Thiếu Gia Cá Mặn Xuyên Thành Vai Ác Bạch Nguyệt Quang

Từ trong phòng họp đi ra, Tần Thời Luật nhéo nhéo khóe mắt.

Lê Thành hỏi: “Tần tổng, anh không sao chứ?”

Tần Thời Luật nói: “Không sao, hôm nay cũng không biết bị gì, mắt phải của tôi cứ giật giật.”

Lê Thành nói bậy: “Mắt trái giật tài, mắt phải giật tai.”

Tần Thời Luật trừng mắt nhìn cậu ta: “Không biết nói chuyện thì đem miệng quyên góp cho người nào cần đi.”

Trước cửa tập đoàn Đằng Phong, Lâm Triết đỡ Đường Dục xuống xe, bước vào cửa Đằng Phong, tất cả mọi người qua lại ở tầng một đều nhìn chằm chằm vào chân Đường Dục.

Một nhân viên nam mặc áo sơ mi trắng đi tới, đỡ cánh tay đang chống nạng của Đường Dục: “Đường tiên sinh tới tìm Tần tổng à, tôi đỡ cậu đi lên nhé.”

Hầu hết nhân viên trong Đằng Phong đều biết Đường Dục, nhưng Đường Dục lại không thể nhận biết tất cả, người này đeo một tấm thẻ nhân viên trên cổ, nhưng ảnh và tên trên thẻ lại bị lật úp vô ngực.

Mỗi lần Lâm Triết và Tần Thời Luật chăm sóc Đường Dục là giống như đang thi một cuộc đua tiếp sức, mỗi ngày sau khi Tần Thời Luật về nhà thì Lâm Triết rời đi, buổi sáng Tần Thời Luật phải đợi Lâm Triết tới thì mới có thể đi làm.

Hiện tại cậu cũng đã tới công ty rồi, Đường Dục nói với Lâm Triết: “Anh Tiểu Lâm, anh về đi, em tự đi lên cũng được, lát nữa em sẽ về nhà với Tần Thời Luật, sẽ không chạy lung tung đâu.”

Lâm Triết nhìn thoáng qua cậu nhân viên đang đỡ Đường Dục, người nọ lập tức mỉm cười với Lâm Triết: “Anh yên tâm, tôi đảm bảo sẽ đưa Đường tiên sinh đến văn phòng của Tần tổng.”

Lâm Triết gật gật đầu, thời điểm xoay người rời đi thì vô tình nhìn thấy chiếc khuyên tai nhọn sáng bóng trên tai cậu nhân viên kia.

Đường Dục vào thang máy, vừa muốn vươn tay ấn số tầng, cậu nhân viên kia lại nhanh hơn một bước ấn lên tầng cao nhất.

Đường Dục nhìn số tầng: “Anh ấn sai rồi.”

Người đàn ông cười cười: “Không sai, cậu cứ đi theo tôi là được.”

Không biết có phải do vừa rồi động tác đỡ Đường Dục quá lớn hay không, thẻ nhân viên của người nọ đã được lật lại, Đường Dục nhìn thoáng qua, phát hiện người trên tấm ảnh không phải hắn.

Đường Dục cảnh giác rút cánh tay ra: “Tôi tự đi được.”

Người đàn ông nhìn cậu một cái, buông lỏng tay ra: “Được thôi.”

Đường Dục lấy điện thoại ra, vừa mới mở khóa ấn số của Tần Thời Luật đã bị đoạt mất, Đường Dục nhìn qua, trên mặt người kia vẫn duy trì nụ cười, hắn ta tắt màn hình điện thoại rồi ném tới góc: “Đường tiên sinh có vẻ không tin tưởng tôi lắm, thế nào, trông tôi rất giống người xấu sao?”

Giống hay không Đường Dục không biết, nhưng hiện tại cậu gần như có thể khẳng định, hắn chính là người xấu.

Đường Dục chỉ chỉ thẻ nhân viên, “Thẻ của anh bị lật lại rồi.”

Tần Hạo cúi đầu nhìn thoáng qua, tháo tấm thẻ ra ném xuống đất: “Sao cậu không hỏi tôi là ai?”

Đường Dục hỏi hắn: “Anh là ai?”

Tần Hạo cười dữ tợn: “Tôi là Tần Hạo, Tần trong Tần Thời Luật.”

……

Lâm Triết đang lái xe trên đường, cứ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, thời điểm chờ đèn đỏ ở ngã tư đường, người phụ nữ ở trong chiếc xe bên cạnh quay đầu qua, ánh sáng phản chiếu từ chiếc khuyên tai hơi loé lên.

Lâm Triết ngẩn ra.

Ánh sáng đó……

Đằng Phong có yêu cầu rất nghiêm ngặt đối với nhân viên, bước vào cửa công ty là phải ăn mặc gọn gàng sạch sẽ, vừa rồi người kia không chỉ mặc một chiếc áo sơmi, mà ngay cả thẻ nhân viên cũng bị lật úp vào trong, mấu chốt là cái khuyên tai kia.

Hắn đã xem lại video giám sát ở bãi đậu xe rất nhiều lần, cũng không biết ánh sáng loé lên trong xe kia là gì, nếu là khuyên tai thì……

Lâm Triết bỗng nhiên cả kinh, người kia sẽ không phải là……


Lâm Triết lập tức quay đầu xe trở về, vừa lái vừa gọi điện thoại cho Đường Dục, điện thoại không được bắt máy.

Thời điểm Lâm Triết trở lại Đằng Phong thì đã không còn thấy bóng dáng Đường Dục, hắn chạy về phía thang máy, hét lên với nhân viên trong quầy tiếp tân: “Thông báo cho Tần tổng của các người, hiện tại Đường thiếu đang ở trong toà nhà này, bảo Tần tổng lập tức tìm người.”

……

Trên mái nhà của tập đoàn Đằng Phong.

Đường Dục bị Tần Hạo kéo đến mép mái nhà, Tần Hạo ấn vai cậu ép xuống, “Sợ không? Ha ha ha ha, cầu xin tôi đi, nếu cầu xin thì tôi sẽ thả cậu ra.”

Độ cao này làm Đường Dục cảm thấy choáng váng, Đường Dục bị hắn ấn quỳ trên mặt đất, tay siết chặt lấy lan can còn chưa cao đến eo, trong lồng ngực có cảm giác hít thở không thông, đột nhiên tay trở nên vô lực, cảm giác mất trọng lực ùa về, giống như đang rơi tự do, còn kèm theo áp lực không khí điên cuồng tràn vào mũi, làm cậu không nhịn được há miệng thở dốc.

Bên tai là tiếng gió vô tận, trộn lẫn với tiếng cười điên cuồng của Tần Hạo, những hình ảnh như chiếc đèn kéo quân lướt qua trong tâm trí, không biết qua bao lâu, Đường Dục nghe thấy một tiếng ‘lách cách’, trái tim cậu cũng chậm rãi bình tĩnh trở lại……

Đường Dục lấy lại ý thức, cậu nhìn chiếc còng tay trên tay phải của mình, hình ảnh trong tâm trí dừng lại ở cảnh cậu đứng trên mái nhà Đằng Phong, lúc đó khi cậu nhảy từ đây xuống chưa từng nghĩ bản thân sẽ có thể trở về.

“Tần Thời Luật, em tới tìm anh……” Đường Dục lẩm bẩm, nhắm mắt lại cười khẽ.

Tần Hạo không nghe rõ cậu lẩm bẩm cái gì, nhưng tiếng cười thì lại không thoát khỏi tai hắn: “Cậu cười cái gì?”

Đường Dục không trả lời câu hỏi của hắn: “Người trong bãi đỗ xe dưới tầng hầm là anh đúng chứ?”

Lúc này, Tần Hạo cũng không ngại thừa nhận: “Là tôi thì sao, còn không phải do Tần Thời Luật quá tàn nhẫn à, ngay cả chú ba của mình mà cũng có thể ra tay, hắn làm ba tôi mất hết tất cả, cũng hại tôi mất hết mọi thứ, cậu cảm thấy tôi sẽ để hắn sống tốt sao? Lần trước không đâm chết hắn thì hời cho hắn quá còn gì, chỉ có điều, tôi thật sự không ngờ cậu lại liều mạng để cứu hắn, nếu như vậy, không bằng tôi trực tiếp tìm cậu.”

Đường Dục lắc đầu: “Không, đó là vì anh không biết anh ấy đã vì tôi mà làm bao nhiêu chuyện.”

Tần Hạo không có hứng thú: “Tôi không muốn biết.”

“Được thôi, đây quả thật không phải là nơi thích hợp để nói chuyện phiếm.” Đường Dục quay đầu nhìn hắn: “Một vấn đề cuối cùng.”

Tần Hạo không kiên nhẫn: “Sao cậu lại nhiều vấn đề như vậy?”

Đường Dục: “Trên đường núi của nghĩa trang Lâm Giang, cũng là do anh tìm người làm sao?”

Tần Hạo kiêu ngạo nói: “Cậu có cảm thấy tôi rất lợi hại hay không? Cho dù tôi có làm gì thì các người cũng không bắt được tôi, lần này cũng vậy!”

Tần Hạo dùng sức đẩy Đường Dục từ trên mái nhà xuống, cổ tay phải của cậu bị còng tay siết chặt, tay trái thì bị Tần Hạo bắt lấy, Tần Hạo điên cuồng cười to: “Ha ha ha ha, sợ không? Cầu xin tôi đi!”

Tay phải của Đường Dục bị còng tay ghì chặt nhanh chóng đỏ lên, khớp xương bị tì đến hơi biến dạng.

Cậu đau đến nhíu mày, nhưng lại mím môi không rên một tiếng.

Tần Hạo đặt tay trái của cậu lên lan can, nhắc nhở: “Nắm cho chắc, tay cậu có thể giữ được hay không còn phụ thuộc vào thời gian mà Tần Thời Luật tìm thấy cậu, nghe nói cậu biết vẽ tranh, nếu tay bị thương tật thì cũng chỉ có thể trách hắn không tới kịp mà thôi.”

Gió trên mái nhà thổi vạt áo Đường Dục đánh vào nhau phát ra tiếng phành phạch, đôi tay giữ lấy lan can hơi phát run, Tần Hạo xoay người chuẩn bị rời đi thì lại nghe thấy Đường Dục cười.

Tần Hạo quay đầu lại: “Cậu còn cười được?”

Gân xanh trên trán Đường Dục hơi nổi lên: “Cảm ơn anh, thật sự rất cảm ơn anh.”

Tần Hạo: “……”

Chuyện này không giống với dự tính của hắn, hắn vốn tưởng rằng Đường Dục sẽ bị dọa đến khóc lớn, sẽ cầu hắn buông tha cho cậu, nhưng cậu ta lại không như vậy, rõ ràng là một người trông rất dễ bắt nạt, sự kiên cường này từ đâu mà ra?

Tần Hạo hung hăng đạp mạnh vào lan can, suýt chút nữa đá đến tay Đường Dục, “Con mẹ nó mày có bệnh?!”

Đã một khoảng thời gian trôi qua, Tần Hạo tất nhiên không muốn bản thân rơi vào tay Tần Thời Luật, hắn mắng một câu “Bệnh tâm thần” rồi bỏ lại Đường Dục rời đi trước.

Hai tay Đường Dục chưa từng phải nâng vật nặng, muốn cậu thể hiện sức mạnh cơ bắp ở đây thì thật sự là làm khó cậu rồi, ngay tại khoảnh khắc cậu sắp buông tay, cửa sắt trên mái nhà ‘rầm’ một tiếng bị người đá văng, tay Đường Dục rốt cuộc cũng vô lực trượt khỏi lan can, chỉ còn lại cổ tay phải treo trên chiếc còng tay, trái tim Tần Thời Luật đột nhiên hẫng đi một nhịp……


“Đường Dục!”

Tần Thời Luật chạy tới bắt lấy tay cậu, nhìn cổ tay phải Đường Dục bị chiếc còng bạc thít chặt đến rỉ máu, đáy mắt Tần Thời Luật đều sắp bùng lên ngọn lửa.

Đường Dục được kéo lên, ngã vào lòng Tần Thời Luật, cậu dựa vào ngực hắn há miệng thở dốc, giọng nói run rẩy đứt quãng: “Tần Thời Luật, em tới tìm anh……”

Tần Thời Luật đau lòng đến phát điên, hắn ôm chặt người trong lòng: “Không sao rồi, không sao rồi.”

Đường Dục ngẩng đầu, hai mắt đỏ bừng nhìn chằm chằm Tần Thời Luật, Lê Thành cầm thứ gì đó tới để mở còng tay, Đường Dục rũ mắt nói: “Tần Hạo, con trai của chú ba, người lái xe đâm anh ở bãi đỗ xe dưới tầng hầm là hắn, sai người theo đuôi chúng ta trên đường núi nghĩa trang cũng là hắn, hắn trả thù anh vì đã ra tay với ba của hắn.”

Lúc Tần Thời Luật xem video giám sát đã lập tức nhận ra Tần Hạo, chỉ là hắn không ngờ lá gan của Tần Hạo lại lớn như vậy, dám chạy đến công ty của hắn bắt người.

Tần Thời Luật muốn chạm vào tay Đường Dục nhưng lại sợ làm cậu đau: “Anh biết, anh sẽ xử lý, anh đưa em tới bệnh viện trước.”

Lâm Triết nghe thấy Đường Dục nói câu “Em tới tìm anh” thì tim không khỏi đập nhanh, lời này nghe có vẻ không sai, cậu thật sự tới đây để tìm Tần Thời Luật, nhưng không biết vì sao, hắn cứ cảm thấy thời điểm Đường Dục nói câu đó, ánh mắt cậu nhìn Tần Thời Luật lại không đơn giản như vậy.

Tần Thời Luật bế Đường Dục lên, liền nghe Đường Dục mệt mỏi nói: “Anh Tiểu Lâm đi với em đi.”

Lâm Triết nhìn Đường Dục đang nhắm mắt dựa vào ngực Tần Thời Luật, sự nghi ngờ trong lòng càng trở nên nặng hơn, hắn gật đầu: “Được, tôi đi lấy xe.”



Trên đường tới bệnh viện, Đường Dục dựa vào lòng Tần Thời Luật không nói lời nào, Tần Thời Luật tưởng cậu ngủ rồi, nhìn xuống mới phát hiện cậu vẫn đang mở mắt.

Vết thương ở chân còn chưa lành, bây giờ tay cũng bị thương, Tần Thời Luật hôn lên đỉnh đầu Đường Dục: “Sắp tới bệnh viện rồi.”

Đường Dục ngẩng đầu, giống như mèo con cọ cọ dưới cằm hắn: “Đừng sợ, không đau đâu.”

Nghe Đường Dục an ủi ngược lại hắn, trong lòng Tần Thời Luật càng khó chịu: “Sao lại không đau được, tay của em là để vẽ tranh, lỡ như……”

“Không sao,” Đường Dục chỉ muốn dựa vào hắn, “Vẽ không được thì không vẽ nữa, có anh ở đây là đủ rồi.”

Đường Dục ngẩng đầu hôn lên cằm Tần Thời Luật…… So với nỗi đau trong lòng, chút đau đớn này có là gì? Cuối cùng cậu cũng hiểu tại sao mỗi lần cậu bị thương đều không cảm thấy đau, đó là vì cậu đã trải qua nỗi đau lớn nhất trên cuộc đời này rồi.

*****

“Căng cơ, không có tổn thương đến xương.”

Lần đầu tiên bác sĩ nhìn thấy một người chân đã bó bột, mà sau đó lại còn chấn thương ở tay, bác sĩ lo lắng bệnh nhân không chịu ở yên dưỡng thương, dặn dò nhiều thêm vài câu: “Nếu người nhà không có thời gian chăm sóc bệnh nhân thì có thể để bệnh nhân nằm viện một thời gian, để tránh tăng thêm thương tích.”

Tần Thời Luật đồng ý nằm viện, không phải vì không có thời gian chăm sóc, mà là hắn không yên tâm.

Tần Thời Luật trở lại phòng bệnh, nói cho Đường Dục biết chuyện cậu sẽ nằm viện, Đường Dục lộ ra dáng vẻ không thích: “Tay em gãy rồi sao?”

Tần Thời Luật nói: “Không gãy, bác sĩ nói chỉ bị căng cơ, nghỉ ngơi một thời gian là khỏi.”

Đường Dục không muốn nằm viện: “Vậy tại sao laị phải nằm viện?”

Tần Thời Luật nhìn cổ tay phải đang quấn băng gạc của cậu, trong lòng có hơi lo lắng: “Trước tiên cứ ở lại hai ngày, miễn cho việc phải chạy đi chạy về kiểm tra.”

Vừa dứt lời, Khương Nghiêu đã vọt thẳng vào, phía sau là Kỷ Bạch đang vội vàng đi tới, Khương Nghiêu đột nhiên nắm lấy cổ áo Tần Thời Luật: “Tần gia các người….”

Khương Nghiêu nhìn thoáng qua Đường Dục đang chớp chớp mắt nhìn họ, câu nói kế tiếp bị nghẹn lại, hắn buông tay ra: “Đi ra ngoài với tôi.”

Tần Thời Luật sửa sang lại cổ áo, khom lưng xoa nhẹ gáy Đường Dục, nói: “Anh đi ra ngoài một chút, chỉ đứng ngoài cửa thôi.”

Đường Dục gật đầu nhắc nhở bọn họ: “Ở bệnh viện không được đánh nhau.”


Tần Thời Luật hôn lên đỉnh đầu cậu một cái: “Anh biết.”

Tần Thời Luật và Khương Nghiêu ra ngoài, trong phòng bệnh chỉ còn lại Kỷ Bạch và Lâm Triết, Kỷ Bạch nhìn cái tay đang quấn băng gạc của Đường Dục: “Bác sĩ nói thế nào?”

Đường Dục đặt hai tay trên đùi, mở miệng nói bậy: “Phế rồi.”

Kỷ Bạch chửi thề, nói là muốn đi làm thịt tên kia.

Đường Dục duỗi tay nắm lấy áo Kỷ Bạch, nhưng do tay không có lực nên tuột ra, cái cảm giác không thể sử dụng sức lực thật sự rất khó chịu, Đường Dục nhíu mày: “Bị căng cơ, không gãy, lừa anh thôi.”

Kỷ Bạch bị Đường Dục kéo lại, thấy tay cậu buông thõng xuống thì bị doạ không nhẹ: “Sao cậu lại như vậy hả? Loại chuyện này mà cũng có thể đem ra đùa giỡn, tay bị thương mà còn không thành thật.”

Tay Đường Dục vẫn còn hơi run, thật sự không có sức lực gì.

Kỷ Bạch nhíu mày nhìn cậu: “Sao gần đây cậu hết bị thương chỗ này là đến bị thương chỗ khác vậy?”

Đường Dục đặt hai tay lên nhau, muốn ngăn cái tay đang phát run của mình: “Chắc là sao Thuỷ nghịch.”

Một động tác rất nhỏ, Kỷ Bạch lại nhìn ra cậu đang giả vờ bình tĩnh, rõ ràng đứa nhỏ này nên được nuôi dưỡng ở trên tháp ngà voi, tại sao lại phải chịu tội như vậy chứ?

Kỷ Bạch hối hận: “Lúc đó tôi nên đi cùng cậu.”

“Chuyện gì đến rồi cũng sẽ đến, nếu anh đi cùng tôi thì cũng sẽ về với anh Tiểu Lâm thôi, đúng rồi….” Đường Dục đột nhiên nhớ tới chuyện gì đó: “Bây giờ là mấy giờ rồi? Không phải anh phải lên máy bay lúc 1 giờ sao, sao anh còn chưa đi?”

Kỷ Bạch vốn định đi, nhưng lúc sắp đi thì Khương Nghiêu nhận được điện thoại của Lâm Triết: “Còn không phải là do chưa kịp đi đã nghe nói cậu xảy ra chuyện hay sao, tôi còn đi thế nào được?”

Thấy Kỷ Bạch nhìn tay cậu rồi liên tiếp thở dài, Đường Dục nhấp miệng, cảm giác này cũng thật quen thuộc.

Đường Dục bật thốt: “Anh Kỷ Bạch, sao anh lại vẫn như vậy nhỉ?”

Môt tiếng “anh* Kỷ Bạch” của Đường Dục làm Kỷ Bạch rất bất ngờ: “Cậu gọi tôi là gì?”

*Gốc: Kỷ Bạch ca.

Lâm Triết nhìn Đường Dục, hắn không có biểu hiện kinh ngạc như Kỷ Bạch, nhưng ẩn sau ánh mắt cũng là sự ngạc nhiên không thể tin được.

Kỷ Bạch chỉ vào mũi mình: “Cậu gọi tôi là ‘ca’?”

Đường Dục lười biếng nhìn hắn: “Anh lớn tuổi hơn tôi, còn là bạn của anh trai tôi, gọi anh là ‘ca’ thì có vấn đề gì sao? Tôi cũng gọi anh Tiểu Lâm là ‘ca’, anh ấy cũng không có phản ứng lớn như anh.”

Không phải phản ứng của Kỷ Bạch lớn, mà do đây là lần đầu tiên Đường Dục gọi hắn như vậy, có hơi đột ngột.

Đường Dục nhìn Kỷ Bạch…… Ba năm sau khi Tần Thời Luật chết, Kỷ Bạch vẫn luôn một tấc không rời ở bên cạnh cậu, hắn không màng đến chuyện công ty hay phòng khám ở nước ngoài, cứ như vậy vô dục vô cầu ‘canh giữ’ bên cậu.

Mặc dù khi đó Kỷ Bạch cũng rất dẻo miệng, nhưng từ đầu tới cuối cũng chưa từng nói thích cậu, cũng không thường xuyên lấy chuyện cậu và Tần Thời Luật chia tay treo ở bên miệng giống như bây giờ.

Khi đó Kỷ Bạch thích cậu một cách thầm lặng, lúc Tần Thời Luật còn sống, hắn chưa từng nói một câu nào vượt quá giới hạn, sau đó, người chung quanh đều biết Kỷ Bạch thích cậu, Đường Dục cũng không phải đầu gỗ, cậu cũng biết, một người từ nhỏ đã được dạy dỗ cực kì nghiêm ngặt, chỉ biết mài mực cầm bút, vậy mà lại vì cậu mà nổ súng, vì cậu mà giết người, nhưng cuối cùng Đường Dục chỉ để lại cho hắn hai câu “Xin lỗi” và “Tạm biệt”.

Đường Dục thở dài, đại khái là vì có tiếc nuối ở đời trước, lần này Kỷ Bạch không còn giống như kiếp trước, hắn thản nhiên bày tỏ sự yêu thích đối với cậu, còn khắp nơi đối nghịch với Tần Thời Luật.

Có lẽ chuyện cậu trọng sinh đã gây ra hiệu ứng cánh bướm, nhưng vận mệnh đã chú định, Kỷ Bạch muốn ngăn cản cậu và Tần Thời Luật ở bên nhau, giống như đang ngăn cản một hồi bi kịch sắp phát sinh.

Đường Dục nói: “Tôi không sao cả, anh trở về Lâm Giang đi, đừng làm chậm trễ công việc.”

Kỷ Bạch còn đang đắm chìm trong tiếng “Ca” kia, không có cách nào kềm chế: “Cậu đang quan tâm tôi sao? Ông trời ơi, có phải con đã chờ được đến ngày mây tan thấy trăng sáng rồi không, rốt cuộc cậu cũng nghĩ đến việc ly hôn với họ Tần rồi sao?”

Tần Thời Luật đẩy cửa bước vào, vừa vặn nghe được câu ly hôn cuối cùng kia.

Nhìn sắc mặt Tần Thời Luật trong nháy mắt biến đổi, Đường Dục lập tức mếu máo: “Chồng ơi, tay em đau.”

Sắc mặt Tần Thời Luật còn chưa kịp đen đã bị Đường Dục gọi tới, hắn ngồi xuống mép giường, nắm tay cậu lên, “Muốn anh gọi bác sĩ tới hay không?”

Đường Dục dựa vào người hắn, lắc đầu: “Không cần, ngón tay đau, anh xoa xoa một chút là được rồi.”

Kỷ Bạch đã quen rồi, cũng không cảm thấy bực bội, ngược lại, hắn cảm thấy vô cùng vui sướng khi có thể làm Tần Thời Luật khó chịu.

Nhưng mà lần này hắn quả thật có chút việc phải về Lâm Giang, sau khi đổi vé máy bay sang 3 giờ, hắn ở lại một lát liền rời đi.

Đường Dục cho rằng Kỷ Bạch rời đi thì chuyện này sẽ qua, nhưng lại quên mất Tần – lu dấm chuyển thế – Thời Luật đang có mặt ở đây: “Vừa rồi em gọi Kỷ Bạch là gì?”

Khương Nghiêu cũng muốn hỏi: “Sao lại đột nhiên gọi Kỷ Bạch là ‘ca’, không phải lúc trước em chỉ gọi tên cậu ta thôi sao, có phải em hối hận rồi không, nếu em hối hận thì cũng không sao, anh ủng hộ em ly hôn, anh lập tức gọi cho Kỷ gia bảo bọn họ chuẩn bị hôn lễ.”


Tần Thời Luật: “……” Cậu là cái thể loại phá rối gì đây?

Đường Dục dỗ dành Tần Thời Luật: “Không ly hôn, chết cũng không ly.”

Khương Nghiêu thật sự chịu đủ các loại phiền phức của Tần gia rồi, nhưng lại không biết làm thế nào với Đường Dục, hắn đuổi Tần Thời Luật đi: “Ở đây có tôi là đủ rồi, anh mau đi xử lý mấy cái rắc rối của nhà anh đi, liên tục không dứt, lần nào cũng khiến Dục Dục bị thương, anh xem trên người em ấy còn chỗ nào lành lặn không?”

Tần Thời Luật hận bản thân không có cách nào phân thân, hắn cũng muốn đi xử lý, nhưng lại không muốn để Đường Dục ở đây một mình.

Đường Dục nghĩ đến chuyện gì đó, nói với Tần Thời Luật: “Anh đi tìm Tần Hạo đi.”

Vừa mới khôi phục ký ức, Đường Dục cũng không muốn để hắn đi, nhưng cậu đã một mình trải qua ba năm, đã không còn là Đường Dục trước kia, mỗi giây mỗi khắc đều phải dính chặt lấy Tần Thời Luật.

Tần Thời Luật nói: “Anh sẽ nhanh chóng trở về.”

Đường Dục gật gật đầu.

Chuyện phiền phức thì phải giải quyết càng sớm càng tốt, đạo lý này đời trước Đường Dục không hiểu, hiện tại cậu hiểu rồi.

Đường Dục nói: “Để anh Tiểu Lâm đi cùng anh.”

Lâm Triết: “Tôi sẽ ở lại đây.”

Đường Dục: “Anh Khương Nghiêu sẽ ở đây với em, anh đi đi.”

Lâm Triết nhìn Khương Nghiêu, Khương Nghiêu gật đầu: “Tôi không đi, anh đi cùng anh ta đi.”

Hai người vừa rời khỏi, trong phòng bệnh chỉ còn lại Đường Dục và Khương Nghiêu, Khương Nghiêu hỏi Đường Dục: “Bọn họ đều đi cả rồi, có chuyện gì muốn nói với anh à?”

Đường Dục nghiêng đầu nhìn hắn: “Sao anh biết em có chuyện muốn nói?”

Khương Nghiêu kéo chăn đắp lên trên đùi cậu: “Em vì đi tìm Tần Thời Luật nên mới bị thương, bây giờ người ta còn chưa đứng được bao lâu đã bị em đuổi đi, nhóc con dính người như em, nếu không có chuyện gì cần nói riêng với anh thì em sẽ để anh ta rời đi sao?”

Đường Dục lắc đầu cười cười: “Hình như là không.”

Dĩ nhiên là không, nhưng cậu cũng không muốn giẫm lên vết xe đổ.

Lúc trước cậu mang theo ký ức đi vào thế giới này, khi mở mắt ra, hết thảy mọi thứ đều xa lạ và kì dị, từ nhỏ đến lớn cậu chỉ có một mục tiêu, đó chính là thay đổi cốt truyện, thay đổi cuộc sống của Đường Dục nguyên tác.

Thời điểm Đường Nhạc Á còn sống đã dẫn cậu tham gia một bữa tiệc, làm cậu gặp được Tần Thời Luật thời niên thiếu, thiếu niên cô độc đứng một mình bên cạnh bể phun nước, bên cạnh không có người nhà cũng không có bạn bè, ánh mắt ảm đạm không có ánh sáng, nhìn qua làm người ta đau lòng.

Khi đó Đường Dục cũng không biết hắn là ai, chỉ cảm thấy đó là một anh trai rất đáng thương, cậu dùng nụ cười ngây thơ nhất đi tới chọc hắn vui vẻ, thẳng đến khi Đường Nhạc Á đi tới gọi tên hắn thì cậu mới biết được, hắn chính là đại vai ác mà cậu vẫn luôn trốn tránh.

Cậu vốn tưởng rằng đại vai ác là một người đáng sợ làm người ta sợ hãi, nhưng người mà cậu nhìn thấy, chỉ là một thiếu niên lạnh lùng cô độc.

Sau lần tiếp xúc đó, Đường Dục đã chuẩn bị tâm thế cho việc sẽ bị Tiêu Sí Hành tặng cậu cho Tần Thời Luật, mấy năm sau, Đường Dục vẫn luôn dựa theo cốt truyện của tiểu thuyết, tự biến mình thành một phế vật mà mọi người đều biết, cho tới khi cậu đến bên cạnh Tần Thời Luật.

Trong hai tháng đầu, cậu vẫn luôn quan sát Tần Thời Luật, cũng tiêu hết kiên nhẫn của hắn, cậu tự hỏi liệu hắn có thể chán ghét hoặc không kiên nhẫn rồi đuổi cậu đi hay không.

Rồi khi miếng đất Tây giao kia xuất hiện, Đường Dục cũng bẫy Tiêu Sí Hành giống như đời này, sau khi Tần Thời Luật biết thì hai người đã thẳng thắn nói chuyện một lần, đạt thành thoả thuận hợp tác.

Không lâu sau đó, bên ngoài Đường Dục là bé đáng thương bị Tần Thời Luật giam giữ, nhưng ở nhà, Đường Dục lại có thể leo lên đầu nhổ lông hổ, Tần Thời Luật rất cưng chiều cậu, cậu cũng rất ỷ lại vào Tần Thời Luật, hơn hai mươi năm ngụy trang, chỉ có duy nhất ở trước mặt Tần Thời Luật thì cậu mới có thể làm chính mình.

Đường Dục cho rằng cốt truyện đã được thay đổi tất cả, cậu đề nghị kết hôn với Tần Thời Luật, nhưng vào trước ngày bọn họ lãnh chứng, Tiêu Sí Hành đã dẫn người tới trói cậu đi, Tần Thời Luật vì đuổi theo cậu, ngoài ý muốn gặp tai nạn trên đường núi……

Nghĩ đến đây, tâm trạng Đường Dục liền trở nên nặng nề, nhưng bây giờ không phải là lúc để suy sút.

Khác với đời trước, khi đó không có Tần Hạo, người lái xe đâm Tần Thời Luật xuống vách núi ở nghĩa trang Lâm Giang cũng không phải do Tần Hạo phái đi.

Có thể là do đầu cậu bị đập mạnh lúc nhảy lầu xuống, sau khi trở về đã khiến cậu quên mất những chuyện lúc trước, cậu lệch khỏi quỹ đạo, làm ra một số chuyện thay đổi cốt truyện, đồng thời dẫn ra một số người trước kia chưa từng xuất hiện.

Đường Dục nói: “Anh, anh có thể cho người theo dõi Tiêu Sí Hành và Đường Lạc được không?”

Khương Nghiêu: “Sao em cũng muốn theo dõi hai người đó vậy?”

Đường Dục hơi sửng sốt: “Trừ em ra thì còn ai nữa?”

Khương Nghiêu nói: “Sau khi em bị xe tông lần trước, Lâm Triết đã cho người đi theo dõi Tiêu Sí Hành và Đường Lạc, nếu không thì em nghĩ làm sao anh biết được chuyện Đường Lạc thế chấp Tiêu thị rồi ôm tiền chạy trốn?”

Đường Dục: “…… Anh Tiểu Lâm?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận