Thiếu Gia Cá Mặn Xuyên Thành Vai Ác Bạch Nguyệt Quang

Đêm giao thừa, Tần Phương Xung một mình ngồi trên sô pha, ngẩn ngơ nhìn ngôi nhà trống vắng.

Kể từ hôm đó, Tần Chung chưa từng trở về, Tần Kính bị cảnh sát bắt, vợ của Tần Kính mang theo Tần Thời An trở về nhà mẹ đẻ, Tần Sùng thì bị Tần Thời Luật khởi tố vì chuyện chuyển tiền của công ty ra ngoài, bị bắt vào tù cùng với Tần Hạo.

Hai vợ chồng Tần Thời Tuấn vẫn như trước, mỗi ngày đều không thấy bóng dáng, ngay cả Tần Đồng Đồng cũng bị Quan Điềm Điềm đưa về nhà bà ngoại.

Tất cả người hầu trong nhà đều đã nghỉ phép, chỉ còn lại một lão quản gia: “Ông chủ, đại thiếu gia đã rời khỏi công ty một tuần, hiện tại nhị thiếu gia đang quản lý công ty, ngài có muốn gọi nhị thiếu gia trở về bồi ngài hay không?”

Tần Phương Xung lắc đầu: “Thôi, người ngay cả công ty và cổ phần cũng không gọi về được, sao chỉ một cuộc điện thoại là có thể gọi về?”

Tần Phương Xung không biết Tần Thời Luật đã dùng biện pháp gì mà có thể gọi Tần Thời Kiệt tới công ty, nhưng mà Tần Thời Kiệt tới, Tần Thời Luật lại rời đi, cái công ty mà ông ta đã dùng cả đời để tính toán, trong mắt bọn nó lại giống như củ khoai lang nóng bỏng tay, ai cũng không muốn quản, ai cũng không muốn nhận.

Tần Phương Xung không hiểu: “Tại sao cái nhà này lại biến thành như vậy?”

*****

Ánh nắng rạng rỡ bên bờ biển, gió biển khẽ thổi qua, Đường Dục mặc áo thun của Tần Thời Luật nằm trên ghế dài nghỉ ngơi.

Mỗi lần Đường Dục ra ngoài đều nói đi là đi, không hề báo trước, mấy lần trước Tần Thời Luật đều bận việc công ty nên không thể lập tức đuổi theo, lần một lần hai thì có thể bỏ qua, nhưng hắn phát hiện hình như Đường Dục không đổi được cái tật xấu này, nếu cậu đã không đổi được, vậy Tần Thời Luật chỉ có thể tự mình nghĩ cách.


Hắn lừa Tần Thời Kiệt tới công ty, đêm hôm đó liền đặt vé máy bay tới tìm Đường Dục.

Hắn nghe chuyện Đường Dục đi Hawaii từ chỗ Khương Nghiêu, nếu không phải Lâm Triết vẫn luôn đi theo, có lẽ hắn cũng không biết Đường Dục đã chạy đi đâu.

Thời điểm Đường Dục dỗ ngọt thì nói chuyện rất dễ nghe, trước khi lên máy bay thì quên nói với hắn cậu sẽ đi đâu chơi, còn lúc xuống máy bay thì lại dám bảo Lâm Nghi và Tần Nguyên cùng tắt điện thoại với cậu, nói là sợ hắn tức giận, còn nói cái gì mà sau khi trở về sẽ nhận lỗi.

Tần Thời Luật sắp bị cậu chọc cho tức chết rồi.

Để khiến Đường Dục nhớ kỹ lần sau không được tiền trảm hậu tấu như vậy nữa, Tần Thời Luật đã ‘hành hạ’ cậu vài ngày.

Tần Thời Luật vén tóc mái của Đường Dục lên, cúi đầu hôn lên trán cậu, “Muốn về phòng ngủ không?”

Đường Dục nhắm mắt lẩm bẩm: “Không cần, chỗ này rất thoải mái.”

Tần Thời Luật dùng khăn tắm che chân cậu lại, Đường Dục lập tức đá văng: “Nóng.”

Áo thun của Tần Thời Luật chỉ có thể che tới nửa mông Đường Dục, phía dưới cậu mặc quần bơi, tuy ở bãi biển thì mặc thế nào cũng được, nhưng cậu nằm ở đây, Tần Thời Luật vẫn không muốn cậu bị người khác nhìn.

Đường Dục vừa đá chân, vạt áo thun bị rút lên hơn nửa, hầu kết Tần Thời Luật hơi lăn nhẹ, tay chống ở bên tai cậu, thấp giọng hỏi: “Câu dẫn ai vậy hả?”


Đường Dục lười biếng hé mắt ra, vươn một ngón tay chạm vào cơ bụng trần của Tần Thời Luật: “Dáng người của chồng em đẹp quá.”

Tần Thời Luật dùng sức hôn lên môi cậu một cái: “Rất ngọt, đáng tiếc lại là đường hoá học.”

Tần Nguyên tới tìm Đường Dục, liền thấy hai người đang ôm ôm ấp ấp.

Tần Thời Luật vừa đến là lập tức nhốt Đường Dục ở trong phòng hai ngày không cho ra cửa, hận không thể để toàn thế giới biết hắn có bao nhiêu ác liệt, Lâm Nghi mắng hắn vài ngày, cuối cùng tức giận đến mức trực tiếp bỏ đi, còn tuyên bố lần sau nếu dẫn Đường Dục ra ngoài thì nhất định sẽ phong tỏa tin tức, tuyệt đối không cho Tần Thời Luật biết.

Tần Nguyên cũng không muốn quấy rầy cặp chồng chồng son này, nhưng cũng đã bảy ngày rồi, đến khi nào mới kết thúc đây?

“Hai đứa còn chưa đủ nữa hả, người ta tới đây hưởng tuần trăng mật cũng không dính chặt như hai đứa, có thể để tâm đến người già độc thân như cô một chút được không?”

Tần Thời Luật quay đầu nhìn Tần Nguyên một cái: “Không phải Vương Hành đang theo đuổi cô à, là do cô không đồng ý, bây giờ lại ở đây phàn nàn mình còn độc thân, hay là con giúp cô gọi điện thoại, bảo cậu ta tới kết thúc chuyến du lịch độc thân của cô nhé?”

“Cút!” Tần Nguyên kéo hắn sang một bên, nhìn về phía Đường Dục.

Đường Dục đang mặc áo của Tần Thời Luật nên bị rộng thùng thình, cổ áo cũng không nhỏ, Đường Dục nằm nghiêng ngả, hơn nữa vừa rồi còn bị Tần Thời Luật …. một trận, cổ áo hơi lệch, phía dưới xương quai xanh chi chít vết đỏ, Tần Nguyên nhìn đến khoé mắt giật giật: “Ôi mẹ ơi, con bị cắn sao?”

Cô quay qua đánh vào tay Tần Thời Luật: “Con muốn ăn thịt người đấy à?”


Tần Thời Luật ‘shh’ một tiếng, ôm chỗ bị đánh, bất mãn nói: “Cô có thể đừng nhìn chằm chằm vào cổ áo vợ con được không, cô muốn nhìn thì nhìn của người khác đi.”

Đường Dục lập tức nhìn về phía Tần Thời Luật: “Vợ?”

Tần Thời Luật biết Đường Dục không thích người khác dùng mấy xưng hô nữ tính để hình dung cậu, nhưng hắn thấy Tần Thời Kiệt gọi Bạch Lâm là vợ này vợ nọ, Bạch Lâm trông có vẻ cao ngạo, nhưng Tần Thời Kiệt gọi như vậy mà cũng không thấy cậu ấy tức giận.

Tần Thời Luật nói: “Chỉ là xưng hô theo lễ nghĩa mà thôi, không phải em cũng gọi anh là chồng sao?”

Đường Dục nghiêng nghiêng đầu, dùng vẻ mặt ‘Có phải anh thấy em rất dễ lừa hay không’ nhìn hắn.

Tần Nguyên cắt ngang bọn họ: “Hai đứa muốn gọi cái gì thì gọi, tự thương lượng đi, cô tìm Tiểu Đường có chuyện quan trọng.”

Đường Dục không so đo với Tần Thời Luật nữa, cậu nhìn về phía Tần Nguyên: “Cô nhỏ có chuyện gì sao?”

Tần Nguyên nói: “Tuần sau nước ngoài có tổ chức triển lãm tranh thuỷ mặc, cô cầm tranh của con tới tham gia triển lãm, con muốn đi cùng cô không?”

Đường Dục vừa muốn gật đầu, Tần Thời Luật đột nhiên xen vào: “Em ấy không đi, tụi con còn phải tổ chức hôn lễ, cần phải chuẩn bị rất nhiều thứ, không có thời gian đi đâu, cô tự đi đi.”

Tần Nguyên trừng mắt liếc mắt hắn một cái: “Ai hỏi ý con? Với lại hai đứa cũng đã kết hôn lâu như vậy rồi, tổ chức hôn lễ trễ thêm mấy ngày thì có sao đâu, hơn nữa không phải lúc trước con nói không muốn làm hôn lễ sao, bây giờ gấp gáp như vậy cho ai xem?”

Đường Dục chỉnh lại cổ áo, vô tâm vô phế phụ họa: “Đúng đúng đúng.”


Tần Thời Luật đè cái đầu đang gật loạn của cậu: “Em gật đầu cái gì? Người lúc trước nói không muốn làm hôn lễ không phải em sao?”

Đường Dục nghĩ nghĩ…… Hình như đúng là cậu.

Tần Nguyên nói: “Ai nói cũng được, dù sao cũng không gấp gáp mấy ngày này.” Cô nói với Đường Dục: “Đúng rồi, không phải con quen biết bậc thầy hội hoạ Kỷ Phong Niên sao, triển lãm tranh lần này ông ấy cũng đi.”

Nghe nói Kỷ Phong Niên cũng đi, Đường Dục càng có hứng thú.

“Từ từ.” Tần Thời Luật hỏi Tần Nguyên: “Cô nói vị danh sư kia, là ông cụ của tập đoàn Kỷ Phàm sao?”

Tần Nguyên nói: “Đúng rồi, hôm sinh nhật của Tiểu Đường con cũng gặp rồi đấy.”

Tần Thời Luật nhíu mày nhìn Đường Dục.

Nếu Kỷ lão tiên sinh đi, có phải Kỷ Bạch cũng đi hay không?

*****

Sau khi ở suốt một ngày trong công ty, rốt cuộc Tần Thời Kiệt cũng tan tầm, mới vừa ra khỏi công ty liền nhận được điện thoại của Tần Thời Luật, câu ‘Chừng nào anh quay lại’ còn chưa kịp ra khỏi miệng, liền nghe Tần Thời Luật nói trong điện thoại: “Tôi muốn ra nước ngoài xem triển lãm tranh với Đường Dục, tôi nghỉ phép thêm ba tháng nữa nhé, công ty giao cho cậu, không có việc gì thì đừng tìm tôi, cúp đây.”

Tần Thời Kiệt: “……”

Nhìn điện thoại bị cúp, Tần Thời Kiệt rất muốn hỏi một câu — Triển lãm tranh gì mà tổ chức tới ba tháng? Tôi không biết vẽ tranh nên anh coi tôi là đồ ngốc hả?!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận