Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

- Đúng, anh Diệp, anh thành lập một môn phái, về sau chúng tôi chính là đệ tử đầu tiên của môn phái.

Lê Kinh Mân bất chấp mình lớn tuổi hơn Diệp Mặc, vội vàng nói.

Y đi theo Diệp Mặc cũng được một thời gian rồi, sự giàu có và bản lĩnh của Diệp Mặc so với bất cứ kẻ nào đều rõ ràng. Bất kể Diệp Mặc có thành lập môn phái hay không, thành tựu về sau là không lường được. Một khi Diệp Mặc thành lập môn phái, y cũng có địa vị, mà không phải mang tính chất là người hầu.

- Hay gọi là Mặc Môn đi.

Dư Kỳ Dương cũng hy vọng Diệp Mặc có thể thành lập một môn phái, ngay cả tên cũng nghĩ xong.

Diệp Mặc gật đầu, đại lục Lạc Nguyệt to lớn như vậy cho dù hắn có bản lĩnh thông thiên, cũng không có cách nào đối kháng với Môn Phái chín sao, thậm chí hiện tại môn phái bốn sao, năm sao cũng không cách nào đối kháng.

Ngành dược Hoa Hạ ở thành Hà Châu bị phá hủy đó là ví dụ sống, muốn sống yên ở thế giới này, nhất định phải có thế lực của mình, nếu không muốn động một cái lại bị người khác tiêu diệt, thành lập môn phái hiển nhiên là chuyện vô cùng quan trọng

- Được, từ hôm nay trở đi chúng ta có một môn phái mới, tạm thời gọi là Mặc Môn…

Diệp Mặc chần chờ một chút, sau đó nói:

- Cái tên Mặc Môn này không đủ khí thế, cứ gọi là Mặc Môn, ừm, đem thành Lạc Nguyệt thêm vào đi…

Trầm ngâm một lát, Diệp Mặc bỗng nhiên nói:

- Môn phái này gọi là Mặc Nguyệt Chi Thành đi.

Trong tư tưởng của Diệp Mặc, hắn không chỉ muốn thành lập một môn phái, hắn càng muốn thành lập một tòa thành thị. Hắn không muốn giống như những môn phái bình thường, là đại vương của một ngọn núi. Hắn càng hy vọng Mặc Nguyệt Chi Thành giống với cách nghĩ của Ninh Khinh Tuyết, giống với thành Lạc Nguyệt. Yên tĩnh, hòa bình, dân chủ, tự do. Tuy Diệp Mặc biết ý nghĩ của mình hơi bị lý tưởng hóa, ở Lạc Nguyệt cái nơi này không có khả năng hoàn toàn là như vậy, nhưng hắn vẫn hy vọng địa bàn của mình có thể như vậy.

Hắn không muốn người của Mặc Nguyệt Chi Thành ngoại trừ tu luyện thì là tu luyện, hắn hy vọng người trong thành trì của mình có cuộc sống cùng lý tưởng để theo đuổi. Tên này có cả tên của Ức Mặc, biểu đạt sự vướng bận về Ức Mặc của Diệp Mặc, trong tên còn có thành Lạc Nguyệt, biểu đạt sự nhớ nhung thành Lạc Nguyệt của Diệp Mặc.

- Mặc Nguyệt Chi Thành. Tên rất hay.

Lê Kinh Mân cùng Dư Kỳ Dương trầm trồ khen ngợi, tuy bọn họ không biết là hay ở chỗ nào, nhưng cũng có cảm giác rất thoải mái khi nghe tên này.

Mặc Nguyệt Chi Thành thế là được thành lập đơn giản như vậy. Thậm chí ngay cả một căn cứ cũng không có, Lê Kinh Mân cùng Dư Kỳ Dương là thành viên đầu tiên của Mặc Nguyệt Chi Thành. Tuy nhiên Diệp Mặc cũng không thu hai người làm đệ tử, nhưng bọn họ vẫn nhận được sự truyền thụ của Diệp Mặc.



Những ngày còn lại, Diệp Mặc đi xem Tô Tĩnh Văn vài lần, mỗi lần Tô Tĩnh Văn đều đang tu luyện, Diệp Mặc cũng không có ý quấy rầy, chính mình tìm một căn phòng yên tâm nghiên cứu Thiên Hoa Đan. Hoặc là tu luyện Tử Nhãn Thần Hồn Thiết Cát cùng Ngũ Hành Độn Pháp.

Thời gian cứ như vậy trôi đi, nửa tháng sau, Dư Kỳ Dương dưới những tài liệu của diệp Mặc, từ Trúc Cơ tầng ba thăng lên Trúc Cơ tầng bốn, ngay cả Lê Kinh Mâ cũng tiến vào Kim Đan tầng tám. Diệp Mặc tuy sử dụng Linh Tinh và đan dược nhiều nhất, nhưng hắn vẫn chỉ dừng lại ở Kim Đan tầng hai.

Lại qua nửa tháng nữa, khi Lê Kinh Mân nói cho Diệp Mặc biết còn hai ngày nữa bọn họ sẽ tới gần thành Phỉ Hải, Diệp Mặc không tu luyện nữa, hắn muốn tới xem Tô Tĩnh Văn.

Khi Lê Kinh Mân vừa rời khỏi, Tô Tĩnh Văn đã tới.

Khi Diệp Mặc thấy được tu vi của Tô Tĩnh Văn, thiếu chút nữa không dám tin vào hai mắt của mình, chỉ có một tháng, Tô Tĩnh Văn không ngờ đã đạt tới Luyện Khí tầng năm rồi.

- Em đã là Luyện Khí tầng năm rồi?

Diệp Mặc theo bản năng hỏi một câu, sau khi Ẩn Linh Căn bị kích phát, tốc độ tu luyện không ngờ lại khủng bố như vậy. Ngắn ngủi một tháng, không ngờ đã là Luyện Khí tầng năm

Tô Tĩnh Văn gật đầu, cười nói:

- Em cảm giác tốc độ hấp thu linh khí của mình so với trước kia nhanh hơn một chút, có thể là tiến độ của em so với trước kia nhanh hơn không ít. Em đi tắm trước, sau đó cùng anh tới đầu thuyền.

Mãi cho tới khi Tô Tĩnh Văn rời khỏi, Diệp Mặc mới phục hồi tinh thần, sau đó lắc đầu, sau này tốc độ tu luyện của Tô Tĩnh Văn sẽ vô cùng nhanh. Xem ra hắn phải nhanh chóng nghiên cứu Thiên Hoa Đan rồi, bằng không khi Tô Tĩnh Văn kết Anh, hắn vẫn chưa

Đó không phải là chuyện xấu hổ, mà là thực lực của hắn thấp, căn bản không có biện pháp để đối mặt với kẻ thù. Hắn ở Bắc Vọng Châu đắc tội những người đó, không một ai là nhân vật đơn giản. Cho dù hắn tới Phỉ Hải, cách Hà Châu rất xa, nhưng thời gian lâu dài đối phương vẫn có thể tìm tới nơi này.

Khiến cho Diệp Mặc thoải mái chính là Tô Tĩnh Văn có thể tu luyện công pháp mà hắn đưa, nói cách khác Tam sinh Quyết của hắn hoàn toàn có thể tách ra, sau đó để cho tu sĩ thuần Linh Căn tu luyện.

Tô Tĩnh Văn thân thể nhẹ nhàng khoan khoái đi bên cạnh Diệp Mặc, lúc này cô lại bắt đầu tu luyện, hơn nữa tốc độ nhanh như vậy, còn gặp được Diệp Mặc nữa nên tâm tình của cô sinh ra biến hóa cực lớn.

Đôi khi chính là như vậy, thời điểm bạn theo đuổi, bạn phát hiện khoảng cách với bạn rất xa, khi bạn buông tay, lại vô tình phát hiện mình đã đạt được.

- Anh có tâm sự gì sao?

Tô Tĩnh Văn tỉ mỉ vô cùng, tuy Diệp Mặc không nói gì, nhưng Tô Tĩnh Văn vẫn nhạy cảm phát hiện ra.

Diệp Mặc thở dài, nắm chặt lấy tay Tô Tĩnh Văn đi tới đầu thuyền, nói:

- Kỳ thật cũng không có gì, lúc trước một người đối với anh không có ý tốt đã đưa anh một loại đan dược, đan dược tốt lắm, nhưng anh không dám dùng. Cho nên anh liền tự mình phân giải loại đan dược này, nhưng hiện tại bình đan dược kia bị anh lãng phí hơn phân nửa rồi, còn chưa tìm được thành phần chủ yếu của đan dược đó.

Thiên Hoa Đan ngoại trừ một ít dược liệu phụ trợ bên ngoài, còn có năm loại vật liệu chủ yếu. Dược liệu phụ trợ thì rất dễ phân giải, chỉ là vật liệu chủ yếu của đan dược, Diệp Mặc mới chỉ tìm ra bốn loại trong đó, đó là Yên Vụ Chi Lan, Lạc Hoàng Tam Diệp Thảo, Xích Quang Quả, ba loại này Diệp Mặc đều có, chỉ có Thủy Ma Hải Đài loại thứ tư là hắn không có. Nhưng đây không khiến Diệp Mặc lo lắng, hắn tin chỉ cần có loại linh thảo như Thủy Ma Hải Đài, hắn có thể tìm được.

Khiến cho Diệp Mặc thất vọng chính là, loại dược liệu thứ năm hắn không cách nào phân giải được. Không phân giải được loại dược liệu thứ năm thì cho dù hắn tìm được Thủy Ma Hải Đài cũng không thể luyện chế Thiên Hoa Đan.

Diệp Mặc chỉ tùy ý nói ra cho Tô Tĩnh Văn nghe mà thôi, không nghĩ tới Tô Tĩnh Văn nghe xong lời của Diệp Mặc lại cười nói:

- Thiên Hoa Đan mà anh vừa nói là một người không có ý tốt đưa cho, cho nên anh không dám ăn vì không xác định được trong đan dược có vấn đề gì hay không? Đúng chứ?

Diệp Mặc gật đầu, nói:

- Đúng vậy, hơn nữa anh khẳng định người kia không có lòng tốt như vậy.

Nghĩ tới thanh âm bị phong ấn trong đại sảnh lục giác kia, Diệp Mặc cho tới giờ vẫn có chút kiêng kỵ.

Tô Tĩnh Văn xiết chặt tay của Diệp Mặc, cười nói:

- Vậy dược liệu anh phân giải trong đó, có gì bất thường không?

- Không có.

Diệp Mặc không hề do dự nói

-Vậy chẳng phải được rồi sao, anh phân giải không được loại dược liệu kia, nói không chừng chính là cá nhân dùng, nói cách khác đối với dược liệu gây nguy hiểm cho anh, anh căn bản có thể không chú ý tới loại dược liệu này.

Tô Tĩnh Văn giải thích.

Cô tuy rằng những chuyện khác không bằng Diệp Mặc, nhưng trình độ kinh doanh lại không tệ, những thứ này thường xuyên sử dụng khi kinh doanh. Nếu như xí nghiệp y dược, muốn để đối thủ không biết phương thuốc của mình, đôi khi để một ít dược liệu không quan trọng cũng là cần thiết.

Diệp Mặc bỗng nhiên tỉnh ngộ, vì sao mình lại không nghĩ ra chứ? Nói như vậy, phương thuốc của Thiên Hoa Đan nếu như các loại dược liệu khác không có vấn đề gì, thì hắn đã phân giải hoàn toàn rồi. Ít nhất hắn đã có 50% khả năng có thể luyện chế ra Thiên Hoa Đan, chỉ còn thiếu Thủy Ma Hải Đài mà thôi.

Luyện chế ra Thiên Hoa Đan, nói cách khác trong khoảng thời gian ngắn hắn có thể tăng cấp lên Kim Đan đại viên mãn. Diệp Mặc có chút kích động ôm lấy Tô Tĩnh Văn nói:

- Cảm ơn em, Tĩnh Văn, em thật sự rất thông minh

Mặt Tô tĩnh Văn đỏ lên, nhìn thấy hai người Lê Kinh Mân ở bên cạnh, vội vàng tránh ra nói:

- Bên cạnh còn có người.

Diệp Mặc cười ha ha, tâm tình bỗng nhiên chuyển biến tốt đẹp, hắn chỉ vào Lê Kinh Mân cùng Dư Kỳ Dương nói:

- Tĩnh Văn, về sau chúng ta đã có môn phái của riêng của mình, tên là Mặc Nguyệt Chi Thành, hai người bọn họ là những người đầu tiên của Mặc Nguyệt Chi Thành.

Tô Tĩnh Văn hoàn toàn quên đi sự xấu hổ vừa rồi, vui mừng nói:

- Mặc Nguyệt Chi Thành, cái tên thật đẹp, em nghĩ thành phố này tương lai khẳng định rất mỹ lệ.



Hai ngày sau, Diệp Mặc thu hồi Phi Vân Thuyền, bốn người tiến vào thành Phỉ Hải.

Thành Toái Diệp rất phồn hoa, nhưng sự phồn hoa của thành Phỉ Hải không hề kém thành Toái Diệp, trên đường phố người đến người đi, trên cơ bản đều là tu sĩ. Những tu sĩ này mang theo khí tức tự nhiên của biển cả giống như cả thành trì này, có một chút mùi vị của biển, hiển nhiên bọn họ đều từng ra biển.

Thành Phỉ Hải có cấm chế thần thức cùng cấm chế bay, không cần nói, thần thức của Diệp Mặc không thể quét hết toàn bộ tòa thành, cho dù có thể, hắn cũng không dám tùy ý quét. Trên đường ở đây tùy ý là có thể thấy tu sĩ Kim Đan, Nguyên Anh, về phần tu sĩ Luyện Khí Kỳ cùng Trúc Cơ Kỳ thì vô cùng nhiều. Ngẫu nhiên còn có một vài tu sĩ Hư Thần Kỳ đi ngang qua, hiển nhiên thành Phỉ Hải mới là thành trì chân chính của Tu Chân.

Hai người Lê Kinh Mân cùng Dư Kỳ Dương đi theo phía sau Diệp Mặc và Tô Tĩnh Văn, bọn họ hiển nhiên là lấy hành động của Diệp Mặc làm chủ. :

- Chúng ta hiện tại đi đâu? Ánh Trúc và Diệp Lăng bọn họ thật sự ở trong này sao?

Tô Tĩnh Văn có chút bận tâm, kéo Diệp Mặc lại, nhỏ giọng hỏi. Cô muốn tìm một chỗ để định cư, không muốn phải chạy loạn khắp nơi, mấy năm nay cô đã đi tới rất nhiều nơi rồi. Nếu như Ánh Trúc và Diệp Lăng đều ở đây, hiển nhiên là vô cùng tốt.

Diệp Mặc lắc đầu nói:

- Anh cũng không dám khẳng định, người để lại ngọc bài khi đó là Ánh Trúc, theo lý mà nói chị Ngu nói tới nơi này, khẳng định có suy nghĩ của cô ấy. Nếu các cô ấy phải thông qua Truyền Tống Trận để tới đây, hẳn là đã sớm tới. Chúng ta hiện tại đi tới các Đan Dược Các của thành Phỉ Hải tìm xem, có lẽ mấy cô ấy có thể sẽ mở một Đan Dược Các.

Diệp Mặc cho rằng, mấy người Tống Ánh Trúc nếu ở lại thành Phỉ Hải, nhất định phải thông qua một vài phương pháp để kiếm tài nguyên tu luyện. Mà khi hắn rời đi đã để lại phần lớn đan dược, việc mà các cô ấy có khả năng làm nhất chính là mở một Đan Dược Các.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui