Thiếu Gia Cá Mặn Xuyên Thành Vai Ác Bạch Nguyệt Quang

Đường Lạc về nước, tới thị trấn nhỏ nơi hai vợ chồng Đường Vĩ Hoành đang sống.

Trở về cùng chuyến bay với Đường Lạc còn có Kỷ Bạch và Tiêu Sí Hành.

Sở dĩ Tiêu Sí Hành trở về muộn như vậy là vì hắn bị thương nặng, không biết Đường Lạc đã bám lên được người nào, mỗi ngày đi qua đi lại đều có người bảo vệ, một người luẩn quẩn trong lòng như Tiêu Sí Hành tìm tới cửa, kết quả bị đánh cho một trận suýt mất mạng.

Gặp lại Kỷ Bạch sau hơn một tháng, Đường Dục nhìn chằm chằm hắn hơn nửa ngày, đột nhiên, trước mắt cậu tối sầm, một bàn tay to lớn che khuất mắt cậu.

“Nhìn đủ chưa?”

Đường Dục đẩy tay Tần Thời Luật đang che trước mắt mình ra: “Anh đừng có nhỏ mọn như vậy.”

Tần Thời Luật thật sự rất nhỏ mọn, trong một tháng này hắn nghe đã nghe rất nhiều về chuyện ‘quá khứ’ ở cái thế giới mà không có mặt hắn, hắn biết trong ba năm hắn không ở bên cạnh Đường Dục, chính Kỷ Bạch là người đã ở bên cạnh cậu.

Cộng cả hai đời lại, thời gian hắn ở bên cạnh Đường Dục còn chưa đến hai năm, hắn có thể không ghen sao?

Đường Dục nhìn Kỷ Bạch là vì Kỷ Bạch đã cắt tóc, không còn mái tóc dài, dù ở đời trước Kỷ Bạch chưa từng cắt tóc.

Kỷ Bạch ghẹo Đường Dục: “Thế nào, có phải cảm thấy anh đây cắt tóc xong thì đẹp trai hơn không, hối hận rồi, muốn ly hôn à?”

Đường Dục nhìn Kỷ Bạch, nói: “Cũng đẹp, nhưng còn chưa tới mức khiến tôi muốn ly hôn.”

Kỷ Bạch vuốt tóc: “Hay là tôi cắt thêm chút nữa?”

Đường Dục: “Đừng, ngắn nữa sẽ xấu.”

Lần này Kỷ Bạch trở về là vì muốn nói với bọn họ chuyện của Đường Lạc, không biết Đường Lạc đã làm thế nào mà quen biết được ông trùm địa phương, làm tình nhân rất thành công, có thể hô mưa gọi gió, ngay cả lần này về thủ đô cũng được sắp xếp vài người đi theo.

Kỷ Bạch chưa nói người Đường Lạc đi theo là ai, hắn trao đổi ánh mắt với Tần Thời Luật.

Đường Dục tỏ vẻ lơ đãng như không nhìn thấy, như nhìn không hiểu, nhưng mà cậu lại nói: “Melbourne là địa bàn của Đồng Minh, anh ta đang theo Đồng Minh à?”

Kỷ Bạch sửng sốt: “Làm sao cậu biết?”

Đường Dục dùng ngón tay chỉ Kỷ Bạch và Tần Thời Luật: “Hai người các anh mắt đi mày lại, cấu kết làm bậy khi tôi không nhìn thấy.”

Tần Thời Luật kéo người vào trong lòng: “Mắt đi mày lại thì cũng thôi đi, cấu kết làm bậy là cái quỷ gì?”

Đường Dục hừ một tiếng: “Cái gì cũng muốn giấu em, chẳng lẽ hai người không biết chuyện em biết còn nhiều hơn hai người sao?” Đường Dục nhìn về phía Lâm Triết: “Đúng không anh Tiểu Lâm?”

Lâm Triết gật đầu: “Đúng vậy.”

Đường Dục lo lắng nhất chính là Tiêu Sí Hành và Đồng Minh hợp tác, kết quả hiện tại Đường Lạc lại thành tình nhân của Đồng Minh, cậu cũng không biết đây là chuyện tốt hay chuyện xấu.

Nếu vậy, có lẽ Tiêu Sí Hành và Đồng Minh sẽ không thể trở thành đối tác được nữa, dù sao…… Quan hệ giữa người mới và người cũ, ít nhiều gì cũng như nước với lửa.

Đường Dục cười nhếch mép, Tần Thời Luật nhéo nhéo mặt cậu: “Biểu cảm gì đây?”

Đường Dục cảm thấy ghê tởm: “Khẩu vị Đường Lạc cũng nặng thật.”

Tần Thời Luật cảm thấy có lẽ cả đời này hắn cũng chẳng bao giờ theo kịp mạch não của Đường Dục, hắn thì đang lo lắng không biết cậu có căng thẳng khi biết được mối quan hệ giữa Đường Lạc và Đồng Minh hay không, cậu thì hay rồi, suy nghĩ lệch sang rãnh mương nào rồi?

Đường Dục cũng không muốn nghĩ tới, nhưng cậu đã tiếp xúc với Đồng Minh quá lâu, năm nay Đồng Minh cũng đã năm mươi mấy, tuy trông không già đến mức đó, nhưng thật ra cũng cùng một tuổi với Đường Vĩ Hoành, Đường Lạc làm tình nhân cho ông ta, chắc cũng phải quyết tâm lắm.

Đường Dục đột nhiên nổi máu nhiều chuyện, cậu nói: “Em kể cho hai người nghe, Đồng Minh kỳ thật có hơi biến thái, ông ta thích chơi mấy nam sinh nhỏ tuổi, còn chơi người ta tới chết.”

Lời này từ miệng cậu nói ra thật sự có chút không hợp, Kỷ Bạch cạn lời nói: “Họ Tần, anh có quản hay không, anh nghe thử xem cậu ấy đang nói cái gì vậy?”

Tần Thời Luật duỗi tay che miệng Đường Dục, Đường Dục tránh đi, cậu tiếp tục nói: “Em nói thật mà, ông ta có rất nhiều tình nhân, không tin hai người hỏi anh Tiểu Lâm đi, anh Tiểu Lâm đã từng nhìn thấy rồi.”

Lâm Triết ngồi im lặng ở một bên, nghe vậy thì gật đầu: “Ừm.”

*****

Hai ngày sau, Đồng Minh cũng về nước, nguyên nhân là do cảnh sát nước ngoài giám sát ông ta quá chặt, trong thời gian này ông ta đã xử lý không ít thủ hạ, nhưng vẫn có người tiết lộ cho cảnh sát hành động của ông ta.

Ông ta trở về nước, Khương Bá Ngôn lại bắt đầu theo dõi, nhưng mà lần này ngay khi Đồng Minh về nước đã ẩn náu rất kĩ, ngay cả Khương Bá Ngôn cũng không biết hành tung của ông ta.

“Phú Dương.”

Buổi tối, Đường Dục tắm rửa xong ngồi ở trên giường, không đầu không đuôi thốt ra một câu, Tần Thời Luật đang sấy tóc cho cậu, không nghe rõ: “Cái gì?”

Đường Dục quay đầu, cười hì hì nói: “Em nói em thích anh.”

Tần Thời Luật hôn lên đỉnh đầu ẩm ướt của cậu một cái: “Gần đây cứ thích nói mấy lời ngọt ngào để dỗ anh, có phải em định làm chuyện xấu gì đúng không?”

Đường Dục vòng tay qua cổ Tần Thời Luật, trèo lên người hắn: “Tần Thời Luật, nếu em nói em muốn làm một chuyện có chút nguy hiểm, anh sẽ đồng ý chứ?”

Tần Thời Luật đặt máy sấy xuống, bế Đường Dục lên ước lượng: “Em nói xem?”

Gần đây Đường Dục gầy đi, hai tháng trước vất vả lắm mới nuôi tròn lên được một chút, hiện tại lại gầy trở về rồi.

Đường Dục ôm cổ hắn lẩm bẩm: “Anh sẽ không đồng ý.”

“Biết thì tốt,” Tần Thời Luật hôn lên môi cậu một cái: “Đừng có suốt ngày nghĩ tới những chuyện nguy hiểm nữa, ngoan ngoãn ngồi yên đi.”

Đường Dục biết hắn sẽ nói vậy.

Đường Dục sẽ không nhắc lại việc cậu sẽ làm chuyện nguy hiểm trước mặt Tần Thời Luật nữa, nhưng cậu cũng sẽ không ngoan ngoãn ngồi yên như Tần Thời Luật nói.

Chân của cậu đã hồi phục, đã có thể đi lại, mỗi ngày cậu đều mặc áo khoác thật dày ra ngoài đi dạo, bên cạnh chỉ có một mình Lâm Triết đi theo, Tần Thời Luật bảo Lý Chấn cùng đi với cậu, nhưng có nói thế nào Đường Dục cũng không chịu.

Ngày 8 tháng 12 là sinh nhật thật sự của Đường Dục, là ngày mà Đường Nhạc Á sinh ra cậu, Đường Dục ngủ một giấc tỉnh dậy, phát hiện bên ngoài cửa sổ đã một mảnh trắng xoá.

Đêm qua có một trận tuyết lớn, phủ kín cả nhà ấm trồng hoa.

Trước khi rời khỏi nhà, Tần Thời Luật bảo cậu ở nhà chờ hắn về, hắn tới công ty mở họp, giữa trưa sẽ trở về dẫn cậu ra ngoài ăn sinh nhật, chỉ có hai người bọn họ.

Tần Thời Luật vừa đi không lâu, Đường Dục cũng đã mặc xong quần áo chuẩn bị ra cửa.

Dì Trương hỏi: “Tiểu Đường thiếu gia muốn ra ngoài sao? Bên ngoài tuyết lớn như vậy, hay là cậu đừng đi nữa.”

Đường Dục nói: “Hôm nay là sinh nhật con, con muốn đi thăm mẹ.”

Dì Trương không biết tro cốt của Đường Nhạc Á đã sớm không còn ở đây, nghe Đường Dục nói muốn đi thăm mẹ, dì Trương chỉ dặn cậu mặc thêm quần áo, sau đó để cậu rời đi.

Tần Thời Luật trở lại vào đúng giữa trưa, nhưng về đến nhà thì lại không thấy Đường Dục.

Hắn hỏi dì Trương Đường Dục đi đâu, dì Trương nói: “Tiểu Đường thiếu gia đi thăm mẹ cậu ấy.”

Nghe vậy, Tần Thời Luật nhíu mày: “Em ấy đi đâu thăm?”

Còn có thể đi đâu thăm?

Dì Trương nói: “Chắc là tới nghĩa trang.”

Tần Thời Luật xoay người ra cửa, vừa đi vừa gọi cho Đường Dục.

Điện thoại Đường Dục tắt máy, Tần Thời Luật lại gọi cho Lâm Triết.

Số điện thoại của Lâm Triết thì hiển thị số máy này không nằm trong vùng phủ sóng.

Tần Thời Luật bỗng có dự cảm không lành, mấy ngày trước Tần Thời Luật đã nói với Đường Dục chuyện tổ chức sinh nhật, nhưng Đường Dục lại chưa từng đề cập đến việc muốn đi thăm mẹ.

Tần Thời Luật gọi cho Khương Nghiêu: “Đường Dục có tới tìm cậu không?”

Khương Nghiêu: “Vừa rồi em ấy có gọi cho tôi, tôi nói muốn tổ chức sinh nhật cho em ấy, nhưng em ấy nói hôm nay muốn ở bên cạnh anh.”

Tần Thời Luật lên xe, đạp ga lái ra ngoài: “Ở bên cạnh cái rắm, em ấy chạy rồi, nói là đi thăm mẹ gì đó, tro cốt của mẹ em ấy ở Lâm Giang, em ấy đi đâu thăm?! Còn Lâm Triết nữa, điện thoại của hắn không gọi được, tôi nghi ngờ hai người bọn họ lại chạy đi làm chuyện lớn rồi!”

Lúc trước Tần Thời Luật vẫn luôn cảm thấy những việc mà Đường Dục và Lâm Triết làm không ảnh hưởng đến toàn cục, cũng không có gì nguy hại, muốn làm thì làm, hiện tại hắn mới biết được, hai người này mà không có gì nguy hại hả? Bọn họ có thể nắm được nhiều nhược điểm của Đồng Minh như vậy, cũng đủ để chứng minh bọn họ có bao nhiêu nguy hại!

Tần Thời Luật và Khương Nghiêu gần như đến nghĩa trang cùng lúc, trước mộ Đường Nhạc Á ngoại trừ có một bó hoa hồng trắng, còn có một bó hoa cúc.

Điện thoại Đường Dục rơi ở đây, màn hình đã nát.

Tần Thời Luật thử khởi động máy, kết quả lại mở lên được……

Điện thoại không bị hư, mà là bị người nào đó tắt máy rồi đạp vỡ màn hình, nếu nhìn kỹ thì kỳ thật màn hình vẫn chưa bị hỏng, cùng lắm chỉ bị vỡ kính cường lực.

Khương Nghiêu nhìn chiếc điện thoại vẫn còn nguyên vẹn: “Em ấy đã tới đây.”

Đường Dục đã tới đây, nhưng hiện tại không còn ở đây nữa, điện thoại bị rơi, hoặc cậu cố ý ném lại, nhưng dù thế nào thì cũng có thể chứng minh, không phải cậu tự mình rời đi.

Khương Nghiêu hỏi Tần Thời Luật: “Vừa rồi anh nói bọn họ đi làm chuyện lớn, là chuyện lớn gì?”

Tần Thời Luật cũng không biết rốt cuộc Đường Dục muốn làm gì, nhớ lại hôm cậu nói muốn làm chuyện nguy hiểm, hình như là ngày Đồng Minh về nước rồi biến mất.

Tần Thời Luật nhíu mày: “Có thể em ấy bị Đồng Minh bắt đi rồi.”

……

Đường Dục tỉnh lại thì phát hiện bản thân đang ở trong một kho hàng bỏ hoang.

Tay cậu bị trói ở sau lưng, trong kho hàng không có ai, nhưng lại nghe thấy tiếng nói chuyện mơ hồ ở bên ngoài.

Việc cậu đến thăm Đường Nhạc Á hôm nay không phải là quyết định nhất thời, mà là kế hoạch đã được lên vài ngày trước. Suốt nhiều năm qua, vào sinh nhật mỗi năm, Đường Vĩ Hoành đều dẫn cậu tới thăm Đường Nhạc Á, điểm này Đường Lạc là người rõ nhất, nếu Đường Lạc muốn ra tay với cậu, thì chắn chắn sẽ chọn hôm nay.

Kết quả thật đúng như cậu dự đoán, Đường Lạc thật sự tới, còn mua hoa cho Đường Nhạc Á.

Hai người bọn họ trò chuyện một lúc, Đường Lạc vẫn là Đường Lạc, cho dù đã lưu lạc đến mức này vẫn không bao giờ phát điên với cậu, anh ta bình tĩnh lên kế hoạch cho mọi thứ, lợi dụng tất cả những người có thể lợi dụng.

Cửa kho hàng đột nhiên mở ra, Đường Dục theo bản năng nhắm mắt lại, nghe thấy tiếng bước chân đến gần, Đường Dục quyết định giữ im lặng trước.

“Anh….. Anh.”

Đường Dục nghe thấy một tiếng gọi rất thận trọng, mở mắt ra, trước mắt là một thiếu niên có làn da hơi đen, có chút gầy, còn có chút quen mắt.

Thấy Đường Dục mở mắt ra, thiếu niên đề phòng quay đầu lại nhìn thoáng qua, đè thấp giọng: “Anh tỉnh rồi?”

Đường Dục nhìn cậu ta: “Cậu đang nói với ai vậy?”

“Em là Phùng Dư.” Phùng Dư nói: “Anh không nhớ em à? Ở Miến Giang, anh mua đồ rửa bút của em, chúng ta từng gặp nhau rồi.”

Đường Dục nhớ lại, cậu kinh ngạc nhìn Phùng Dư: “Là cậu? Sao cậu lại ở đây? Không phải cậu còn đang đi học sao?”

Phùng Dư cười khổ: “Không học nữa, ông nội em qua đời, đồ vật có giá trị trong nhà đều bị em đem bán hết rồi, em không đi học nổi nữa, nên ra ngoài đi làm.”

Đường Dục muốn nói gì đó, ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng bước chân, Phùng Dư ra dấu im lặng, chờ tiếng bước chân ở cửa đi xa, cậu ta mới nói: “Em đi theo một nhóm người địa phương, tuần trước bọn họ đưa em ra ngoài, nói là làm chuyện lớn, lúc tới em mới biết bọn họ định bắt người, nhưng em không ngờ người bị bắt lại là anh, anh, anh chờ một chút, chờ đến buổi tối bọn họ đi ngủ, em sẽ nghĩ cách thả anh ra.”

Đường Dục trăm phương ngàn kế để bị bắt cóc, không phải để cậu nhóc này cứu ra ngoài, “Tôi khát.”

Phùng Dư sửng sốt: “Hả?”

Đường Dục nói: “Tôi muốn uống nước, có nước ấm không, tôi thấy hơi lạnh.”

Phùng Dư: “Hình như không có……”

Đường Dục nhìn cậu ta: “Cậu có thể giúp tôi gửi tin nhắn không, nói tôi không sao, bảo hắn không cần lo lắng.”

Đường Dục đọc số điện thoại của Tần Thời Luật cho Phùng Dư, Phùng Dư mới vừa ghi nhớ, cửa kho hàng đã được mở ra, người đi vào là một người đã lâu không gặp – Đồng Minh, bên cạnh Đồng Minh có ba bốn người, trong đó có Đường Lạc.

Đồng Minh thấy Phùng Dư đang ngồi xổm ở đó, nhíu mày hỏi cậu ta: “Mày ở đây làm gì?”

Phùng Dư vội vàng đứng lên: “Anh ta nói anh ta muốn uống nước.”

“Uống nước?” Đồng Minh hỏi Đường Lạc đang đi theo bên cạnh: “Cậu em trai này của em trông có vẻ bình tĩnh nhỉ, có phải nó không biết bản thân đang bị bắt cóc hay không?”

Đường Lạc thầm nói, không phải là bình tĩnh, mà là không tim không phổi, từ nhỏ đến lớn đều như vậy.

Đồng Minh đi đến trước mặt Đường Dục, từ trên cao nhìn xuống Đường Dục đang ngồi dưới đất: “Lớn lên không tệ, tên Khương Bá Ngôn kia vậy mà lại có thể sinh ra một đứa con trai đẹp như vậy.”

Đường Dục sửng sốt một chút: “Ông nói nhảm gì vậy?”

Đồng Minh: “Nói nhảm? Cậu không phải con riêng của Khương Bá Ngôn à?”

Đường Dục nhìn Đường Lạc: “Con riêng?”

Đường Lạc nói: “Tao biết hết rồi, cha của mày là Khương Bá Ngôn, lúc Tiêu Sí Hành và Tiêu Ngạn Thu nói chuyện, tao đã nghe thấy.”

Đường Dục không biết tại sao lại có sự hiểu lầm như vậy: “Không phải, cha của tôi không phải Khương Bá Ngôn, Khương Bá Ngôn là chú của tôi.”

Đường Lạc không tin, rõ ràng Tiêu Sí Hành đã nói Đường Dục là con trai của Khương Bá Ngôn.

Có người mang ghế đến cho Đồng Minh, Đồng Minh lại không ngồi, ông ta ngồi xổm trước mặt Đường Dục, đánh giá cậu: “Khương Bá Ngôn là chú của cậu? Vậy cha cậu là ai?”

Đường Dục nói: “Ông đã đoán được rồi, còn hỏi tôi làm gì?”

Đồng Minh nhìn Đường Dục, cảm thấy gương mặt này không giống Khương Bá Ngôn lắm, quá mức ôn nhu tao nhã, hiện tại ngẫm lại, cậu quả thật không giống Khương Bá Ngôn, mà là cực kỳ giống Cố Văn Lễ.

Ngoại trừ con của Cố Văn Lễ, trên đời này còn ai có thể gọi Khương Bá Ngôn là chú?

Đồng Minh nắm cằm Đường Dục: “Cậu là con trai của Cố Văn Lễ?”

Đường Dục bị ông ta siết có chút đau, cậu nhíu mày: “Ông là Đồng Minh, người giết cha tôi?”

Đồng Minh vung tay, cười: “Không tệ, tính tình cứng cỏi y hệt Cố Văn Lễ.”

Đường Dục chùi cằm lên vai: “Cảm ơn đã khen.”

“Thú vị.” Đồng Minh nói: “Tôi còn tưởng cậu là con trai của Khương Bá Ngôn nên mới bắt cậu tới đây, tuy bây giờ đã biết cậu không phải, nhưng tôi cũng sẽ không tha cho cậu, con trai của Cố Văn Lễ, Khương Bá Ngôn sẽ càng để ý hơn.”

Chân Đường Dục co lại có chút tê, cậu duỗi thẳng về phía trước, không cẩn thận đạp trúng chân Đồng Minh.

Đồng Minh nhìn cậu: “Còn chưa hết thuốc à, mất sức?”

Đường Dục phàn nàn: “Tôi chỉ muốn duỗi chân thôi, ông cản đường tôi.”

Đồng Minh cũng không tới mức tính toán với một thằng nhóc, ông ta dịch sang bên cạnh một chút, Đường Dục thuận thế duỗi thẳng chân ra: “Trên đất lạnh quá, ông không ngồi cái ghế kia thì cho tôi ngồi đi.”

Đồng Minh quay đầu nhìn thoáng qua cái ghế phía sau: “Nhóc con, nhìn cho rõ đi, bây giờ cậu đang bị bắt cóc, không phải mời cậu tới để hưởng thụ.”

Đường Dục nhìn cái ghế không có ai ngồi kia, lại nhìn Đồng Minh: “Ngồi cái ghế nát cũng được coi là hưởng thụ, có phải ông chưa từng được hưởng thụ đúng không? Chú Khương nói mấy năm nay ông vẫn luôn ở nước ngoài, ông lưu lạc ra nước ngoài à?”

Đồng Minh: “……”

Đồng Minh không biết thằng nhóc này đã làm thế nào mà có thể nói chuyện vừa đâm chọc vừa chậm rãi như vậy, nghe khó chịu chết đi được.

Đồng Minh đứng lên, phất tay với Phùng Dư: “Cho nó ngồi.”

Phùng Dư mang ghế tới, đỡ Đường Dục từ trên mặt đất dậy, để cậu ngồi lên ghế, sau đó nói với Đồng Minh: “Vừa rồi anh ta còn nói muốn uống nước ấm.”

Trước khi trói người tới, Đồng Minh không nghĩ bản thân lại trói về một đứa phiền phức như vậy: “Ở nơi hoang vu thế này thì lấy đâu ra nước ấm?”

Đường Dục ngồi ở trên ghế, nói: “Nấu đi, ông lưu lạc nhiều năm như vậy, chẳng lẽ không có kỹ năng sinh tồn sao?”

Đồng Minh sống hơn nửa đời người, ông ta chưa từng bị chọc tức thế này bao giờ: “Tôi không có lưu lạc! Chỉ có nước khoáng, không uống thì thôi!”

Đường Dục thật sự không uống, cái thứ lạnh lẽo đó, uống vào không phải càng lạnh hơn sao.

Đường Dục chọc Đồng Minh tức giận rời đi, mấy tên còn lại cũng đi theo, Đường Dục nhìn về phía Đường Lạc: “Sao anh không đi?”

Đường Lạc hỏi: “Mày biết ông ta là ai mà mày không sợ à?”

Đường Dục hỏi lại: “Vậy còn anh, sợ không? Làm tình nhân của ông ta chỉ để đối phó tôi?”

“Đối phó mày?” Hai chữ ‘tình nhân’ này khiến Đường Lạc không thoải mái: “Mày không xứng, hơn nữa, tao không phải tình nhân của ông ta.”

Đường Dục tò mò hỏi: “Vậy là gì, bạn giường?”

Đường Lạc: “……”

Đường Lạc tóm lấy cổ áo cậu: “Đường Dục, hiện tại mày đang ở trong tay tao, tốt nhất là nên nói chuyện cẩn thận một chút, mày có tin bây giờ tao lập tức lấy mạng mày không?”

“Tôi không tin.” Đường Dục nhìn thoáng qua tay Đường Lạc, trên cổ áo của cậu có một cái nút, nếu dùng lực thêm chút nữa thì có thể sẽ bị rơi ra: “Người bắt tôi tới là Đồng Minh, ông ta muốn dùng tôi để áp chế chú Khương, nếu anh giết tôi, ông ta cũng sẽ giết anh.”

Làm sao Đường Lạc lại không biết đi theo Đồng Minh không phải là một lựa chọn tốt, trông Đồng Minh có vẻ là một chỗ dựa vững chãi, nhưng gần đây việc kinh doanh của ông ta ở nước ngoài cũng không mấy yên ổn, hơn nữa lúc ông ta chơi trên giường, còn thích gọi thêm người tới cùng chơi, Đường Lạc từng từ chối một lần, kết quả là bị ép uống thuốc, suýt chút nữa mất nửa cái mạng.

Đường Lạc nhắm mắt lại: “Mày vẫn nên quan tâm đến bản thân đi, có thể sống sót rời khỏi đây hay không còn phụ thuộc vào chú Khương của mày có thể tới cứu mày không đã.”

Đường Dục ngẩn ra: “Mục tiêu của ông ta là chú Khương?”

Đường Lạc: “Bằng không thì sao?”

Điều này khác hẳn với suy nghĩ của Đường Dục.

Cậu cho rằng việc trói cậu đến đây là chủ ý của Đường Lạc, kết quả Đường Lạc lại nói cậu không xứng, mục tiêu của Đồng Minh là Khương Bá Ngôn, nói như vậy là mấy ngày này cậu đang tự chui đầu vô lưới, ngay từ đầu đã sai rồi sao?

Đường Dục không tin Đường Lạc lại lương thiện như vậy: “Anh không muốn giết tôi?”

Đường Lạc nhìn cậu một cái: “Thuốc an thần ảnh hưởng đến não luôn rồi à? Tại sao tao phải giết mày, bởi vì Tiêu Sí Hành? Vốn dĩ tao cũng chỉ lợi dụng hắn mà thôi, mày cho rằng tao sẽ thích cái loại người này giống mày sao?”

Lời này làm Đường Dục có chút muốn đáp trả, cậu cũng không thích cái loại này được không, đổ oan cho ai vậy?

Cậu còn chưa kịp mở miệng, liền thấy Đường Lạc giật giật cái tay đã tàn phế: “Còn về cái tay này, yên tâm, nếu Đồng Minh thả mày, trước khi mày đi tao sẽ đòi lại tất cả.”

*****

Tần Thời Luật nhận được tin nhắn từ một dãy số lạ:【Anh Đường Dục bị bắt cóc, người bắt cóc anh ấy là Đồng Minh, anh ấy bảo tôi nói cho anh biết, anh ấy không sao, anh đừng lo lắng.】

Tần Thời Luật nhìn thấy tin nhắn này, trong lúc nhất thời không biết nên nói gì.

Khả năng kết bạn mọi lúc mọi nơi của Đường Dục quả thực làm hắn không thể không nói một tiếng bội phục, em ấy đã làm thế nào mà ngay cả bọn bắt cóc cũng phải gọi một tiếng ‘anh’ vậy?

Tần Thời Luật ấn gọi số điện thoại đó, kết quả đối phương lại tắt máy.

*****

Trong kho hàng, Đường Dục có chút buồn rầu, cậu làm mồi nhử nhiều ngày như vậy, rốt cuộc cũng câu được cá lớn, kết quả cậu lại không phải là đối tượng mà bọn họ nhắm tới.

Điều này thật sự làm tổn thương đến lòng tự trọng của cậu đấy được chứ?

Hơn nữa nếu chú Khương biết cậu bị Đồng Minh bắt cóc thì tình hình chắc chắn sẽ không quá đẹp, mục tiêu của cậu là Đường Lạc và Đồng Minh, nhưng cậu không muốn để chú Khương bị bọn họ bắt giữ.

Ông Chu dùng từ “chuột” để hình dung Đồng Minh quả không sai chút nào, nói đến kỹ năng chạy trốn, thật sự không có ai có thể so được với ông ta.

Dù những tội mà Đồng Minh phạm phải ở nước ngoài có lớn đến đâu thì khi về nước, cảnh sát trong nước vẫn không có đủ lý do để bắt ông ta, muốn trừng trị ông ta theo pháp luật, trừ khi ông ta phạm tội trong nước.

Đường Dục lẩm bẩm: “Không thể để chú Khương tới được.”

Trong một chiếc xe bảy chỗ, lời nói của Đường Dục truyền tới thông qua máy nghe lén, Cát Phi nhìn thoáng qua Lâm Triết: “Cậu ấy muốn làm gì?”

Có lẽ Lâm Triết biết Đường Dục muốn làm gì, nhưng lời này không thể nói trực tiếp với cảnh sát, mặc dù cảnh sát này là do Đường Dục liên hệ trước để chuẩn bị: “Đồng Minh có thể sẽ liên lạc với Khương tiên sinh, tôi đi gọi điện thoại, phòng cho Khương tiên sinh không biết tình huống.”

Cát Phi: “Tốt nhất là anh cũng gọi báo cho Tần tổng đi, loại chuyện này không thể giấu giếm.”

Lâm Triết do dự một chút, gật đầu: “Được.”

Tần Thời Luật nhận được điện thoại của Lâm Triết, biết Đường Dục chủ động chạy đến tay của Đồng Minh và Đường Lạc, hắn tức đến nghiến răng: “Có phải hai người điên rồi không?!”

Khương Nghiêu cũng cảm thấy lá gan của hai người này quá lớn, chuyện thế này mà lại không thương lượng trước với bọn hắn, hắn ấn mở loa, nói: “Chúng tôi vừa nhận được một tin nhắn, nói là Tiểu Dục nhờ chuyển lời, nội dung là em ấy không sao, bảo chúng ta đừng lo lắng, anh sắp xếp người ở bên đó à?”

Bọn họ vẫn đang nghe lén tình hình của Đường Dục ở bên kia, Lâm Triết nói: “Không phải người do tôi sắp xếp, hình như là người mà Đường thiếu từng quen trước đó, trên người cậu ấy có thiết bị nghe lén do cảnh sát chuẩn bị, phía cảnh sát đã theo dõi và nghe lén suốt quá trình, trước mắt cậu ấy vẫn an toàn.”

Người không ở trong tầm mắt, Tần Thời Luật không tin cậu đã an toàn: “Vị trí.”

Lâm Triết không gửi vị trí của Đường Dục mà gửi vị trí hiện tại của mình cho Tần Thời Luật: “Mục tiêu của Đồng Minh không phải Đường thiếu, là Khương tiên sinh, Đường thiếu muốn dùng bản thân dẫn dụ Đường Lạc, kết quả lại không giống những gì cậu ấy dự đoán, ý của Đường thiếu là không cho Khương tiên sinh tới đây.”

Khương Nghiêu không biết Đường Dục vậy mà lại lên kế hoạch cho một vở diễn lớn như vậy ở sau lưng, cho tới nay hắn luôn xem Đường Dục đã một đứa nhỏ, chưa từng nghĩ cậu có thể làm ra những chuyện này: “Đã biết, tôi sẽ nói với ba tôi.”

*****

Không liên lạc được với Khương Bá Ngôn, Đồng Minh cũng không vội, ông ta đi theo Đường Dục mấy ngày, phát hiện mỗi ngày cậu đều lang thang trên phố, đến giờ thì chắc chắn sẽ về nhà, chậm nhất là trước đêm nay, chuyện Đường Dục không trở về nhất định sẽ bị phát hiện.

Đồng Minh nhàn rỗi nhàm chán, gọi người đem ghế tới ngồi nói chuyện phiếm với Đường Dục.

“Tôi muốn ghế dựa của ông.” Ghế của Đồng Minh có thể tựa lưng, còn ghế Đường Dục đang ngồi chỉ là ghế đẩu bình thường.

Đồng Minh ngồi xuống, nhìn cậu một cái: “Muốn tôi nói bao nhiêu lần đây, cậu tới đây không phải để hưởng thụ.”

Đường Dục kiên nhẫn lặp lại: “Chỉ là một cái ghế nát, có phải ông……”

Đồng Minh nói: “Nếu chỉ là một cái ghế nát, vậy thì thiếu gia đừng ngồi, ngài chịu khó ngồi cái ghế đó đi.”

Đường Dục nhìn ông ta một hồi, mắt liếc sang một bên, chậm rì rì nói: “Tôi ghi thù rồi đó.”

Đồng Minh không quan tâm: “Cứ ghi đi, dù sao mối thù giữa chúng ta cũng không chỉ có mỗi cái ghế này.”

Đường Dục không để ý tới ông ta.

Đồng Minh gặp qua không ít thanh niên trẻ tuổi, cũng chơi qua không ít, nhưng ông ta lại chưa từng gặp qua người nào không biết tốt xấu như cậu: “Con trai Cố Văn Lễ.”

Đường Dục liếc mắt nhìn ông ta, nhấp miệng không lên tiếng.

Đồng Minh tò mò hỏi: “Từ lúc nãy cho đến bây giờ tôi chưa từng thấy cậu sợ tôi, thế nào, tôi trông rất hiền lành à?”

Đường Dục nhìn ông ta đầy ẩn ý, im lặng không nói lời nào.

Đồng Minh: “Cậu thật sự rất giống Cố Văn Lễ, tính cách giống, lá gan cũng đủ lớn.”

Đường Dục cũng cảm thấy lá gan mình rất lớn, chủ yếu là vì cậu biết Đồng Minh chịu dáng vẻ này, càng kêu khóc ông ta càng hưng phấn, ngược lại càng cứng rắn, ông ta mới cảm thấy không làm gì được.

Đường Dục nói: “Ông không cần lấy lòng tôi, tôi tức giận rồi.”

Đồng Minh nói: “Tôi phát hiện hình như cậu vẫn chưa hiểu rõ tình huống hiện tại, hiện tại cậu đang ở trong tay tôi, muốn lấy lòng cũng phải là cậu lấy lòng tôi, hơn nữa, cậu cảm thấy tôi sẽ sợ một thằng nhóc như cậu tức giận?”

Đường Dục nhìn ông ta một cái: “Tại sao tôi phải lấy lòng người đã giết ba tôi?”

Đồng Minh vỗ vỗ quần: “….. Cũng đúng.”

Đồng Minh không so đo với trẻ con, ông ta đứng lên, ra hiệu cho Phùng Dư: “Đưa ghế cho nó.”

Nhìn Phùng Dư cầm ghế dựa đến chỗ Đường Dục, sau đó lấy ghế đẩu đến cho Đồng Minh, Đường Lạc đứng ở một bên có chút không rõ chuyện gì đang diễn ra.

Trên người Đường Dục giống như có một sức hấp dẫn kỳ lạ nào đó, bất kể là ai thì đến cuối cùng cũng sẽ buông bỏ thành kiến rồi đuổi theo sủng nó, chẳng lẽ Đồng Minh cũng……

Đồng Minh nói: “Nhóc con, xét thấy cậu là con trai của Cố Văn Lễ, tôi muốn lưu lại cho cậu một mạng, cũng coi như lưu lại đời sau cho Cố Văn Lễ, nhưng cái tên chú Khương kia của cậu lại không biết tốt xấu đuổi theo cắn tôi, nếu tôi không đáp trả thì coi sao được, cho nên mạng của cậu có giữ được hay không, còn phải xem đến cuối cùng Khương Bá Ngôn lựa chọn thế nào, nếu hắn tới, tôi liền thả cậu ra, nếu hắn không tới, thì cậu đi theo tôi.”

Đường Dục nhìn ông ta: “Đi theo ông?”

Đồng Minh: “Đúng, theo tôi, sợ sao?”

Nếu Đường Dục sợ thì hiện tại cậu đã không ở đây, cậu hỏi Đồng Minh: “Ông không giết tôi sao?”

Đồng Minh nói: “Vậy thì phải xem cậu lựa chọn thế nào rồi, cậu nghe lời, tôi sẽ giữ cậu lại, nếu không nghe lời……”

Đường Dục lên tiếng cắt ngang: “Vậy ông yên tâm đi, tôi chắc chắn sẽ không nghe lời.”

Đồng Minh: “……”

Hai tay Đường Dục bị trói chặt, dùng cằm hất về phía Đường Lạc: “Không tin ông hỏi anh ta đi, từ nhỏ đến lớn tôi có bao giờ nghe lời không?”

Đường Lạc cạn lời: “Đó không phải là chuyện đáng khoe ra.”

Đường Dục hỏi: “Vậy chuyện gì mới đáng khoe ra, giúp cảnh sát bắt đươc bọn trộm mộ sao?”

Đường Lạc cảm thấy Đường Dục điên rồi, nó có biết bản thân đang đối mặt với ai hay không, lời hay ý đẹp không nói, cứ phải nói ra những lời như vậy.

Đường Dục lại hỏi: “Hay là tiết lộ cho cảnh sát nước ngoài địa điểm buôn lậu, cái này đáng khoe chưa?”

Nghe vậy, người một giây trước còn nói muốn lưu lại đời sau cho Cố Văn Lễ, bây giờ sắc mặt lập tức thay đổi, Đồng Minh đột nhiên đứng lên: “Cậu nói cái gì?”

Đường Dục nắm chắc tiết tấu, cậu quá hiểu Đồng Minh, biết nói cái gì mới có thể chọc giận ông ta, nhìn sự hung ác nổi lên trên mặt Đồng Minh, Đường Dục vẫn không sợ hãi, thong thả mở miệng: “Hay là cái chết của sinh viên đại học, buôn bán vũ khí, buôn bán người, chuyện cung cấp cho cảnh sát những bằng chứng này thật sự rất đáng khoe ra…..”

Đồng Minh nắm cổ áo cậu nhấc lên, gân xanh trên thái dương hơi giật giật: “Làm sao mày biết những chuyện đó? Là ai nói cho mày biết?”

Đường Dục hé miệng, nhưng không phát ra âm thanh, cậu biết cậu đã thành công chọc giận Đồng Minh, rất tốt, đây là kết quả mà cậu muốn, không liên luỵ đến bất cứ người nào.

Trong chiếc xe bảy chỗ, Tần Thời Luật nghe Đường Dục đột nhiên im bặt, lập tức nôn nóng: “Còn không đi cứu người?”

Cát Phi nghe thấy âm thanh, nhưng không thể xác định tình huống bên Đường Dục, cô nói: “Đường Dục nói trước khi cậu ấy cầu cứu thì chúng ta không nên xuất hiện, cậu ấy lấy thân mạo hiểm chính là vì muốn lấy được chứng cứ định tội Đồng Minh, chờ thêm chút nữa.”

Khương Nghiêu nghe những lời Đường Dục nói, hơi ngẩn người: “Những lời em ấy vừa nói, là thật sao?”

Cát Phi gật đầu: “Lãnh đạo Tổng cục đã liên hệ với cảnh sát nước ngoài, những lời cậu ấy nói đều là thật.”

Khương Nghiêu không thể tưởng tượng nhìn về phía Lâm Triết: “Rốt cuộc hai người đã làm cái gì vậy?”

Máy nghe lén truyền đến tiếng ho tê tâm liệt phế của Đường Dục, tim của Tần Thời Luật gần như bị bóp nghẹt, hắn chờ Đường Dục mở miệng cầu cứu, nhưng mà nghe thấy vẫn là mấy lời khiêu khích.

Tần Thời Luật: “……”

Em ấy điên rồi sao?!

Đồng Minh ném Đường Dục trở lại ghế, giọng điệu không còn thoải mái giống như vừa rồi: “Tốt, rất tốt, không hổ là con trai của Cố Văn Lễ, quả nhiên trời sinh khắc tao.”

Nếu nói vốn dĩ Đồng Minh còn có một chút thiện tâm muốn thả cậu ra vì cậu là con trai của Cố Văn Lễ, thì hiện tại, sau khi biết được người đứng sau lưng ‘đâm chọt’ ông ta chính là Đường Dục, chút thiện tâm này đều biến mất sạch sẽ.

Đồng Minh gọi vài người tới: “Nếu mày muốn chết thì tao sẽ thành toàn cho mày, nhưng mà mày yên tâm, tao sẽ không để mày chết một mình đâu, tao sẽ để chú Khương của mày đi cùng.”

Nhìn Đồng Minh gọi người tới cài bom hẹn giờ lên người Đường Dục, Phùng Dư yên lặng lui về phía sau, nhân lúc không ai chú ý phát định vị cho số điện thoại vừa nãy.

Tần Thời Luật nhận được tin nhắn gửi định vị:【Có bom.】

Tần Thời Luật nhìn thấy hai chữ này, không quan tâm Cát Phi có đồng ý hay không, trực tiếp mở cửa xuống xe, Khương Nghiêu thấy thế cũng không thèm hỏi đã đi theo, trước lúc Tần Thời Luật khởi động xe thì ngồi lên ghế lái phụ.

Thời điểm Lâm Triết đuổi theo ra ngoài, xe Tần Thời Luật đã rời đi rồi.

Lâm Triết thầm nghĩ không ổn, hắn trở lại xe cảnh sát, nói với Cát Phi: “Không thể đợi tiếp nữa, có lẽ đã xảy ra chuyện rồi.”



Rời khỏi xe cảnh sát, Tần Thời Luật không biết tình hình hiện tại của Đường Dục ra sao, Lâm Triết gọi cho Khương Nghiêu, nói cảnh sát đã được điều động, bảo bọn họ không được xúc động.

Khương Nghiêu nhìn thoáng qua con số trên đồng hồ, nhìn con số này mà còn không xúc động là không có khả năng, “Anh yêu cầu xe cảnh sát chạy hơn một chút đi, nếu chậm thì tôi không thể đảm bảo kết quả sẽ ra sao đâu.”

Kho hàng, Đường Dục nhìn bom trên cơ thể đang từng phút từng giây đếm ngược, Phùng Dư lén chạy từ bên ngoài vào: “Anh, vừa rồi em đã gửi địa chỉ nơi này cho số điện thoại kia, chắc là người đó sẽ sớm đưa cảnh sát tới thôi.”

Đường Dục lập tức ngẩng đầu: “Cậu nói cái gì?”

Vừa mới dứt lời, bên ngoài truyền đến một tiếng rầm, Phùng Dư chạy tới cửa muốn xem tình hình, cửa kho hàng bị người từ bên ngoài đá văng, cửa sắt văng ra đánh vào người Phùng Dư, trực tiếp hất cậu ta bay ra ngoài.

Đường Dục ngẩn ra, sau đó liền thấy gương mặt ôn nhã của đàn ông cùng cái chân dài vừa đặt xuống đất, hắn đẩy đẩy mắt kính: “Tìm được em rồi.”

Khương Nghiêu đi vào, nắm lấy cổ áo Phùng Dư đang ngồi trên mặt đất, giống như giây tiếp theo sẽ lập tức ném cậu ta ra ngoài, Đường Dục vội vàng nói: “Người nhà, anh, người nhà!”

Thời điểm Đường Dục la lên cũng là lúc Khương Nghiêu vừa nhấc Phùng Dư từ trên mặt đất lên, nghe thấy cậu nói là người nhà, Khương Nghiêu buông tay ra, vỗ vỗ cổ áo Phùng Dư, ôn nhu cười cười: “Thì ra là người nhà à, phiền cậu ở lại đây chăm sóc em ấy giúp tôi, tôi ra ngoài xử lí một chút.”

Phùng Dư ngây người, sức lực người này thật lớn, nhìn gương mặt tươi cười ôn nhu kia căn bản không thể tưởng tượng được hắn vậy mà lại có thể một tay nhấc cổ áo cậu ta xách lên, ít nhiều gì cậu ta cũng hơn 60kg đấy!

Tiếng còi cảnh sát từ xa truyền tới, âm thanh hỗn loạn bên ngoài không giống như chỉ có một hai người, Phùng Dư đi ra ngoài xem thử, quả nhiên không chỉ có một hai người, nhưng thấy rõ nhất chính là anh trai đeo mắt kính vừa nãy đá trúng cậu ta, và một người đàn ông khác đang đánh đấm như điên.

Phùng Dư lẩm bẩm: “Sẽ không đánh chết người chứ, người kia ra tay tàn độc thật đấy.”

Đường Dục cũng muốn xem, nhưng cậu bị trói ở trên ghế không nhúc nhích được: “Phùng Dư, Phùng Dư, cậu giúp tôi hét lên đi.”

Phùng Dư quay đầu lại: “Hét cái gì?”

Đường Dục cũng không biết hét cái gì, tiếng xe cảnh sát càng ngày càng gần, cậu biết người ra tay tàn độc mà Phùng Dư nói chính là Tần Thời Luật, cậu không muốn để cảnh sát nhìn thấy hắn đang đánh người.

Đường Dục nói: “Hét lên là bom sắp nổ rồi.”

Phùng Dư đi ra ngoài, hít một hơi rồi hét lớn: “Bom sắp nổ rồi!”

Những người đang hoảng loạn chạy trốn đều bị cảnh sát bắt lại nhanh chóng, Tần Thời Luật nghe thấy tiếng hét của Phùng Dư, xoay người muốn chạy vào trong kho hàng, hai cảnh sát tiến lên ngăn hắn lại: “Bên trong có bom, anh không thể vào.”

Tần Thời Luật đẩy bọn họ ra: “Bạn đời của tôi ở bên trong, tôi cần phải vào!”

Tần Thời Luật vọt vào kho hàng, nhìn Đường Dục bị trói ở trên ghế, hai chân mày hắn nhíu chặt, hắn bước nhanh tới, ngồi xổm xuống trước mặt Đường Dục, không nhìn cậu, chỉ lo nghiên cứu làm thế nào để gỡ bom.

Trong tiết trời lạnh lẽo, bên ngoài vừa mới rơi một trận tuyết, nhưng trên trán Tần Thời Luật lại lấm tấm mồ hôi, Đường Dục nhìn hắn: “Tần Thời Luật, có phải anh giận em không?”

Tần Thời Luật ngẩng đầu nhìn cậu một cái, hai mắt đỏ bừng vì lo lắng: “Không giận em, đừng sợ.”

Đường Dục kiên cường lắc đầu: “Em không sợ.”

Tần Thời Luật nhìn ra cậu không sợ, nếu sợ thì cậu đã không một mình chạy đi mạo hiểm, hắn vuốt nhẹ hai vành tai đỏ bừng vì lạnh của Đường Dục, Đường Dục phát hiện khớp xương trên tay hắn có máu, không biết là hắn bị thương hay là máu của người khác.

Tần Thời Luật giúp cậu trùm mũ của áo khoác lên: “Lạnh đúng không, sau khi gỡ được bom anh sẽ đưa em về nhà.”

Đưa em về nhà…… Chỉ một câu nói cũng đủ khiến lòng người chờ mong biết bao.

Đường Dục chẳng phân biệt thời điểm, cậu ủ rũ: “Nếu không gỡ được thì sao?”

Tần Thời Luật nhíu mày nhìn cậu: “Anh sẽ ở lại đây với em.”

Tần Thời Luật không biết nên hình dung sự sợ hãi của mình thế nào khi biết Đường Dục bị bắt đi, hắn sợ hãi không dám bước vào trong đầu tiên, hắn phải đứng ở bên ngoài phát tiết hết tất cả cảm xúc mới dám bước vào.

Hắn cởi trói tay của Đường Dục, xoa nhẹ hai lòng bàn tay cậu: “Bỏ em đi là anh không tốt, anh xin lỗi vì đã bỏ em lại một mình trong ba năm đó, sau này em có thể đừng dùng phương thức thế này để trừng phạt anh được không?”

Thời điểm Đường Dục xin lỗi là tích cực nhất: “Em xin lỗi, em sai rồi.”

Tần Thời Luật đã nghe đến chán rồi: “Lần nào em cũng nói em sai rồi, nhưng em chưa bao giờ sửa cả.”

Đường Dục nói: “Em sửa, lần này em nhất định sửa mà.”

Chiêu dụ địch vào tròng này của Đường Dục đã làm cảnh sát thành công bắt giữ Đồng Minh, thời điểm Đồng Minh bị cảnh sát áp giải đi qua cửa kho hàng, ông ta nhìn thoáng vào bên trong, hỏi Đường Dục: “Lúc trước ngày nào mày cũng cố ý lang thang trên phố là để dụ tao đúng không?”

Đường Dục mới vừa đồng ý với Tần Thời Luật là sẽ không gây chuyện nữa, cho nên cậu không trả lời.

Tuy cậu không nói gì, nhưng ánh mắt không chút do dự kia đã cho Đồng Minh đáp án mà ông ta muốn biết, Đồng Minh gật đầu cười cười, “Việc hôm nay mày tới đây cũng đã được dự tính sẵn rồi đúng không? Mày quả nhiên gian trá y hệt Cố Văn Lễ.”

Cái từ ‘gian trá’ này, đời trước Đồng Minh cũng dùng để hình dung cậu, Đường Dục cũng không để tâm.

Đồng Minh đưa tay vào túi, ‘tít’ một tiếng.

Đường Dục lập tức cúi đầu nhìn xuống bom hẹn giờ trên người, con số trên màn hình đột ngột tăng tốc, Đồng Minh ném điều khiển từ xa xuống đất, dùng chân dẫm lên: “Nếu như vậy, thì mày cũng đi xuống cùng ông cha gian trá của mày đi!”

Đường Dục vẫn không nhúc nhích nhìn đồng hồ đếm ngược chạy nhanh hơn, bình tĩnh giống như không tin thứ này là thật, sắc mặt Tần Thời Luật phút chốc biến đổi, hắn vội vàng nhường vị trí cho đội gỡ bom, hắn nắm tay Đường Dục, Đường Dục do dự một lát, rút tay ra khỏi tay hắn.

Đường Dục cúi đầu: “Anh đi ra ngoài đi.”

Tần Thời Luật âm trầm nhìn cậu: “Không có khả năng.”

Đường Dục ngẩng đầu, ánh mắt bất an không thoát khỏi mắt Tần Thời Luật. Tần Thời Luật lần nữa nắm lấy tay cậu, “Nói chuyện với anh đi bảo bối.”

Đường Dục nhìn hắn: “Nếu lần này em có thể sống sót, em muốn tổ chức hôn lễ một lần nữa, em muốn cùng anh đi trên chiếc thảm đỏ em đã từng đi một mình, muốn cùng anh thả những chùm bong bóng rực rỡ, muốn anh cài đoá hoa lan mà em đã trồng, muốn ở trước mặt tất cả mọi người, nói em yêu anh, thực sự rất yêu anh.”

Tần Thời Luật cảm giác cổ họng mình gần như nghẹn lại, chẳng thể nói nên lời, hắn gật đầu, nghẹn ngào nói một chữ “Được”.

Một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên.

Ánh lửa tràn lan……

Kho hàng cũ bị nổ tan tành, đèn xe cảnh sát đậu bên ngoài không ngừng lập loè ánh xanh ánh đỏ, Khương Bá Ngôn vừa mới dẫn người đuổi tới, chỉ thấy kho hàng bị lửa lớn cắn nuốt, tro tàn và bông tuyết như hoà vào nhau rơi lả tả……

Khương Bá Ngôn lập tức vồ lấy cổ áo Đồng Minh, dương tay đấm một quyền: “Sao mày dám động vào thằng bé, tao giết mày!”

“Chú Khương!” Đường Dục đột nhiên từ trong chiếc xe bảy chỗ phía sau nhảy ra, chân cậu vốn dĩ đã không nhanh nhẹn, hơn nữa lúc nãy ở trong kho hàng bị đông lạnh lâu nên có chút cứng, vừa xuống xe đã suýt chút nữa mặt chấm đất.

Tần Thời Luật kịp thời ôm eo cậu từ phía sau: “Chậm thôi em.”

Đường Dục đứng vững, vẫy tay với Khương Bá Ngôn: “Chú Khương, con ở đây, con không sao.”

Tần Thời Luật giúp cậu cài lại áo khoác và nón, đỡ cậu đi tới, chiếc áo khoác màu vàng nhạt trên người Đường Dục có chút bẩn, dưới bộ lông xù xù của vành nón là một gương mặt xinh đẹp tươi cười rạng rỡ, giống như một đóa hoa hướng dương nở rộ, lắc lư đi tới trước mặt Khương Bá Ngôn.

“Chú Khương, con ở đây nè.”

Khương Bá Ngôn đang bị cảnh sát ngăn lại, ông ném Đồng Minh sang một bên, sắc mặt khó coi nhìn Đường Dục: “Con có biết làm như vậy có bao nhiêu nguy hiểm hay không?”

Đường Dục: “Con biết, con sai rồi.”

Đường Dục nhận lỗi ngày càng thuận miệng, Tần Thời Luật cảm thấy nếu cứ tiếp tục như vậy thì sau này đó sẽ là câu cửa miệng của cậu mất, đến lúc đó cậu sẽ càng không sợ trời không sợ đất.

Đường Dục không bị thương, mặc dù đội gỡ bom không dừng quả bom lại được, nhưng họ đã kịp thời tháo gỡ và cứu Đường Dục ra trước khi bom phát nổ.

Đường Lạc cũng không chạy thoát, người đưa Đường Dục tới đây là cậu ta, cậu ta cũng là thủ phạm chính trong vụ bắt cóc lần này.

*****

Nửa tháng sau, cảnh sát nước ngoài buộc tội Đồng Minh với nhiều vụ bạo lực và tội danh buôn lậu. Một giờ trước khi bị bắt cóc, cậu đã gửi một phần danh sách cho cảnh sát nước ngoài, trên đó là một số những nạn nhân bị Đồng Minh hại trong những năm gần đây, còn có một phần danh sách những thủ hạ của Đồng Minh bị Đường Dục thu phục thành công.

Những người sống trên mũi dao đều chỉ nhìn tiền để nói chuyện, tuy ngoài miệng thì thề thốt trung thành, nhưng đó cũng chỉ là để lấy lòng Đồng Minh, một khi bọn họ biết Đồng Minh bị bắt, vì để giảm bớt tội danh, những người đó nhất định sẽ quay lưng cắn ngược một cái.

Đường Lạc bị bắt với tội danh bắt cóc, Tiêu gia cũng đồng thời khởi tố Đường Lạc, số tiền thu hồi được cùng với số tiền Tô Ninh Tĩnh và Tiêu Ngạn Thu vay mượn được trong khoảng thời gian này cũng vừa vặn chuộc lại được công ty.

Lần này Tiêu gia bị tổn hại nghiêm trọng, nhưng điều khiến cho bọn họ không ngờ được chính là, ngay lúc bọn họ chuộc lại được công ty nhưng vẫn định tuyên bố phá sản vì nợ nần, thì Đường thị lại bỏ vốn đầu tư, giải quyết nguy cơ trước mắt của bọn họ.

Sau khi Tiêu Sí Hành biết chuyện này thì muốn đi tìm Đường Dục để hỏi vì sao lại làm như vậy, nhưng hắn lại không gặp được người.

Đường Dục không muốn gặp hắn, cậu bỏ vốn là vì muốn giải quyết mâu thuẫn, một đời này Tiêu Sí Hành không có uy hiếp đến tính mạng của ai, thêm một kẻ thù còn không bằng tiêu tiền để thu được một đối tượng hợp tác.

Tuy nói thương trường như chiến trường, nhưng trước mắt Đường Dục chỉ muốn trải qua những ngày tháng bình yên.

Cậu quá mệt mỏi rồi, đã nói là muốn làm cá mặn, nhưng đến bây giờ vẫn chưa thực hiện được, cậu không muốn tạo thêm kẻ thù cho mình và Tần Thời Luật, cậu muốn nhàn rỗi, mãi mãi nhàn rỗi.

*****

Máy bay đi Hawaii đã cất cánh, xảy ra chuyện lớn như vậy, Lâm Nghi muốn dẫn Đường Dục đi nghỉ mát giải sầu, sau khi Tần Nguyên biết cũng muốn đi cùng.

Trên máy bay, Tần Nguyên hỏi Đường Dục: “Tần Thời Luật biết con ra ngoài du lịch với bọn cô không?”

Đường Dục gật đầu: “Con nói với anh ấy rồi, con nói mẹ muốn dẫn con ra ngoài chơi.”

Lâm Nghi vuốt mái tóc bị chiếc mũ làm rối tung của cậu: “Con có nói với nó con đi đâu không?”

Đường Dục hơi ngây người.

Tần Nguyên nhìn gương mặt ngơ ra của cậu, đột nhiên có dự cảm không lành: “Đừng nói là con chưa nói nha?”

Đường Dục: “……” Con quên mất.

Từ lúc cậu bị Đồng Minh với Đường Lạc bắt cóc, đầu óc cậu có hơi thả lỏng quá mức, nên cậu đã quên mất chuyện phải nói với Tần Thời Luật cậu sẽ đi đâu chơi.

Lâm Nghi và Tần Nguyên nhìn nhau, thầm nói chuyến này xong rồi, đi ra ngoài chơi với đi du lịch căn bản không hề giống nhau, buổi tối Tần Thời Luật về nhà mà không tìm thấy người, có khi nào nó sẽ cho rằng Đường Dục lại bị bắt cóc hay không?

~~Hoàn Chính Văn~~


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui