Thiếu Gia Cá Mặn Xuyên Thành Vai Ác Bạch Nguyệt Quang

Trong sơn trang có buffet sáng, Tần Thời Luật đi lấy đồ ăn, Đường Dục ngồi xuống bàn đợi hắn.

Chu Đình đánh ngáp đi vào, liếc mắt một cái đã nhìn thấy Đường Dục đang duỗi cổ nhìn quanh, cậu ta đi tới nói: “Đừng tìm, ngày hôm qua mọi người đều quá chén, bây giờ chắc vẫn còn đang ngủ.”

Chu Đình nhìn trái nhìn phải, thấy Tần Thời Luật đang cách bọn họ rất xa, nhanh chân ngồi xuống đối diện Đường Dục: “Đêm hôm qua Tần tổng đuổi Hứa Yến đi cậu có biết không”

Đường Dục lắc đầu: “Tôi không biết.”

Chu Đình cũng không bất ngờ: “Tôi cũng đoán là cậu không biết.”

Đêm qua Hứa Yến bị cưỡng chế đưa lên xe, căn bản không dám phản kháng, lúc ngồi lên xe rồi mới dám gọi cho Chu Đình.

Chu Đình hỏi cậu ta đã làm cái gì, Hứa Yến ấp úng, Chu Đình liền đoán được Hứa Yến không làm được chuyện gì tốt đẹp, lời nên nhắc cũng đã nhắc rồi, chính cậu ta muốn tìm chết, Chu Đình cũng không có biện pháp, bất quá nghe giọng điệu của Hứa Yến, có vẻ như cậu ta vẫn không tính dừng tay.

Chu Đình nói: “Cũng trách tôi, không có việc gì lại dẫn cậu ta tới, con người cậu ta vốn rất tâm cơ, cũng không biết cậu ta đã làm gì chọc đến Tần tổng nhà cậu. Nhưng tốt nhất cậu vẫn nên chú ý một chút, hình như cậu ta quen biết người của Tần gia.”

Quen biết người Tần gia?

Vậy thì không sao cả, Đường Dục căn bản không quen biết người Tần gia, cũng coi như không có tiếp xúc gì.

Chẳng qua là đang êm đẹp, sao Tần Thời Luật lại đuổi người đi, chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó, nhưng cậu lại không thấy Tần Thời Luật nói gì.

Chu Đình chỉ muốn nhắc nhở một chút, dù sao cũng là người cậu ta mang đến, cậu ta cũng không muốn chuốc thêm phiền phức cho bản thân, nhìn Đường Dục không có phản ứng gì, cậu ta cũng không biết bản thân có tính là đang lắm miệng hay không.

Chu Đình thay đổi đề tài: “Nghe nói hiện tại Đường thị là của cậu, gần đây ba tôi vừa mới giao công ty chi nhánh cho tôi, trong tay tôi vừa vặn có một dự án vẫn chưa tìm được công ty hợp tác, cậu có hứng thú không?”

Đường Dục hoàn toàn không có hứng thú với chuyện của công ty, tìm số điện thoại đưa cho Chu Đình: “Tôi không hiểu mấy chuyện này lắm, đây là số điện thoại của giám đốc công ty tôi, cậu có thể tìm hắn đàm phán, hắn tên là Thẩm Nhất Trì.”

Chu Đình lưu số điện thoại, vừa ngẩng đầu liền thấy Tần Thời Luật đứng ở cạnh bàn nhìn cậu ta.

Ánh mắt Tần Thời Luật nhìn người khác thật sự không có chút thiện ý nào, Chu Đình vừa muốn đứng lên, liền thấy Tần Thời Luật ngồi xuống bên cạnh Đường Dục.

Chu Đình hơi nâng mông, không biết nên ngồi xuống hay rời đi……

Tần Thời Luật đặt một quả trứng ốp la vào trong đĩa Đường Dục: “Nghe nói cậu với Đường Dục từng đánh nhau?”

Chu Đình: “……”

Chu Đình nhìn về phía Đường Dục.

Đường Dục lắc đầu — Không phải tôi nói.

Chu Đình đoán được là ai nói, khó trách Hứa Yến lại bị đuổi đi vào đêm hôm khuya khoắt như vậy, có phải cậu ta bị ngu hay không?

Chu Đình đề phòng nhìn Tần Thời Luật: “Đó là chuyện từ rất lâu rồi.”

Tần Thời Luật “Ừ” một tiếng, qua một hồi lâu hắn mới hỏi: “Cậu không đi lấy thức ăn à? Ngồi đây nhìn chúng tôi ăn?”

Chu Đình: “……”

Cậu ta còn tưởng vị Tần tổng này muốn nương theo vụ đánh nhau giữa cậu ta với Đường Dục để lôi chuyện cũ, kết quả cứ như vậy cho qua?

Chu Đình sợ chỉ cần ở lại thêm một giây nữa thôi sẽ chết đắc bất kì tử, cậu ta đứng lên rời đi, cũng không ăn gì đã chạy thẳng ra khỏi nhà hàng.

Đường Dục nhìn Tần Thời Luật: “Sao anh lại hù doạ cậu ấy?”

Tần Thời Luật: “Anh có nói gì sao?”

Đường Dục nghiêng đầu nhìn hắn.

Hắn xác thật chưa nói gì, nhưng hắn vẫn hù dọa người ta.

Tần Thời Luật tiếp tục đút cho cậu: “Anh còn chưa nói gì em đã nói anh hù dọa cậu ta, đổ oan cho anh?”

Đường Dục há miệng cắn miếng bánh mì hắn đưa tới, “Anh cố ý hù dọa người ta.”

Tần Thời Luật cười: “Thật là càng ngày càng hiểu anh.”

Đường Dục nhai nhai bánh mì trong miệng, hàm hồ nói: “Em vẫn luôn rất hiểu anh mà.”

Nhưng Đường Dục vẫn có chút không hiểu, cậu hỏi: “Cái người tên Hứa Yến kia, là do anh đuổi đi?”

Tần Thời Luật “Ừm” một tiếng.

Đường Dục nhìn hắn: “Có phải cậu ta thích anh hay không?”

Tần Thời Luật nhướng mày: “Sao lại hỏi như vậy?”

Quả thật trong tiểu thuyết Tần Thời Luật được rất nhiều người ái mộ, nhưng đến nay Đường Dục chỉ mới thấy được một người là Dương Ân Bạch, cách Tần Thời Luật đuổi Hứa Yến đi giống hệt với Dương Ân Bạch, Đường Dục đoán, kết quả của hai người này tương đồng, hẳn là lý do cũng không khác nhau bao nhiêu.

Đường Dục nói: “Đoán.”

Tần Thời Luật: “Vậy em đoán thử xem cậu ta đã làm cái gì?”

Đường Dục không đoán, cái này còn cần phải đoán sao.

Đêm qua lúc Tần Thời Luật đi đổi phòng là khoảng thời gian duy nhất trong ngày hắn không ở trong tầm mắt cậu, lúc về còn cầm theo một bộ yukata, khẳng định là hắn có đi ngang qua khu suối nước nóng, bộ áo tắm đó hở hang như vậy, chỉ có một cái dây lưng để cố định, sao Tần Thời Luật lại trùng hợp lấy về một bộ đồ như vậy, còn chẳng phải là vừa lúc gặp được người nào đó cố ý mặc như vậy để câu dẫn hắn hay sao?

Đường Dục lẩm bẩm: “Lả lơi ong bướm.”

Tần Thời Luật cười: “Nói ai?”

Đường Dục liếc hắn một cái: “Ai trêu hoa ghẹo nguyệt thì nói người đó.”

Tần Thời Luật nói thầm, chẳng lẽ người trêu hoa ghẹo nguyệt nhất không phải em sao?

*****

Giữa trưa, Đường Dục và Tần Thời Luật đi về, Dư Nhạc Dương vẫn luôn không rời khỏi phòng, thời điểm bọn họ sắp đi thì Đàm Nam Sơn xuất hiện.

Đường Dục hỏi: “Dư Nhạc Dương đâu?”

Đàm Nam Sơn nói: “Đêm qua cậu ấy uống nhiều, vẫn chưa dậy.”. ngôn tình sủng

Tần Thời Luật cười lạnh một tiếng, có quỷ mới tin.

Đàm Nam Sơn liếc mắt nhìn hắn: “Nghe nói em muốn lấy một bộ áo tắm mang về, thế nào, ăn ở miễn phí còn gói mang về?”

Tần Thời Luật: “Không phục thì anh cũng lấy một bộ đi! A, anh cầm về cũng không ai mặc.”

Đàm Nam Sơn cười: “Sao em biết không có ai mặc?”

Tần Thời Luật trợn mắt: “Lão cầm thú.”

Phản ứng của Đường Dục có chút chậm, sau khi rời khỏi sơn trang mới nghĩ ra lí do vì sao Dư Nhạc Dương lại ngủ một giấc đến tận bây giờ, cậu gửi tin nhắn cho Dư Nhạc Dương…..

Đường Dục:【Có phải cậu với Đàm Nam Sơn làm chuyện vui sướng không?】

Dư Nhạc Dương lập tức trả lời:【?】

Dư Nhạc Dương:【!!!】

Dư Nhạc Dương:【Đừng có nói với tôi chuyện vui sướng mà cậu nói trước kia là chỉ chuyện này nha? Cậu cảm thấy vui sướng?? Cậu không cảm thấy đau sao???】

Đường Dục nhìn dòng chữ như muốn rít gào, dường như cảm nhận được sự buồn bực và bất lực của Dư Nhạc Dương lúc này, nhưng cậu quả thật cảm thấy rất vui sướng mà, không chỉ vui sướng về mặt thân thể, còn về mặt tâm lý nữa.

Về phần có đau hay không…… Cậu có, nhưng hình như không nhiều lắm.

Đường Dục buông điện thoại lẩm bẩm: “Đàm Nam Sơn trông có vẻ rất ôn nhu mà.”

Tần Thời Luật lái xe, nhìn cậu một cái: “Cái gì?”

Đường Dục nói: “Đàm Nam Sơn nhìn rất ôn nhu, vì sao Dư Nhạc Dương lại nói đau?”

Tần Thời Luật bỗng dưng nghe hiểu lời cậu nói, mí mắt vô thức giật giật: “…… Ngay cả loại chuyện này mà hai người cũng lấy ra nói?”

Đường Dục: “Cũng không thường xuyên lắm.”

Tần Thời Luật: “……”

Còn phải thường xuyên?

Tần Thời Luật đang ngẫm lại xem bản thân đã đủ nỗ lực hay chưa, cũng không thể để đứa nhỏ nhà mình mất mặt trước người khác được.

*****

Chiếc nhẫn mà Tần Thời Luật đặt làm đã hoàn thành, Lâm Nghi đã giúp bọn họ lấy về, vừa ra khỏi sơn trang, Đường Dục nhận được điện thoại của Lâm Nghi, bảo bọn họ trở về lấy nhẫn.

Tới Lâm gia, Lâm Nghi đi tới xem đầu của Đường Dục đầu tiên: “Vết thương trên đầu còn chưa lành hẳn đã chạy đi cưỡi ngựa, lỡ như té ngã thì phải làm sao?”

Nói xong Lâm Nghi lại quay đầu quát Tần Thời Luật: “Còn con nữa, Tiểu Dục tuổi nhỏ không hiểu chuyện, con cũng không hiểu?”

Lâm Miễn không chịu nổi hai mẹ con vừa thấy mặt đã gà bay chó sủa, “Không phải gọi bọn nhỏ tới thử nhẫn sao, nhẫn đâu?”

Nhẫn ở trong túi Lâm Nghi, bà lấy nhẫn ra, đưa cho Tần Thời Luật: “Con chọn cái kiểu dáng gì đây, cũng quá đơn giản rồi.”

Tần Thời Luật nhận lấy nhẫn: “Quá phức tạp sẽ làm trì hoãn việc đào đất của em ấy.”

Lâm Nghi nhíu mày.

Không biết hắn đang nói bậy bạ gì.

Mỗi ngày Đường Dục không phải đào đất ở nhà ấm trồng hoa thì là chạy tới Tây giao đào đất, nếu đưa cậu một cái trứng bồ thì không phải mỗi ngày đều bị ném ở nhà sao?

Hộp nhẫn làm bằng nhung xanh sapphire, Đường Dục tò mò Tần Thời Luật mua kiểu dáng thế nào mà không ảnh hưởng đến việc đào đất, hứng thú bừng bừng nhìn chằm chằm hộp nhẫn.

Hộp nhẫn mở ra, bên trong là một cặp nhẫn khảm đá ngọc bích, những viên đá quý không phải kiểu nổi lên trên, mà là khảm vào trong vòng nhẫn, làm chúng trở nên nổi bật nhưng không gây mất thẩm mỹ.

Tần Thời Luật cầm lấy chiếc nhẫn nhỏ hơn, tháo chiếc nhẫn trên tay Đường Dục xuống, đeo chiếc mới lên.

Đầu ngón tay Đường Dục khẽ run, Tần Thời Luật nhìn tay cậu…… Kích cỡ vừa vặn, đá ngọc bích cũng rất hợp với cậu.

Tần Thời Luật cũng tháo chiếc nhẫn trên tay mình xuống, đưa hộp đựng nhẫn cho Đường Dục: “Đeo giúp anh.”

Đường Dục nhìn chằm chằm chiếc nhẫn trên tay, vẫn không nhúc nhích.

Tần Thời Luật lấy nhẫn từ trong hộp ra đưa cho cậu: “Bảo bối, đeo giúp anh.”

Trong lòng bỗng nhiên dâng lên một cảm giác sợ hãi ngột ngạt, Đường Dục cầm lấy nhẫn ném mạnh đi, lớn tiếng nói: “Không muốn, không muốn cái này.”

Cậu hoảng sợ muốn tháo chiếc nhẫn trên tay xuống, đốt ngón tay bị kéo đến đỏ bừng, nhưng làm thế nào cũng không tháo ra được, cậu cắn răng dùng sức kéo mạnh, trong miệng cứ lẩm bẩm nói “Không muốn”.

Lâm Nghi hoảng sợ: “Làm sao vậy, đây là?”

Tần Thời Luật vội vàng đè tay Đường Dục lại: “Đường Dục.”

Đường Dục bắt lấy tay Tần Thời Luật, trong mắt đều là hoảng loạn cầu xin: “Tháo ra, em không muốn, em không muốn cái này.”

Tần Thời Luật: “Được, chúng ta không cần nữa, anh tháo ra cho em.”

Nhẫn được tháo khỏi tay Đường Dục, khớp xương ngón áp út của cậu đều sưng lên, cậu sợ hãi nhìn chằm chằm chiếc nhẫn kia: “Ném đi, mau ném đi!”

Tần Thời Luật không chút nghĩ ngợi ném ra ngoài cửa sổ, xoay tay ôm người vào trong lòng: “Được, anh ném rồi.”

Lâm Miễn và Lâm Nghi đứng ở một bên không dám lên tiếng, bọn họ nhìn Đường Dục đột nhiên hoảng loạn, không hiểu tại sao cậu lại bị chiếc nhẫn doạ thành như vậy?

Cảm xúc Đường Dục không tốt, cơm chiều bọn họ cũng không ở lại ăn.

Tần Thời Luật mang người về nhà, xe ngừng ở trong sân, Đường Dục lại không đi xuống, Tần Thời Luật ngồi ở trong xe với cậu, ngồi đến tận khi trời tối.

Đã trôi qua vài giờ, Đường Dục vẫn không nói một câu nào, hai mắt đăm đăm không biết đang suy nghĩ cái gì.

Tần Thời Luật thử nắm tay cậu, thấy Đường Dục không có phản kháng, Tần Thời Luật mới dám kéo tay cậu lại, bàn tay ấm áp phủ lên: “Có đói bụng không?”

Đường Dục lắc đầu, đã vài giờ không nói chuyện, giọng nói có chút khàn khàn: “Tần Thời Luật, anh có thể ôm em không?”

Tần Thời Luật lập tức ôm người vào lòng, tư thế này có chút không thoải mái, Đường Dục nhắm mắt lại: “Em mệt.”

Tần Thời Luật: “Anh ôm em về phòng nhé?”

Đường Dục gật gật đầu.

Tần Thời Luật ôm Đường Dục về phòng, cậu ngay cả quần áo cũng chưa đổi đã ngủ mất.

Ngủ đến gần rạng sáng, Đường Dục tỉnh lại, ánh trăng sáng len qua khung cửa sổ, chiếu lên gương mặt đang ngủ say của Tần Thời Luật.

Hai ngày nay cậu không còn mơ thấy giấc mơ kia nữa, nhưng cậu lại nhớ rất rõ, chiếc nhẫn trong mơ giống y như đúc chiếc nhẫn ngày hôm nay……

Ngày hôm sau, Tần Thời Luật tỉnh dậy, vừa mở mắt đã thấy Đường Dục đang mở to đôi mắt tròn xoe cười với hắn, đối với Tần Thời Luật mà nói, không có gì hạnh phúc hơn chuyện mỗi sáng thức dậy được nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của cậu.

“Chào buổi sáng.” Tần Thời Luật vớt người vào lòng, in lên trán cậu một nụ hôn.

Đường Dục cũng hôn lên trán hắn: “Chào buổi sáng.”

Tần Thời Luật thụ sủng nhược kinh* nhướng mày: “Hôm nay tâm tình rất tốt?”

*được sủng ái mà lo sợ.

Đường Dục cọ cọ đầu trên khuỷu tay hắn: “Em đã suy nghĩ cẩn thận rồi, có thể là lúc trước em đã từng thấy chiếc nhẫn kia ở đâu đó, cho nên mới cảm thấy quen mắt.”

Hơn nửa đêm cậu một mình ngồi suy nghĩ thật lâu, đây là lời giải thích hoàn mỹ nhất, bằng không cậu thật sự không tìm ra lý do nào khác có thể giải thích vì sao cậu lại mơ thấy chiếc nhẫn giống hệt hiện tại.

Tần Thời Luật không nói chuyện.

Chiếc nhẫn đó được thiết kế theo ý tưởng của hắn, Đường Dục căn bản không có khả năng thấy qua trước đây.

Tần Thời Luật nói: “Ném cũng đã ném rồi, còn muốn nó làm gì?”

Đường Dục ngẩng mặt: “Chúng ta đi nhặt nó về đi.”

Tần Thời Luật niết eo cậu: “…… Hành anh đúng không?”

Đường Dục bị hắn niết ngứa, né tránh: “Dù sao cũng ở trong nhà chú anh, chắc chắn không mất được.”

Tần Thời Luật không có biện pháp với cậu, ăn sáng xong liền dẫn cậu tới Lâm gia, Lâm Miễn thấy bọn họ mới sáng sớm đã chạy tới nói muốn tìm nhẫn, có chút cạn lời, “Hai đứa lại muốn chơi trò gì đây?”

Tần Thời Luật nhìn Đường Dục: “Có thể là muốn chơi trò truy tìm kho báu.”

Đường Dục không quan tâm đến lời trêu ghẹo của hắn, tự mình chạy vào trong sân tìm, phía bên ngoài cửa sổ là một mảnh cỏ xanh mướt, còn có vài cái cây cao lớn, hẳn là có thể tìm được nhẫn, cùng lắm là lãng phí một chút thời gian.

Lâm Miễn nhìn hắn một cái: “Con không chơi cùng thằng bé à?”

Tần Thời Luật: “Để em ấy tự mình tìm đi, có chút việc để làm sẽ khiến em ấy bớt suy nghĩ miên man.”

Tần Thời Luật vào phòng khách cùng Lâm Miễn, còn ngồi xuống uống trà với ông, Lâm Miễn liếc hắn một cái, “Còn nhớ lần cuối cùng con ngồi uống trà với chú là khi nào không?”

Tần Thời Luật: “Con không nhớ lắm.”

Lâm Miễn: “Không nhớ là đúng rồi, có bao giờ uống đâu!”

Tần Thời Luật: “……”

Lâm Miễn buông chén trà: “Có chuyện gì thì cứ nói thẳng, đừng có mà chiêu trò với chú.”

Tần Thời Luật cười: “Con quả thật có chuyện muốn hỏi chú, chú biết gì về Khương Bá Ngôn không?”

Lâm Miễn nghe được cái tên mà ông không muốn nghe nhất, nhíu mày giống như vừa ăn phải ruồi bọ: “Con hỏi ông ta làm gì?”

“Có chút tò mò.” Tần Thời Luật nói, “Hai người một người ở Phú Dương một người ở Lâm Giang, quăng tám cái sào cũng không với tới, sao ông ấy lại đắc tội chú?”

Sắc mặt Lâm Miễn trầm xuống: “Ông ta không đắc tội chú, là chú chướng mắt ông ta.”

Ban đầu Lâm thị và Kình Hải cũng không phân ranh giới rõ ràng như bây giờ, tuy nói ở hai thành phố khác nhau, nhưng đều đi cùng một con đường, dù công việc kinh doanh có lớn đến đâu thì việc gặp nhau trên thương trường cũng là điều khó tránh khỏi, mới đầu hai nhà còn hợp tác với nhau mấy năm, khi đó người đứng đầu Kình Hải cũng không phải Khương Bá Ngôn, mà là Cố Văn Lễ.

Khương Bá Ngôn là người được Cố Văn Lễ đào ra từ cõi chết, tuổi tác ông ta còn lớn hơn Cố Văn Lễ, nhưng làm việc lại rất lung tung vô lý.

Cố Văn Lễ thì không giống vậy, ông đi con đường hắc đạo, cũng tinh thông con đường bạch đạo, bất kể ai thấy Cố Văn Lễ cũng đều cho ông ba phần mặt mũi, Lâm Miễn cũng rất thưởng thức người này.

Cố Văn Lễ người cũng như tên, lớn lên hào hoa phong nhã, nhìn vẻ bề ngoài thì một chút cũng không giống người trong giới này, nhưng một khi đã tàn nhẫn thì không phải người nào cũng có thể chịu đựng được.

Đi trên con đường hắc đạo nhiều năm, tất nhiên sẽ khó tránh khỏi gặp quỷ, Cố Văn Lễ bị kẻ thù giết, chuyện này cũng không được công khai, dù sao cũng là chuyện trong giới hắc đạo, không tiện kinh động đến truyền thông, người trước kia một thời thanh danh hiển hách, cuối cùng cứ như vậy lặng lẽ chết đi.

Thời điểm Cố Văn Lễ chết chỉ cô độc một mình, không vợ không con, Khương Bá Ngôn làm thân tín của ông, thuận lý thành chương tiếp nhận Kình Hải.

Mấy năm nay Lâm Miễn vẫn luôn chướng mắt Khương Bá Ngôn, cảm thấy ông ta nhặt được một miếng bánh lớn như vậy cũng không chịu báo thù giúp Cố Văn Lễ, việc đó ở trong mắt Lâm Miễn chính là vong ân phụ nghĩa!

Tính tình của Khương Bá Ngôn cũng không tốt hơn bao nhiêu, vài lần mâu thuẫn với Lâm Miễn trong kinh doanh, không ai chịu bỏ qua hay nhượng bộ, dần dần, mối quan hệ giữa hai người càng trở nên căng thẳng.

Nói đến đây, Lâm Miễn còn nghĩ đến một chuyện: “Gần đây cũng không biết ông ta lên cơn gì, mấy ngày trước chú có một lô hàng đi ngang qua Lâm Giang, nhưng lần này ông ta lại không nhảy ra ngăn cản, còn chào hỏi với người bên cửa khẩu, không biết lại sắp có âm mưu xấu xa gì đây.”

Tần Thời Luật nhướng mày, quay đầu nhìn thoáng qua Đường Dục còn đang ở trong sân tìm nhẫn, “Khương Bá Ngôn và Đường gia có quan hệ gì không?”

Lâm Miễn giật mình: “Con nói Đường gia là……”

Tần Thời Luật: “Đường Nhạc Á.”

Lâm Miễn có chút bất ngờ: “Sao con lại nghĩ như vậy? Vợ của Khương Bá Ngôn vì khó sinh mà chết, thời điểm cô ta chết Đường Dục còn chưa được sinh ra, lúc sau cũng không nghe nói ông ta tái hôn.”

Nói đến Đường Nhạc Á, Lâm Miễn không khỏi tiếc hận: “Năm đó Đường Nhạc Á một mình thành lập công ty quả thật khiến người ta rất bất ngờ, bất quá nghe nói sau lưng cô ấy có người chống lưng, nhưng cô ấy cũng có thực lực, một người phụ nữ tự thành lập công ty, không đến một năm đã nghiền nát rất nhiều công ty có tuổi đời, thủ đoạn cũng rất mạnh mẽ, nếu không phải cô ấy mất sớm, Đường thị chắc chắn đã thành công ty niêm yết từ lâu, cũng không bị Đường Vĩ Hoành phá huỷ thành như vậy.”

Nghe Lâm Miễn nói như vậy, Tần Thời Luật càng thêm khó hiểu.

Rốt cuộc vì sao Khương Nghiêu lại xuất hiện, hắn vì Đường Dục mà đâm gãy chân Đường Vĩ Hoành, khiến Đường Lạc không có chỗ để dung thân, rõ ràng cậu ta đang che chở Đường Dục, nhưng vì sao cậu ta lại muốn che chở Đường Dục?

Hắn không tin trên đời này sẽ có người vô duyên vô cớ đối xử tốt với một người khác, đặc biệt là loại người như Khương Nghiêu.

Lâm Miễn lúc này mới phản ứng lại, hỏi Tần Thời Luật: “Đừng nói là con nghi ngờ Tiểu Dục có quan hệ gì đó với Khương Bá Ngôn? Con lấy cái suy nghĩ nguy hiểm như vậy từ đâu ra?”

Trong sân, rốt cuộc Đường Dục cũng tìm thấy chiếc nhẫn kia, cậu cười vẫy vẫy nhẫn về phía Tần Thời Luật, dưới ánh mặt trời, trên thảm cỏ xanh ngát, cậu tựa như một đóa hoa hướng dương, vừa xán lạn vừa loá mắt.

Tần Thời Luật nhìn Đường Dục đang chạy trở về, hỏi Lâm Miễn: “Còn Cố Văn Lễ?”

Lâm Miễn: “Cố Văn Lễ thì làm sao?”

Tần Thời Luật quay đầu, ánh mắt thâm trầm: “Thời điểm Cố Văn Lễ chết, thật sự không vợ không con sao?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui