bỏ qua tôi? Vì sao? Lúc trước, khi bị kẻ khác cưỡng hiếp, bị coi như một con chó thì báo ứng ở đâu? Tôi không tin, tôi tuyệt đối không tin là có báo ứng. Nơi đây là một cái máy xay thịt người, không giết người khác thì chúng cũng giết tôi… Anh ơi, em đến với anh đây…
Giọng nói của Phong Yên Kỳ dần nhỏ đi, cuối cùng im bặt biến mất trong thạch thất. Diệp Mặc biết, ả đã chết rồi.
Dường như Phong Yên Kỳ cũng có một đoạn ký ức bi thảm nên mới tạo ra ả hôm nay. Chỉ là Diệp Mặc không biết điều này, mà có lẽ vĩnh viễn sẽ không ai biết cả. Hắn thở dài, tiếp tục đánh ra vài hỏa cầu đốt cháy mấy cỗ thi thể thành tro bụi, lúc này mới quay đầu nhìn về phía màn hào quang đã bị vỡ.
Trứng của thần cổ Hoàng Kim? Diệp Mặc nhìn hai quả trứng to bằng trái banh này, trong lòng có chút hoài nghi. Trùng lớn vài mét hắn đã từng thấy, hơn nữa cũng rất bình thường ở Tu Chân giới, nhưng lúc đó đã không gọi là "cổ" nữa, mà là một cách gọi khác. Nhưng trùng độc có một đặc điểm, bất kể có lớn thế nào thì cũng chỉ bằng hạt gạo, Diệp Mặc chưa từng thấy trứng trùng nào lại lớn như vậy.
Diệp Mặc tiện tay vung ra vài đường đao gió, làm cho màn hào quang vốn đã vỡ hoàn toàn biến mất. Nhiệt độ trong thạch thất càng lạnh thêm, lúc này Diệp Mặc đã xác định băng giá đúng là phát ra từ hai quả trứng này. Chỉ là trứng mà có thể khiến cho thạch thất lạnh như vậy, Diệp Mặc rất muốn biết rốt cuộc bên trong nó là gì.
Đi đến bên cạnh bàn đá, duỗi tay ra cầm lấy một quả trứng, một sự lạnh giá đến thấu xương trực tiếp xâm nhập lòng bàn tay Diệp Mặc. Loại lạnh giá không thể chịu đựng này suýt chút nữa khiến cho Diệp Mặc ném nó xuống mặt đất, hắn vội vàng vận chuyển chân nguyên hóa giải cảm giác lạnh buốt kia.
Tuy đã vận chuyển chân nguyên đến giữa lòng bàn tay, nhưng trong lòng Diệp Mặc vẫn thầm nói, loại lạnh giá này người bình thường căn bản không thể chịu nổi. Nếu một người bình thường mà cầm nó lên thì không đóng băng mới là lạ đấy. Diệp Mặc thậm chí còn hoài nghi, đây chẳng phải trứng của cổ trùng gì, cũng chẳng phải cái gọi là thần cổ Hoàng Kim.
Hắn biết, tuy không nhìn ra thứ này là gì, nhưng nó tuyệt đối không đơn giản. Xem căn thạch thất này đã tồn tại không biết bao nhiêu năm, trận pháp lại vẫn còn tồn tại, có thể thấy được người bố trí trận pháp này lúc trước tuyệt đối là một vị Đại Năng trong Đại Năng.
Diệp Mặc nâng quả trứng lên, xem xét một hồi lâu vẫn không nhìn ra điều gì. Thần thức của hắn cẩn thận quét vào bên trong, nhưng lập tức đã bị ngăn trở, căn bản là không thể tiến vào.
Diệp Mặc lại dùng tay còn lại cầm lấy quả trứng thứ hai. Đồng dạng, thần thức của hắn vẫn không tiến vào được.
- Đây rốt cuộc là gì?
Diệp Mặc thì thào tự nói một câu, cuối cùng lắc đầu đem hai quả trứng đặt vào trong nhẫn. Nếu bây giờ không biết thì để lúc về nghiên cứu vậy
Nhưng điều làm Diệp Mặc kinh hãi đã xảy ra. Hắn không ngờ lại không thể đem thứ trong tay này để vào nhẫn trữ vật. Diệp Mặc lại thử đem chúng đặt lại trên bàn, nhưng cũng không được nốt. Thậm chí ngay cả thế giới trang vàng kia cũng không bỏ được vào.
Nói cách khác, hai quả trứng này đã cắm rễ trên tay Diệp Mặc. Hắn lập tức vận chuyển chân nguyên muốn ép chúng đặt lại trên bàn. Nhưng khi chân nguyên của hắn tiến vào lòng bàn tay thì lại bị quả trứng hút mất, không có chút ngừng lại nào.
Hơn nữa, sau đó cho dù Diệp Mặc không vận chuyển chân nguyên thì chúng vẫn hấp thu chân nguyên của hắn.
Không được, tuy Diệp Mặc chưa từng gặp việc này, nhưng hắn cũng biết đây chẳng phải chuyện tốt gì. Chân nguyên của mình bị trứng hút đi, như vậy sao được, chuyện như vậy hắn đã chịu đủ trong thế giới trang vàng kia rồi.
Hắn lập tức định lấy phi kiếm của mình ra, muốn dùng phi kiếm khoét bỏ chúng. Cho dù có phá hủy cũng không tiếc, so với trứng của thần cổ Hoàng Kim, Diệp Mặc cảm giác cái mạng của mình vẫn quan trọng hơn.
Nhưng điều làm Diệp Mặc kinh hãi là thần thức của hắn lại không thể lấy phi kiếm ra, dường như ngay cả thần thức cũng đã tạo thành một con đường với hai quả trứng, không thể chuyển đi.
Lúc này Diệp Mặc mới phát hiện mình đã lâm vào tình trạng bết tắc, bất kể hắn nghĩ cách gì thì cũng chỉ có thể đứng yên đó. Mà chân nguyên và thần thức thì bắt đầu cuồn cuộn không dứt tiến vào trong hai quả trứng.
Theo chân nguyên trong đan điền dần tiêu hao, Diệp Mặc bắt đầu cảm thấy rét lạnh. Hơn nữa, chưa tính đến điều này, dường như tất cả lạnh giá trong thạch thất đều hội tụ về phía hai quả trứng.
Chỉ qua nửa ngày, Diệp Mặc liền cảm thấy mình như muốn đông cứng lại, tựa vào trên bàn đá không thể động đậy.
Tuy trong lòng Diệp Mặc thầm hận, không biết mình gặp phải chuyện gì, nhưng lúc này hắn lại chẳng có cách nào để thoát.
Một cảm giác cuồng bạo từ bàn đá truyền đến Diệp Mặc, làm hắn nhất thời thầm kêu không ổn.
Hắn nghiên cứu trận pháp mấy năm, đã không xa lạ gì với điều này. Đây là một trận pháp phòng ngự tự hủy, chính là một khi trận pháp chưa hết thời gian mà bị phá hỏng thì số năng lượng còn lại sẽ bùng nổ trong nháy mắt, đem trận pháp phá hủy.
Trận pháp này hẳn là còn chưa đến lúc kết thúc mà đã bị phá hủy, bây giờ năng lượng còn lại bên trong sẽ bùng nổ, hoàn toàn phá hủy nó. Sở dĩ đến bây giờ còn chưa bùng nổ, phỏng chừng là do linh thạch cổ xưa không đủ tạo thành.
Giờ phút này, biện pháp tốt nhất cho Diệp Mặc chính là lập tức rời khỏi chỗ này, nhưng hắn lại không thể. Hiện tại, chỉ có thể đặt hi vọng lên trường hợp năng lượng của trận pháp đã hết, cho dù bùng nổ thì cũng sẽ không nghiêm trọng.
Vừa nghĩ đến đây, Diệp Mặc chợt nghe thấy một tiếng nổ thật lớn vang lên. Trong cảm giác của Diệp Mặc, trừ thạch thất mà hắn đang đứng này ra thì xung quanh đều đã sụp xuống toàn bộ, giống như có một cơn động đất vậy.
Diệp Mặc tạm thời thở nhẹ ra, thạch thất không sập, hắn còn sống. Nhưng lập tức hắn lại trở nên lo lắng, cho dù là còn sống thì hai quả trứng mang theo giá lạnh thấu xương này cứ hút chân nguyên của hắn như vậy thì cuối cùng vẫn sẽ toi mạng mà thôi. :
…
Một nơi cách núi Vạn Cổ hơn mười dặm, một cô gái thoạt nhìn chừng hai mươi tuổi đeo một giỏ lớn sau lưng, chính đang thu thập dược liệu trong núi.
Lúc tiếng nổ kịch liệt vang lên, cô gái này ngừng lại, nghi hoặc nhìn bụi đá bốc lên phương xa, nhíu mày lại.