Thiếu Gia Cá Mặn Xuyên Thành Vai Ác Bạch Nguyệt Quang


Lần trước bị đẩy ra vẫn còn có bóng ma trong lòng, Tần Thời Luật nhanh chóng bình tĩnh lại sau lời mời gọi đầy rung động kia.

Hắn nhìn Đường Dục, thật sự không hiểu nổi, một tuần trước còn vì người đàn ông khác đi trộm văn kiện của hắn, hiện tại lại chủ động mời hắn lên giường là có ý gì?
Tần Thời Luật nhíu mày: "Em rốt cuộc muốn làm gì?"
"A?" Chỉ đơn thuần muốn bày tỏ lòng biết ơn - Đường Dục nghi hoặc nhìn hắn.

Tần Thời Luật buông tay cậu ra: "Lần trước em đẩy tôi ra, lần này lại chủ động mời gọi, Đường Dục, em rốt cuộc muốn làm gì?"
Đường Dục ngẩn người, muốn hỏi "Lần trước là lần nào", sau đó liền nhớ tới ngày đó cậu đột nhiên bị hắn sờ eo.

Sau một tuần, hai người mới thảo luận về sự việc xảy ra vào buổi tối ngày hôm đó, Đường Dục bừng tỉnh "A" một tiếng: "Anh nói là ngày đó sao, hôm đó anh làm cho em ngứa.

"
Quả thực chính là nói hươu nói vượn!
Tần Thời Luật nói: "Tôi còn chưa chạm vào em!"
"Anh chạm rồi!" Đường Dục không thể tưởng tượng nhìn hắn, tâm nói sao anh có thể làm chuyện xấu mà không thừa nhận hả?
Tần Thời Luật nghĩ: Hắn có chạm vào hay không chẳng lẽ hắn lại không biết?
"Tôi chạm cái rắm.

"
Đường Dục tức khắc không vui, cậu chỉ vào vị trí thấp hơn eo mình một chút, vội vàng nói: "Ở đây này, rõ ràng lần trước anh chạm vào nơi này, sao anh lại có thể không nói lí như vậy hả?"
Một người không nói lý lại nói hắn không nói lý, Tần Thời Luật có chút buồn cười, "Phải không? Lần trước tôi chạm vào nơi này?"
Tần Thời Luật bỗng dưng ôm lấy eo Đường Dục, cảm giác ngứa ngáy còn chưa kịp phản ứng đã bị Tần Thời Luật ấn vào trong lòng, không có chỗ để trốn, Tần Thời Luật còn dùng lực ấn lên eo cậu một cái.

Da đầu Đường Dục đều tê rần, chân mềm nhũn, cả người dán vào ngực Tần Thời Luật trượt xuống! !
Tần Thời Luật nhấc cánh tay của cậu lên: "Em làm gì?"
Loại cảm giác rùng mình tê dại này Đường Dục chưa từng cảm thụ qua, cả người cậu đều có chút kì lạ, cậu hình dung không được, đành phải tìm một chữ thay thế: "! ! Ngứa.

"
Tần Thời Luật bắt lấy cánh tay cậu, kỳ quái nói: "Phản ứng này của em là ngứa sao?"
Hình như không phải.

Đường Dục ngẩng đầu, khóe mắt phiếm hồng nhìn Tần Thời Luật: "Đúng, rất kỳ quái.

"
Tần Thời Luật nhìn cậu, hô hấp cứng lại.

Đường Dục cúi đầu nhìn thoáng qua, mặt đỏ bừng! !
Tần Thời Luật theo tầm mắt cậu nhìn xuống, quần áo mặc ở nhà tương đối mềm mỏng, một chút phản ứng đều không giấu được, không đợi hắn kịp suy nghĩ cẩn thận đây là tình huống gì, Đường Dục đột nhiên đẩy hắn ra, xoay người chạy về hướng cầu thang, lúc chạy còn bị vấp phải bậc thang.

Tần Thời Luật duỗi tay ra muốn đỡ thì bị Đường Dục hất ra, chỉ thấy cổ cậu đều đỏ bừng, nghiêng ngả lảo đảo đi lên lầu, đi được hai bước, Đường Dục bắt đầu chạy té khói, chỉ là bước chân có chút vụng về.

Thẳng đến khi cậu chạy về phòng đóng cửa lại, Tần Thời Luật mới lấy lại tinh thần, hắn có chút kinh ngạc.

Vừa rồi! ! Đường Dục có phản ứng với hắn?
Hầu kết Tần Thời Luật hơi lăn lăn.

Cho nên lời mời vừa nãy là nghiêm túc?
Tần Thời Luật lên lầu gõ cửa, một mảnh im lặng, hắn muốn mở cửa đi vào thì phát hiện Đường Dục đã khóa trái cửa.

Tần Thời Luật có chút hối hận.

Hắn đã bỏ lỡ cái gì rồi?
Đường Dục cuộn mình ở trên bồn cầu trong phòng tắm, cả người đỏ rực giống như bị thiêu chín.

Cậu từ nhỏ tính tình điềm đạm, từ trước đến giờ cũng không có bất kì ham muốn gì về loại chuyện này, trừ bỏ mỗi buổi sáng cũng hay "giương cờ", thời gian còn lại Tiểu Dục Dục vẫn luôn rất ổn trọng hiểu chuyện, đây là lần đầu tiên nó ngẩng đầu vì yếu tố bên ngoài, còn là vì bị người ta chạm vào eo.

Thật mất mặt! !
Tần Thời Luật dùng chìa khóa dự phòng mở cửa đi vào, thấy trong phòng không có ai, hắn liền gõ cửa phòng tắm: "Đường Dục, ra đây nào.

"
Đường Dục hoảng sợ, vội vàng đi khóa cửa phòng tắm, "Em không ra.

"
Tần Thời Luật dỗ dành nói: "Ra đây chúng ta nói chuyện một chút.

"
Đường Dục không muốn nói chuyện với hắn, mặc kệ hắn gõ cửa thế nào, cậu đều nhấp miệng không lên tiếng.

Người bên ngoài lắc lắc chùm chìa khóa trong tay: "Em không ra anh liền dùng chìa khóa tự mình mở cửa đấy.

"
Đường Dục vội vàng kêu: "Không được!"
Đường Dục lúc này đã bình tĩnh lại, cậu đi tới cửa, xoắn xuýt một hồi mới mở khóa, hé ra một khe hở, bản thân thì trốn ở sau cánh cửa, "Em không muốn nói chuyện với anh, anh đi ra ngoài trước có được không.

"
Tần Thời Luật đứng ở cửa: "Nhưng không phải vừa rồi em hỏi tôi có muốn thực hiện nghĩa vụ vợ chồng hay không sao?"
"Hiện tại em không muốn nữa.

"
Cũng không phải không muốn, chỉ là cậu rất xấu hổ khi nhìn mặt Tần Thời Luật.

Tần Thời Luật đẩy cửa, Đường Dục theo lực đẩy trốn ra phía sau cánh cửa, thẳng đến khi bị ván cửa ép vào trong tường, Tần Thời Luật tiến vào túm cậu ra, Đường Dục cúi đầu ủ rũ, "Để hôm khác được không? Hôm nay em không làm được.

"
"Sao lại không được?" Tần Thời Luật cố ý nói: "Không phải vừa rồi còn có phản ứng sao?"
Đường Dục: "! ! " Hắn quả nhiên thấy được.

Tần Thời Luật nhìn thoáng qua nơi quần đã bình thường của cậu: "Em đã giải quyết rồi?"
Đường Dục lắc đầu, cậu không thích động tay, lười động.

Tần Thời Luật nhướng mày: "Nghẹn trở về?"
Đường Dục chôn đầu không lên tiếng.

"Em thật là! ! " Tần Thời Luật cũng không biết nói cái gì cho phải, không phải em rất biết chơi hay sao, bây giờ ngay cả chuyện tự mình xử lý cũng không biết, ở bên trong nửa ngày rồi nghẹn trở về?
Tần Thời Luật nhìn thoáng qua eo cậu, đột nhiên có một loại xúc động muốn chạm vào, vừa rồi chưa kịp chú ý phản ứng của Đường Dục, sau đó ngẫm lại, chắc là bị chạm vào eo nên mới như vậy.

Tần Thời Luật nắm lấy cằm Đường Dục nâng lên, khóe mắt hồng hồng giống như vừa mới bị người khi dễ.

Bàn tay to nắn nắn cằm cậu, Tần Thời Luật chậm rãi từng bước, giống như sói xám muốn dụ dỗ bé thỏ trắng ngây thơ: "Đường Dục, chúng ta đã kết hôn, em có nhu cầu thì cứ nói với tôi, tôi có thể giúp em.

"
Nghe được cái từ "giúp" này, Đường Dục rốt cuộc cũng nguyện ý nâng mắt lên nhìn hắn, "Giúp em?"
Nhìn ánh mắt nóng lòng muốn thử của cậu, Tần Thời Luật hỏi: "Muốn thử không?"
Eo lại lần nữa bị Tần Thời Luật nắm lấy, lần này Đường Dục vẫn dùng lực muốn đẩy người ra, tay lập tức bị Tần Thời Luật nắm lấy ấn xuống bồn rửa tay phía sau.

"Không phải muốn biết tôi sẽ giúp em như thế nào sao? Thành thật một chút, để tôi làm.

"
Sau khi xác nhận, hắn đã chắc chắn eo là nơi mẫn cảm của Đường Dục, đặc biệt là vị trí dưới eo một chút, chạm nhẹ thôi đã không khống chế được.

Thân thể rất ít khi được "trải nghiệm" nên quá trình cũng không kéo dài, Đường Dục tinh thần tan rã được ôm lên trên giường, không biết qua bao lâu, trong miệng phát ra một tiếng than thở: "! ! A, thoải mái.

"
Động tác đứng dậy của Tần Thời Luật hơi ngưng lại: "Cái gì?"
Đường Dục híp mắt mèo, liếm liếm môi hồi tưởng chút dư vị nói: "Thật thoải mái, em rất thích.

"
"! ! " Đây là xem như khích lệ sao? Khen lực tay hắn tốt?
Đường Dục vốn định đáp lễ một chút, nhưng nghĩ đến vừa rồi Tần Thời Luật không ngừng lặp lại một động tác, đột nhiên cảm thấy cổ tay có chút đau.

Thôi, vẫn là không nên đề cập tới.

Cậu nhìn tay Tần Thời Luật, tay hắn rất lớn, bàn tay ấm áp, ngón tay thon dài, lúc nắm lại gân cốt rõ ràng, thị giác cùng cảm quan đều cực kì đáng hưởng thụ.

Tần Thời Luật có chút không hiểu cậu, một người ngay cả "giương cờ" cũng e lệ xấu hổ, vậy mà khi hắn động thủ giúp cậu thì ngược lại không e lệ chút nào, còn trắng trợn táo bạo nhìn chằm chằm tay hắn.

"Đang nhìn cái gì?"
Đường Dục chớp chớp mắt, chưa đã thèm hỏi: "Ngày mai có thể làm nữa không?"
Tần Thời Luật tâm tình phức tạp, một mặt cảm thấy cậu tâm tư khó dò, một mặt lại cảm thấy người này có chút thẳng thắn, hắn hù dọa Đường Dục: "Có lẽ chúng ta nên thử vài phương pháp khác.

"
Đường Dục vừa nếm được ngon ngọt, hiện tại tin tưởng hắn một trăm phần trăm, cậu mở to hai mắt chờ mong nói: "Dạ.

"
Tần Thời Luật: "! ! "
Tần Thời Luật không tốt lắm, hắn thậm chí hoài nghi Đường Dục câu dẫn hắn như vậy, có phải là đang tính toán ngay thời điểm hắn đắm chìm mà muốn mạng hắn hay không.

Tần Thời Luật vén chăn lên, quỳ một chân lên giường bế Đường Dục lên.

Đường Dục cũng không giãy giụa, mặc cho hắn ôm, tay còn ôm lấy cổ hắn, "Anh muốn mang em đi đâu?"
"Đến phòng tôi.

" Tần Thời Luật nhìn thoáng qua vài món đồ được đặt trên chiếc bàn nhỏ ở cuối giường, "Ngày mai em dọn hết đồ qua đi, về sau em ngủ cùng tôi.

"
Đường Dục nhìn căn phòng đã phí rất nhiều sức lực mới sửa sang lại, không muốn dọn đi lắm, "Vì sao?"
Tần Thời Luật ôm cậu ra khỏi phòng: "Bởi vì chúng ta đã kết hôn, không ai lãnh chứng mà còn ở riêng cả.

"
Lời này nói vô cùng có đạo lý, Đường Dục không thể phản bác.

Bị ôm vào phòng ngủ chính, đây là lần đầu tiên Đường Dục đi vào phòng này, nơi này so với căn phòng kia của cậu lớn hơn một chút, còn có cả ban công.

Đường Dục chỉ vào ban công nói: "Em thích chỗ đó.

"
Tần Thời Luật: "! ! " Lần đầu tiên ở trên ban công có phải hơi chiến quá rồi không?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui