Thiếu Gia Cá Mặn Xuyên Thành Vai Ác Bạch Nguyệt Quang

Tần Thời Luật nằm mơ, hắn mơ thấy một hôn lễ đỏ rực đang được chuẩn bị trên một hòn đảo nhỏ, vải đỏ, hoa hồng đỏ, thảm đỏ, nhìn từ xa giống như một chân trời bị nhuốm đỏ.

Đường Dục cũng mặc một bộ lễ phục màu đỏ, trên cổ là chiếc nơ con bướm màu đen, trước ngực cài một đóa hồng, nở nụ cười hạnh phúc bước về phía hắn, cậu đi từng bước từng bước, nước mắt bắt đầu rơi xuống, ánh mắt dần dần mất đi ánh sáng, người cũng trở nên vô hồn, suy sụp……

Trong nháy mắt, cậu thanh niên đang cười vui vẻ kia đã ngồi sụp xuống đất khóc nức nở, hôn lễ đỏ rực bỗng biến thành mảnh đất trong nghĩa trang.

Bộ lễ phục màu đỏ từ trong ra ngoài cũng biến thành màu đen, Tần Thời Luật nhìn thấy ảnh của mình trên tấm bia, trên đó còn khắc dòng chữ — Phần mộ của người chồng quá cố Tần Thời Luật.

Bên cạnh phần mộ của hắn là mộ của Cố Văn Lễ và Đường Nhạc Á, trên tấm bia kia đã có thêm tên của Đường Nhạc Á.

Đường Dục đứng ở trước mộ, cả người gầy rộc, tây trang màu đen mặc trên người cũng lỏng lẻo, một trận gió thổi tới, người đứng đó lắc lư không vững.

Tần Thời Luật duỗi tay muốn đỡ cậu, lại nghe thấy cậu nói: “Tần Thời Luật, chờ em, em sẽ đi cùng anh.”

Tần Thời Luật đột nhiên mở mắt ra, phát hiện bầu trời ngoài cửa sổ đã sáng, hắn đè trán thở ra một hơi, chắc hắn bị Đường Dục tẩy não rồi, giấc mơ này thật sự quá khủng khiếp!

Hắn duỗi tay sờ sờ bên cạnh, không thấy người đâu.

Hắn ngồi dậy nhìn đồng hồ, đã hơn 8 giờ, mỗi ngày Đường Dục đều thức dậy vào lúc 6 giờ, nằm ngủ nướng với hắn đến 7 giờ đã là giới hạn, chắc hôm nay thấy hắn vẫn chưa dậy nên tự mình chạy xuống đi chơi rồi.

Tần Thời Luật từ trên lầu đi xuống, hỏi dì Trương: “Em ấy đâu?”

Dì Trương nói: “Ở nhà ấm trồng hoa, hoa của Tiểu Đường thiếu gia nở rồi.”

Tần Thời Luật đi ra sân, thấy Đường Dục lại đi chân trần, ngồi xổm trong nhà ấm trồng hoa, quần áo cũng không mặc nhiều, lần trước bị cảm mà cậu vẫn chưa rút ra được bài học.

Tần Thời Luật cầm chiếc chăn mà ngày thường Đường Dục hay đắp bụng trên sô pha lên đi vào nhà ấm trồng hoa, bọc người lại từ phía sau rồi ôm lấy cậu, “Lần trước đã nói với em thế nào?”

Đường Dục cầm điện thoại chụp hoa, quay đầu lại hôn lên mặt hắn một cái: “Em sai rồi.”

Phương thức nhận sai này có phần hời hợt, nhưng cố tình Tần Thời Luật lại rất thích, nghĩ đến Đường Dục trong giấc mơ vừa rồi gầy đến trơ xương, Tần Thời Luật liền hoảng hốt, hắn siết chặt cánh tay: “Quá gầy, sau này phải ăn nhiều một chút.”

Đường Dục mới không muốn ăn thành đồ béo ú, cậu vừa gửi tin nhắn cho Lý Mân Nghiệp vừa hỏi Tần Thời Luật: “Hôm nay anh ngủ dậy trễ vậy, anh không đi làm sao?”

Tần Thời Luật dùng cằm cọ cổ cậu: “Không muốn đi, muốn ở nhà với em.”

Tần Thời Luật nhìn nội dung tin nhắn của cậu, đang thảo luận một số kiến thức chuyên môn về hoa lan, cái người gọi là viện trưởng Lý kia còn hỏi có thể mời một số phóng viên tới chụp ảnh hay không.

Đường Dục trả lời một câu “Có thể”, mới quay đầu nhìn Tần Thời Luật: “Hôm nay em muốn tới Cục Văn Vật, không thể ở nhà với anh, anh vẫn nên đi làm đi.”

Tần Thời Luật có rất nhiều việc cần xử lí, nói ở nhà với cậu cũng chỉ là nghĩ vậy thôi: “Sao em còn bận hơn cả anh vậy?”

Đường Dục là một người lao động luôn hết mình vì công việc, cậu giơ hai ngón tay: “Không có biện pháp, anh làm một công việc, em phải làm đến hai, à không……” Cậu lại đổi thành ba ngón tay, “Là ba lận!”

Tính thêm cả chức tổng tài Đường thị, cậu phát hiện bản thân thật sự rất bận, cuộc sống cá mặn của cậu cuối cùng lại biến thành hy vọng xa vời.

Đường Dục thở dài, cực kì buồn rầu.

Tần Thời Luật bị cậu chọc cười: “Vậy có phải sau này anh phải dựa vào em nuôi anh không?”

Đường Dục vội vàng nói: “Không được, mục tiêu cả đời của em là nằm ở nhà không làm gì cả, anh không được bóc lột em!”

Nhà ấm trồng hoa quả thật rất lạnh, Tần Thời Luật ngồi xổm ở đây một lúc đã cảm thấy không chịu nổi, hắn bế Đường Dục đang quấn chăn lên rồi đi ra ngoài: “Anh cũng đâu thấy em nằm ở nhà, cũng không biết là ai suốt ngày chạy ra bên ngoài, còn tự tìm cho mình hai công việc.”

Đường Dục ngượng ngùng nói: “Là em đó, nhưng đó đều là những việc mà em thích.”

Tần Thời Luật cảm thấy cuộc sống như vậy cũng rất tốt, hắn phụ trách xây nhà, Đường Dục có thể làm những việc mình thích, cứ như vậy trôi qua một đời bình yên.

*****

Học viện Khoa học Nông nghiệp đã nghiên cứu và nhân giống hoa lan băng trong một thời gian dài, đây là cây hoa lan băng đầu tiên nở hoa. Hai ngày sau, Lý Mân Nghiệp dẫn theo lãnh đạo của học viện và phóng viên tới phỏng vấn chụp ảnh, còn trao cho Đường Dục một huy chương danh dự, cuối cùng còn mua lại cây lan băng này với giá 400 vạn.

Tài khoản Weibo chính thức của Học viện Khoa học Nông nghiệp quốc gia đã đăng bài tuyên bố việc nhân giống thành công hoa lan băng, còn kèm theo một tấm ảnh chụp chung của các tạo giống viên, Đường Dục và lãnh đạo học viện.

Bài Weibo này đã nhanh chóng leo lên hot search, Tần Thời Luật bận xử lý chuyện Tần Sùng nên không có thời gian chú ý, ngược lại là Tiêu Sí Hành vô tình nhìn thấy bài đăng này.

……. Nhân viên kỹ thuật tạo giống của Học viện Khoa học Nông nghiệp quốc gia.

Tiêu Sí Hành cảm thấy có lẽ mình bị mù rồi, nếu không sao lại cảm thấy người trên tấm ảnh này trông cực kì giống Đường Dục?

Sau khi nhìn kỹ mấy lần, Tiêu Sí Hành cảm thấy hắn thật sự mù rồi, người trên tấm ảnh thật sự là Đường Dục.

Đường Lạc đã tới công ty được vài ngày, Tiêu Sí Hành đã sắp xếp cho cậu ta một vị trí cao hơn trước đây, để cậu ta tự mình tiếp quản công việc, nhưng cần phải báo cáo lại.

Đường Lạc đứng ở cửa văn phòng gõ cả nửa ngày cũng không nghe thấy tiếp đáp lại, cậu ta đẩy cửa ra đi vào, liền thấy Tiêu Sí Hành đang cầm điện thoại ngồi ngẩn người.

“Sí Hành?”

Tiêu Sí Hành đột nhiên ngẩng đầu, khó chịu nhíu mày: “Sao lại không gõ cửa?”

Đường Lạc nhìn thoáng qua điện thoại trong tay hắn: “Em gõ rồi, nhưng không có ai trả lời nên em cho rằng anh không ở đây.”

Tiêu Sí Hành đặt điện thoại xuống bàn: “Tìm anh có chuyện gì?”

Gần đây tính tình Tiêu Sí Hành càng ngày càng kém, cũng càng ngày càng không kiên nhẫn với Đường Lạc, vốn dĩ Đường Lạc cũng không để tâm, nhưng lần trước hắn vì Đường Dục mà ngay cả khi đang lên giường với cậu ta cũng có thể rút ra rời đi, Đường Lạc không nhịn được muốn nhìn thử hắn đang xem cái gì.

Đường Lạc nhịn xuống tò mò trong lòng, dời tầm mắt sang chỗ khác: “Hạng mục hai ngày trước em nói với anh, anh thấy thế nào?”

Tiêu Sí Hành hoàn toàn quên mất chuyện này, suy nghĩ hồi lâu mới nhớ tới cậu ta đang nói cái gì: “Tiêu thị chưa từng làm loại hạng mục này, có vẻ bên kia cũng không có ý muốn hợp tác với chúng ta lắm, nếu em có biện pháp thu phục họ thì anh sẽ chi tiền, em tự lo liệu đi.”

Chỉ là một công ty nhỏ mới mở, nếu so với Kình Hải mà bọn họ vừa mất thì thật sự không đáng để nhắc tới.

Mỗi lần Tiêu Sí Hành nghĩ tới chuyện Tiêu thị đã mất đi chỗ dựa vững chắc như Kình Hải thì càng thêm phiền lòng, sau khi biết Kình Hải vứt bỏ bọn họ để chạy đi hợp tác với Đường thị thì hắn càng tò mò rốt cuộc đây là chủ ý của Khương Nghiêu hay là của Tần Thời Luật.

Tiêu Sí Hành nhìn về phía điện thoại đang nằm trên bàn làm việc…… Lần trước là Cục Văn Vật, lần này là Học viện Khoa học Nông nghiệp quốc gia, lần sau em ấy lại cho hắn bất ngờ gì nữa đây? Sao trước kia hắn lại không biết Đường Dục có năng lực đến vậy chứ?!


Tiêu Sí Hành bảo Đường Lạc tự lo liệu, Đường Lạc cũng không hỏi gì thêm, ra khỏi văn phòng, cậu ta mở điện thoại lên tìm kiếm tin tức hôm nay.

Cậu ta cũng không biết tại sao mình lại phải tìm tin tức, ở trong mắt cậu ta, Đường Dục rõ ràng là một đứa phế vật, chẳng lẽ còn có thể liên tục lên báo?

Nhìn thấy tin tức có liên quan đến việc nhân giống hoa lan băng thành công, Đường Lạc cũng chỉ nhìn lướt qua chứ không có ấn vào xem, cậu ta làm sao có thể nghĩ đến loại công việc như trồng hoa này lại rơi trên người Đường Dục.

Nhìn hết một lượt vẫn không thấy được tin tức mình muốn tìm, cậu ta quay đầu lại nhìn thoáng qua cửa văn phòng đang đóng chặt.

Gần đây Tiêu Sí Hành càng ngày càng không kiên nhẫn với cậu ta, nếu cứ như vậy thì có lẽ không cần chờ đến lúc kết hôn hắn cũng sẽ phát ngán.

Đường Lạc có chút hối hận, cậu ta không nên chấp nhận Tiêu Sí Hành nhanh như vậy, loại người như hắn, chỉ có không chiếm được mới biết quý trọng.

*****

Khương Nghiêu không biết gì về trồng hoa, từ nhỏ đến lớn hắn cũng không có thời gian rảnh rỗi để đi trồng hoa, thậm chí lúc đi ngang qua cửa hàng hoa hắn cũng không thèm nhìn lấy một cái.

Biết một gốc hoa được bán với giá 400 vạn, Khương Nghiêu cực kì kinh ngạc, khuôn mặt ôn hòa hiện ra vẻ khó hiểu: “400 vạn? Hoa bây giờ đắt như vậy sao?”

Đường Dục hơi khoe khoang một chút: “Không phải hoa nào cũng vậy đâu, là do loại hoa mà em trồng rất đắt.”

Khương Nghiêu nghe cậu khoe khoang, nhịn không được cười khẽ: “Tiểu Dục thật lợi hại, dùng 400 vạn mua giống, mấy tháng sau chỉ cần dùng một gốc hoa đã có thể thu vốn về, em quả thật là một thiên tài kiếm tiền.”

Đường Dục thích nghe Khương Nghiêu khen cậu, Khương Nghiêu khen ngợi không hề keo kiệt chút nào, nhưng nguyên nhân chủ yếu cậu tới hôm nay không phải để khoe khoang.

Khương Nghiêu biết Đường Dục là một người không thích tới công ty, hôm nay chủ động tới nói với hắn chuyện cậu được lên báo, nói xong vẫn tiếp tục ngồi ở đó không đi, chắc chắn là còn có chuyện khác.

Mấy ngày nay, bên gia đình của Tần Thời Luật vô cùng ồn ào nhốn nháo, Khương Nghiêu ít nhiều gì cũng có nghe nói, hắn hỏi Đường Dục: “Hình như gần đây Tần tổng rất bận, bên Tần gia xảy ra chuyện gì sao?”

Đường Dục đến đây để cáo trạng, Khương Nghiêu vừa hỏi như vậy, cái miệng nhỏ của cậu bắt đầu liến thoắng kể từng chữ từng chữ, tất cả ngọn nguồn từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ đều nói hết cho Khương Nghiêu.

Khương Nghiêu nghe cậu nói chậm rì rì cũng không thúc giục, chỉ là càng nghe chân mày hắn càng nhíu lại.

Người Tần gia muốn chết đúng không?!

Trí nhớ Đường Dục không tệ, tường tận lặp lại từng câu từng chữ Tần Phương Xung xúc phạm cậu, một chữ cũng không thiếu, còn có một số chuyện xảy ra lúc cậu không có ở hiện trường do cậu nghe được từ Tần Thời An, cũng nói cho Khương Nghiêu nghe.

Khương Nghiêu trông rất nhã nhặn, nhưng khi nghe xong thì sắc mặt trở nên u ám: “Giới thiệu người cho Tần Thời Luật? Bọn họ không biết em và anh ta đã kết hôn sao?”

Đường Dục cũng không trốn tránh trách nhiệm: “Ông nội hắn cố ý, em không thích ông ta, vào lần đầu tiên gặp mặt em cũng không có lên tiếng chào hỏi.”

Khương Nghiêu thầm nói chào hỏi cái rắm, Tần gia bọn họ là cái thá gì!

Biết rõ hai người bọn họ đã kết hôn còn nhét người cho Tần Thời Luật, đây là cố ý chọc ai buồn nôn vậy?

Khương Nghiêu cũng không hoàn toàn mất đi lý trí, Tần Thời Luật tự tay xử lý chú ba hắn, chuyện này tám phần là do ông ta lén lút gây chuyện sau lưng, chuyện Tần gia Khương Nghiêu có thể lười để ý, nhưng làm em trai của hắn không vui thì không thể chấp nhận được!

Khương Nghiêu giơ tay xoa đầu Đường Dục: “Không sao, ngày mai anh cũng giới thiệu một người cho em.”

Đường Dục sửng sốt: “Hả? Em không cần.”

Khương Nghiêu bỏ qua lời từ chối của cậu: “Thua người không thua trận, Tần Thời Luật phô trương như vậy, anh sẽ sắp xếp mọi thứ cho em, tuyệt đối sẽ không để em thua anh ta.”

Tuy rằng chủ ý này nghe có vẻ kì cục, nhưng hình như cũng khá có lí.

Đường Dục bị giọng điệu anh trai của Khương Nghiêu dỗ dành: “Vậy anh định giới thiệu ai cho em?”

Trong lúc nhất thời Khương Nghiêu vẫn chưa nghĩ ra, hắn hỏi: “Em thích kiểu người thế nào?”

Đường Dục không chút nghĩ ngợi nói: “Đẹp.”

“Vậy không phải quá dễ rồi sao.” Đây là tiêu chuẩn tối thiểu phải có, Khương Nghiêu cười hỏi: “Kỷ Bạch thế nào?”

Sắc mặt Đường Dục cứng đờ, “Không được.”

Phủ định nhanh như vậy, Khương Nghiêu càng cảm thấy nên chọn Kỷ Bạch, “Sao lại không được? Hắn không đẹp à?”

Đây không phải vấn đề đẹp hay không đẹp, lúc này Đường Dục cũng tỉnh táo lại, cậu lắc lắc đầu: “Vẫn là thôi đi, Tần Thời Luật sẽ tức giận, em cũng không cần phô trương, em không muốn làm hắn tức giận đâu.”

Tần Thời Luật tức giận, đây là kết quả mà Khương Nghiêu muốn, nếu không tức giận thì hắn giới thiệu người còn ý nghĩa gì nữa?

Không cho họ Tần chút cảm giác nguy cơ, lỡ như một ngày nào đó anh ta thật sự tiếp nhận sự sắp xếp của người nhà, chẳng phải đứa em trai cừu con này của hắn sẽ uất ức chết à?

Khương Nghiêu gửi tin nhắn cho Kỷ Bạch:【Thuê cậu làm một việc.】

Kỷ Bạch:【Có thể từ chối không?】

Khương Nghiêu híp mắt đánh chữ:【Thuê cậu theo đuổi em trai tôi, cậu còn muốn từ chối sao?】

Kỷ Bạch:【?】

Kỷ Bạch:【Cậu xác định? Tôi thật sự nghiêm túc đấy.】

Khương Nghiêu nhìn Đường Dục, chỉ cần Đường Dục không nghiêm túc, dù Kỷ Bạch có nghiêm túc đến đâu cũng vô dụng.

Khương Nghiêu:【Trước tiên tôi sẽ nói rõ, tôi thuê cậu để tạo cảm giác nguy cơ cho họ Tần, cậu muốn theo đuổi thế nào tôi không quan tâm, nhưng tuyệt đối không được phá hỏng hôn nhân của bọn họ.】

Kỷ Bạch:【…… Ở Phú Dương của các cậu gọi cái này là thuê? Nhưng ở Lâm Giang chúng tôi gọi cái này là lợi dụng đấy.】

Khương Nghiêu:【Sao cậu nói nhảm nhiều vậy?】

Cửa văn phòng bị gõ hai tiếng, Lâm Triết đẩy cửa bước vào, nhìn Đường Dục: “Khương thiếu, Tiêu Sí Hành tới, nói muốn gặp anh.”

Đường Dục cười tủm tỉm nhìn Lâm Triết: “Anh Tiểu Lâm.”

Lâm Triết gật đầu với Đường Dục: “Tiểu thiếu gia.”


Lần này Lâm Triết cùng về Phú Dương là để tới Đường thị làm trợ lí cho Khương Nghiêu, lúc trước hắn thường được phái đi theo Đường Dục, sau khi tận mắt nhìn thấy Đường Dục vài lần biến nguy thành an, hơn nữa còn đánh đối phương đến trọng thương, hắn liền cảm thấy cái nhiệm vụ “Âm thầm bảo vệ” này dường như không còn cần thiết nữa.

Mỗi khi gặp nguy hiểm, tiểu thiếu gia sẽ tự động nâng cấp hệ thống, đánh người đều hướng lên đầu mà đánh, tuyệt đối không nương tay.

Khương Nghiêu nhìn Đường Dục, mỗi lần thấy thái độ quen thuộc này của cậu đối với Lâm Triết, hắn vẫn luôn tự hỏi có phải lúc trước Lâm Triết đã bị bại lộ hay không, nếu không thì tại sao Đường Dục lại trông quen thuộc với Lâm Triết như vậy?

Khương Nghiêu hỏi Đường Dục: “Em có muốn cùng gặp vị Tiêu tổng này hay không?”

Lúc này Đường Dục mới phản ứng lại Lâm Triết vừa mới nói gì: “Hả?”

Khương Nghiêu cười: “Trước kia em thật sự từng thích Tiêu Sí Hành sao?”

Đường Dục nghĩ đến Chu Đình cũng hỏi những lời này, lắc lắc đầu: “Hình như không có.”

Khương Nghiêu làm việc ở Tiêu thị ba năm, hắn vẫn luôn cho rằng Dường Dục thật sự thích Tiêu Sí Hành, hoàn toàn không nhận ra cậu đang giả vờ, nếu không hắn cũng sẽ không toàn tâm giúp đỡ Tiêu thị.

Lúc trước hắn chưa từng nghĩ bản thân vậy mà bị Đường Dục lừa gạt, thật ra hắn đã sớm biết tâm tư của Đường Vĩ Hoành, chỉ là nghĩ đến di ngôn của Đường Nhạc Á, hắn nghĩ, dù Đường Dục vô dụng hay không vô dụng đều không sao cả, chỉ cần cậu vui vẻ hạnh phúc là được.

Hiện tại xem ra, con trai của cha mẹ nuôi quả thật là con trai của cha mẹ nuôi, trời sinh thông minh.

Khương Nghiêu: “Nếu không thích thì gặp hắn với anh đi, dù sao bây giờ em đi ra ngoài cũng đụng mặt hắn.”

Kỳ thật Đường Dục không muốn gặp Tiêu Sí Hành lắm, nhưng nghĩ đến Tiêu Sí Hành đã đính hôn với Đường Lạc, hơn nữa bây giờ cậu đi ra ngoài mà gặp phải hắn thì càng phiền phức hơn.

Lâm Triết dẫn Tiêu Sí Hành vào văn phòng, Tiêu Sí Hành ngẩn ra, hắn không ngờ Đường Dục lại ở đây: “Tiểu Dục? Sao em lại ở đây?”

Khương Nghiêu ngồi xuống bên cạnh Đường Dục, nhường vị trí đối diện cho Tiêu Sí Hành: “Tiêu tiên sinh hỏi câu này lạ thật đấy, ông chủ công ty chúng tôi không ở đây thì ở đâu?”

Tuy đã một thời gian dài trôi qua, Tiêu Sí Hành vẫn không có cách nào thích ứng được chuyện Đường Dục trở thành ông chủ Đường thị.

Đường Dục mặc một chiếc áo sơ mi ngắn tay màu trắng, quần short màu lam nhạt, vẫn toát lên vẻ thanh xuân dào dạt như thiếu niên ở tuổi mười bảy mười tám, Đường Dục ở độ tuổi đó là thời điểm mà Tiêu Sí Hành thích nhất.

Tiêu Sí Hành kiềm nén sự rung động trong lòng, nhìn về phía Khương Nghiêu: “Khương tổng có thời gian cùng ăn một bữa cơm chứ?”

Khương Nghiêu nhìn ra Tiêu Sí Hành không muốn để Đường Dục nghe thấy những lời mà cậu ta sắp nói, nhưng cậu ta dựa vào cái gì mà muốn hắn nhân nhượng?

Khương Nghiêu nhìn thời gian: “Cũng được, vừa lúc Dục Dục cũng chưa ăn cơm, chắc là Tiêu tiên sinh không ngại em ấy cùng đi với chúng ta chứ?”

Tiêu Sí Hành nghe thấy cách xưng hô của Khương Nghiêu với Đường Dục thì nhíu mày: “Quan hệ của Khương tổng và Tiểu Dục thoạt nhìn không giống ông chủ với nhân viên cho lắm.”

Khương Nghiêu giả vờ kinh ngạc: “Rõ ràng như vậy sao?”

Tiêu Sí Hành: “……”

Đều đã gọi là Dục Dục luôn rồi, còn có thể rõ ràng hơn được hả?

“Cũng đúng.” Khương Nghiêu nhìn về phía Đường Dục, ôn nhu vuốt tóc cậu: “Vốn cũng không chỉ là quan hệ giữa ông chủ và nhân viên đơn thuần, đúng không?”

Đường Dục ngoan ngoãn gật đầu: “Ừm.”

Hành động mà Khương Nghiêu đang làm bây giờ là thứ mà trước nay Tiêu Sí Hành đều chưa từng làm với Đường Dục, trước kia mỗi lần hắn duỗi tay muốn chạm vào đầu Đường Dục, Đường Dục sẽ lập tức nhảy dựng lên bảo hắn đừng có làm rối kiểu tóc của cậu, có một lần Đường Dục chưa kịp phản ứng nên bị hắn chạm được, kết quả lại vuốt ra một tay keo xịt tóc, từ đó về sau Tiêu Sí Hành cũng không còn chạm vào đầu cậu nữa.

Tiêu Sí Hành nhìn không hiểu mối quan hệ giữa bọn họ là gì, hắn càng tò mò hơn là, sao Tần Thời Luật lại có thể cho phép Khương Nghiêu ở bên cạnh Đường Dục, không phải anh ta quản Đường Dục rất chặt sao?

Khương Nghiêu vuốt ve phần tóc sau gáy Đường Dục giống như đang trêu trẻ con: “Em nói cho cậu ta biết đi, quan hệ của chúng ta là gì.”

Đường Dục ỷ đây là địa bàn của mình, Khương Nghiêu và Lâm Triết đều đang ở đây, cậu vươn hai tay ra chống nạnh, nghênh cổ lớn tiếng nói: “Anh ấy là anh trai tôi.”

Tiêu Sí Hành theo bản năng hỏi: “Em lấy đâu ra anh trai?”

Đường Dục cho hắn một ánh mắt “Danh sách nhân vật của anh cần được cập nhật”, gằn từng chữ nói: “Anh trai thất lạc nhiều năm của tôi!”Tần Thời Luật nằm mơ, hắn mơ thấy một hôn lễ đỏ rực đang được chuẩn bị trên một hòn đảo nhỏ, vải đỏ, hoa hồng đỏ, thảm đỏ, nhìn từ xa giống như một chân trời bị nhuốm đỏ.

Đường Dục cũng mặc một bộ lễ phục màu đỏ, trên cổ là chiếc nơ con bướm màu đen, trước ngực cài một đóa hồng, nở nụ cười hạnh phúc bước về phía hắn, cậu đi từng bước từng bước, nước mắt bắt đầu rơi xuống, ánh mắt dần dần mất đi ánh sáng, người cũng trở nên vô hồn, suy sụp……

Trong nháy mắt, cậu thanh niên đang cười vui vẻ kia đã ngồi sụp xuống đất khóc nức nở, hôn lễ đỏ rực bỗng biến thành mảnh đất trong nghĩa trang.

Bộ lễ phục màu đỏ từ trong ra ngoài cũng biến thành màu đen, Tần Thời Luật nhìn thấy ảnh của mình trên tấm bia, trên đó còn khắc dòng chữ — Phần mộ của người chồng quá cố Tần Thời Luật.

Bên cạnh phần mộ của hắn là mộ của Cố Văn Lễ và Đường Nhạc Á, trên tấm bia kia đã có thêm tên của Đường Nhạc Á.

Đường Dục đứng ở trước mộ, cả người gầy rộc, tây trang màu đen mặc trên người cũng lỏng lẻo, một trận gió thổi tới, người đứng đó lắc lư không vững.

Tần Thời Luật duỗi tay muốn đỡ cậu, lại nghe thấy cậu nói: “Tần Thời Luật, chờ em, em sẽ đi cùng anh.”

Tần Thời Luật đột nhiên mở mắt ra, phát hiện bầu trời ngoài cửa sổ đã sáng, hắn đè trán thở ra một hơi, chắc hắn bị Đường Dục tẩy não rồi, giấc mơ này thật sự quá khủng khiếp!

Hắn duỗi tay sờ sờ bên cạnh, không thấy người đâu.

Hắn ngồi dậy nhìn đồng hồ, đã hơn 8 giờ, mỗi ngày Đường Dục đều thức dậy vào lúc 6 giờ, nằm ngủ nướng với hắn đến 7 giờ đã là giới hạn, chắc hôm nay thấy hắn vẫn chưa dậy nên tự mình chạy xuống đi chơi rồi.

Tần Thời Luật từ trên lầu đi xuống, hỏi dì Trương: “Em ấy đâu?”

Dì Trương nói: “Ở nhà ấm trồng hoa, hoa của Tiểu Đường thiếu gia nở rồi.”

Tần Thời Luật đi ra sân, thấy Đường Dục lại đi chân trần, ngồi xổm trong nhà ấm trồng hoa, quần áo cũng không mặc nhiều, lần trước bị cảm mà cậu vẫn chưa rút ra được bài học.

Tần Thời Luật cầm chiếc chăn mà ngày thường Đường Dục hay đắp bụng trên sô pha lên đi vào nhà ấm trồng hoa, bọc người lại từ phía sau rồi ôm lấy cậu, “Lần trước đã nói với em thế nào?”

Đường Dục cầm điện thoại chụp hoa, quay đầu lại hôn lên mặt hắn một cái: “Em sai rồi.”

Phương thức nhận sai này có phần hời hợt, nhưng cố tình Tần Thời Luật lại rất thích, nghĩ đến Đường Dục trong giấc mơ vừa rồi gầy đến trơ xương, Tần Thời Luật liền hoảng hốt, hắn siết chặt cánh tay: “Quá gầy, sau này phải ăn nhiều một chút.”


Đường Dục mới không muốn ăn thành đồ béo ú, cậu vừa gửi tin nhắn cho Lý Mân Nghiệp vừa hỏi Tần Thời Luật: “Hôm nay anh ngủ dậy trễ vậy, anh không đi làm sao?”

Tần Thời Luật dùng cằm cọ cổ cậu: “Không muốn đi, muốn ở nhà với em.”

Tần Thời Luật nhìn nội dung tin nhắn của cậu, đang thảo luận một số kiến thức chuyên môn về hoa lan, cái người gọi là viện trưởng Lý kia còn hỏi có thể mời một số phóng viên tới chụp ảnh hay không.

Đường Dục trả lời một câu “Có thể”, mới quay đầu nhìn Tần Thời Luật: “Hôm nay em muốn tới Cục Văn Vật, không thể ở nhà với anh, anh vẫn nên đi làm đi.”

Tần Thời Luật có rất nhiều việc cần xử lí, nói ở nhà với cậu cũng chỉ là nghĩ vậy thôi: “Sao em còn bận hơn cả anh vậy?”

Đường Dục là một người lao động luôn hết mình vì công việc, cậu giơ hai ngón tay: “Không có biện pháp, anh làm một công việc, em phải làm đến hai, à không……” Cậu lại đổi thành ba ngón tay, “Là ba lận!”

Tính thêm cả chức tổng tài Đường thị, cậu phát hiện bản thân thật sự rất bận, cuộc sống cá mặn của cậu cuối cùng lại biến thành hy vọng xa vời.

Đường Dục thở dài, cực kì buồn rầu.

Tần Thời Luật bị cậu chọc cười: “Vậy có phải sau này anh phải dựa vào em nuôi anh không?”

Đường Dục vội vàng nói: “Không được, mục tiêu cả đời của em là nằm ở nhà không làm gì cả, anh không được bóc lột em!”

Nhà ấm trồng hoa quả thật rất lạnh, Tần Thời Luật ngồi xổm ở đây một lúc đã cảm thấy không chịu nổi, hắn bế Đường Dục đang quấn chăn lên rồi đi ra ngoài: “Anh cũng đâu thấy em nằm ở nhà, cũng không biết là ai suốt ngày chạy ra bên ngoài, còn tự tìm cho mình hai công việc.”

Đường Dục ngượng ngùng nói: “Là em đó, nhưng đó đều là những việc mà em thích.”

Tần Thời Luật cảm thấy cuộc sống như vậy cũng rất tốt, hắn phụ trách xây nhà, Đường Dục có thể làm những việc mình thích, cứ như vậy trôi qua một đời bình yên.

*****

Học viện Khoa học Nông nghiệp đã nghiên cứu và nhân giống hoa lan băng trong một thời gian dài, đây là cây hoa lan băng đầu tiên nở hoa. Hai ngày sau, Lý Mân Nghiệp dẫn theo lãnh đạo của học viện và phóng viên tới phỏng vấn chụp ảnh, còn trao cho Đường Dục một huy chương danh dự, cuối cùng còn mua lại cây lan băng này với giá 400 vạn.

Tài khoản Weibo chính thức của Học viện Khoa học Nông nghiệp quốc gia đã đăng bài tuyên bố việc nhân giống thành công hoa lan băng, còn kèm theo một tấm ảnh chụp chung của các tạo giống viên, Đường Dục và lãnh đạo học viện.

Bài Weibo này đã nhanh chóng leo lên hot search, Tần Thời Luật bận xử lý chuyện Tần Sùng nên không có thời gian chú ý, ngược lại là Tiêu Sí Hành vô tình nhìn thấy bài đăng này.

……. Nhân viên kỹ thuật tạo giống của Học viện Khoa học Nông nghiệp quốc gia.

Tiêu Sí Hành cảm thấy có lẽ mình bị mù rồi, nếu không sao lại cảm thấy người trên tấm ảnh này trông cực kì giống Đường Dục?

Sau khi nhìn kỹ mấy lần, Tiêu Sí Hành cảm thấy hắn thật sự mù rồi, người trên tấm ảnh thật sự là Đường Dục.

Đường Lạc đã tới công ty được vài ngày, Tiêu Sí Hành đã sắp xếp cho cậu ta một vị trí cao hơn trước đây, để cậu ta tự mình tiếp quản công việc, nhưng cần phải báo cáo lại.

Đường Lạc đứng ở cửa văn phòng gõ cả nửa ngày cũng không nghe thấy tiếp đáp lại, cậu ta đẩy cửa ra đi vào, liền thấy Tiêu Sí Hành đang cầm điện thoại ngồi ngẩn người.

“Sí Hành?”

Tiêu Sí Hành đột nhiên ngẩng đầu, khó chịu nhíu mày: “Sao lại không gõ cửa?”

Đường Lạc nhìn thoáng qua điện thoại trong tay hắn: “Em gõ rồi, nhưng không có ai trả lời nên em cho rằng anh không ở đây.”

Tiêu Sí Hành đặt điện thoại xuống bàn: “Tìm anh có chuyện gì?”

Gần đây tính tình Tiêu Sí Hành càng ngày càng kém, cũng càng ngày càng không kiên nhẫn với Đường Lạc, vốn dĩ Đường Lạc cũng không để tâm, nhưng lần trước hắn vì Đường Dục mà ngay cả khi đang lên giường với cậu ta cũng có thể rút ra rời đi, Đường Lạc không nhịn được muốn nhìn thử hắn đang xem cái gì.

Đường Lạc nhịn xuống tò mò trong lòng, dời tầm mắt sang chỗ khác: “Hạng mục hai ngày trước em nói với anh, anh thấy thế nào?”

Tiêu Sí Hành hoàn toàn quên mất chuyện này, suy nghĩ hồi lâu mới nhớ tới cậu ta đang nói cái gì: “Tiêu thị chưa từng làm loại hạng mục này, có vẻ bên kia cũng không có ý muốn hợp tác với chúng ta lắm, nếu em có biện pháp thu phục họ thì anh sẽ chi tiền, em tự lo liệu đi.”

Chỉ là một công ty nhỏ mới mở, nếu so với Kình Hải mà bọn họ vừa mất thì thật sự không đáng để nhắc tới.

Mỗi lần Tiêu Sí Hành nghĩ tới chuyện Tiêu thị đã mất đi chỗ dựa vững chắc như Kình Hải thì càng thêm phiền lòng, sau khi biết Kình Hải vứt bỏ bọn họ để chạy đi hợp tác với Đường thị thì hắn càng tò mò rốt cuộc đây là chủ ý của Khương Nghiêu hay là của Tần Thời Luật.

Tiêu Sí Hành nhìn về phía điện thoại đang nằm trên bàn làm việc…… Lần trước là Cục Văn Vật, lần này là Học viện Khoa học Nông nghiệp quốc gia, lần sau em ấy lại cho hắn bất ngờ gì nữa đây? Sao trước kia hắn lại không biết Đường Dục có năng lực đến vậy chứ?!

Tiêu Sí Hành bảo Đường Lạc tự lo liệu, Đường Lạc cũng không hỏi gì thêm, ra khỏi văn phòng, cậu ta mở điện thoại lên tìm kiếm tin tức hôm nay.

Cậu ta cũng không biết tại sao mình lại phải tìm tin tức, ở trong mắt cậu ta, Đường Dục rõ ràng là một đứa phế vật, chẳng lẽ còn có thể liên tục lên báo?

Nhìn thấy tin tức có liên quan đến việc nhân giống hoa lan băng thành công, Đường Lạc cũng chỉ nhìn lướt qua chứ không có ấn vào xem, cậu ta làm sao có thể nghĩ đến loại công việc như trồng hoa này lại rơi trên người Đường Dục.

Nhìn hết một lượt vẫn không thấy được tin tức mình muốn tìm, cậu ta quay đầu lại nhìn thoáng qua cửa văn phòng đang đóng chặt.

Gần đây Tiêu Sí Hành càng ngày càng không kiên nhẫn với cậu ta, nếu cứ như vậy thì có lẽ không cần chờ đến lúc kết hôn hắn cũng sẽ phát ngán.

Đường Lạc có chút hối hận, cậu ta không nên chấp nhận Tiêu Sí Hành nhanh như vậy, loại người như hắn, chỉ có không chiếm được mới biết quý trọng.

*****

Khương Nghiêu không biết gì về trồng hoa, từ nhỏ đến lớn hắn cũng không có thời gian rảnh rỗi để đi trồng hoa, thậm chí lúc đi ngang qua cửa hàng hoa hắn cũng không thèm nhìn lấy một cái.

Biết một gốc hoa được bán với giá 400 vạn, Khương Nghiêu cực kì kinh ngạc, khuôn mặt ôn hòa hiện ra vẻ khó hiểu: “400 vạn? Hoa bây giờ đắt như vậy sao?”

Đường Dục hơi khoe khoang một chút: “Không phải hoa nào cũng vậy đâu, là do loại hoa mà em trồng rất đắt.”

Khương Nghiêu nghe cậu khoe khoang, nhịn không được cười khẽ: “Tiểu Dục thật lợi hại, dùng 400 vạn mua giống, mấy tháng sau chỉ cần dùng một gốc hoa đã có thể thu vốn về, em quả thật là một thiên tài kiếm tiền.”

Đường Dục thích nghe Khương Nghiêu khen cậu, Khương Nghiêu khen ngợi không hề keo kiệt chút nào, nhưng nguyên nhân chủ yếu cậu tới hôm nay không phải để khoe khoang.

Khương Nghiêu biết Đường Dục là một người không thích tới công ty, hôm nay chủ động tới nói với hắn chuyện cậu được lên báo, nói xong vẫn tiếp tục ngồi ở đó không đi, chắc chắn là còn có chuyện khác.

Mấy ngày nay, bên gia đình của Tần Thời Luật vô cùng ồn ào nhốn nháo, Khương Nghiêu ít nhiều gì cũng có nghe nói, hắn hỏi Đường Dục: “Hình như gần đây Tần tổng rất bận, bên Tần gia xảy ra chuyện gì sao?”

Đường Dục đến đây để cáo trạng, Khương Nghiêu vừa hỏi như vậy, cái miệng nhỏ của cậu bắt đầu liến thoắng kể từng chữ từng chữ, tất cả ngọn nguồn từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ đều nói hết cho Khương Nghiêu.

Khương Nghiêu nghe cậu nói chậm rì rì cũng không thúc giục, chỉ là càng nghe chân mày hắn càng nhíu lại.

Người Tần gia muốn chết đúng không?!

Trí nhớ Đường Dục không tệ, tường tận lặp lại từng câu từng chữ Tần Phương Xung xúc phạm cậu, một chữ cũng không thiếu, còn có một số chuyện xảy ra lúc cậu không có ở hiện trường do cậu nghe được từ Tần Thời An, cũng nói cho Khương Nghiêu nghe.

Khương Nghiêu trông rất nhã nhặn, nhưng khi nghe xong thì sắc mặt trở nên u ám: “Giới thiệu người cho Tần Thời Luật? Bọn họ không biết em và anh ta đã kết hôn sao?”

Đường Dục cũng không trốn tránh trách nhiệm: “Ông nội hắn cố ý, em không thích ông ta, vào lần đầu tiên gặp mặt em cũng không có lên tiếng chào hỏi.”

Khương Nghiêu thầm nói chào hỏi cái rắm, Tần gia bọn họ là cái thá gì!

Biết rõ hai người bọn họ đã kết hôn còn nhét người cho Tần Thời Luật, đây là cố ý chọc ai buồn nôn vậy?

Khương Nghiêu cũng không hoàn toàn mất đi lý trí, Tần Thời Luật tự tay xử lý chú ba hắn, chuyện này tám phần là do ông ta lén lút gây chuyện sau lưng, chuyện Tần gia Khương Nghiêu có thể lười để ý, nhưng làm em trai của hắn không vui thì không thể chấp nhận được!


Khương Nghiêu giơ tay xoa đầu Đường Dục: “Không sao, ngày mai anh cũng giới thiệu một người cho em.”

Đường Dục sửng sốt: “Hả? Em không cần.”

Khương Nghiêu bỏ qua lời từ chối của cậu: “Thua người không thua trận, Tần Thời Luật phô trương như vậy, anh sẽ sắp xếp mọi thứ cho em, tuyệt đối sẽ không để em thua anh ta.”

Tuy rằng chủ ý này nghe có vẻ kì cục, nhưng hình như cũng khá có lí.

Đường Dục bị giọng điệu anh trai của Khương Nghiêu dỗ dành: “Vậy anh định giới thiệu ai cho em?”

Trong lúc nhất thời Khương Nghiêu vẫn chưa nghĩ ra, hắn hỏi: “Em thích kiểu người thế nào?”

Đường Dục không chút nghĩ ngợi nói: “Đẹp.”

“Vậy không phải quá dễ rồi sao.” Đây là tiêu chuẩn tối thiểu phải có, Khương Nghiêu cười hỏi: “Kỷ Bạch thế nào?”

Sắc mặt Đường Dục cứng đờ, “Không được.”

Phủ định nhanh như vậy, Khương Nghiêu càng cảm thấy nên chọn Kỷ Bạch, “Sao lại không được? Hắn không đẹp à?”

Đây không phải vấn đề đẹp hay không đẹp, lúc này Đường Dục cũng tỉnh táo lại, cậu lắc lắc đầu: “Vẫn là thôi đi, Tần Thời Luật sẽ tức giận, em cũng không cần phô trương, em không muốn làm hắn tức giận đâu.”

Tần Thời Luật tức giận, đây là kết quả mà Khương Nghiêu muốn, nếu không tức giận thì hắn giới thiệu người còn ý nghĩa gì nữa?

Không cho họ Tần chút cảm giác nguy cơ, lỡ như một ngày nào đó anh ta thật sự tiếp nhận sự sắp xếp của người nhà, chẳng phải đứa em trai cừu con này của hắn sẽ uất ức chết à?

Khương Nghiêu gửi tin nhắn cho Kỷ Bạch:【Thuê cậu làm một việc.】

Kỷ Bạch:【Có thể từ chối không?】

Khương Nghiêu híp mắt đánh chữ:【Thuê cậu theo đuổi em trai tôi, cậu còn muốn từ chối sao?】

Kỷ Bạch:【?】

Kỷ Bạch:【Cậu xác định? Tôi thật sự nghiêm túc đấy.】

Khương Nghiêu nhìn Đường Dục, chỉ cần Đường Dục không nghiêm túc, dù Kỷ Bạch có nghiêm túc đến đâu cũng vô dụng.

Khương Nghiêu:【Trước tiên tôi sẽ nói rõ, tôi thuê cậu để tạo cảm giác nguy cơ cho họ Tần, cậu muốn theo đuổi thế nào tôi không quan tâm, nhưng tuyệt đối không được phá hỏng hôn nhân của bọn họ.】

Kỷ Bạch:【…… Ở Phú Dương của các cậu gọi cái này là thuê? Nhưng ở Lâm Giang chúng tôi gọi cái này là lợi dụng đấy.】

Khương Nghiêu:【Sao cậu nói nhảm nhiều vậy?】

Cửa văn phòng bị gõ hai tiếng, Lâm Triết đẩy cửa bước vào, nhìn Đường Dục: “Khương thiếu, Tiêu Sí Hành tới, nói muốn gặp anh.”

Đường Dục cười tủm tỉm nhìn Lâm Triết: “Anh Tiểu Lâm.”

Lâm Triết gật đầu với Đường Dục: “Tiểu thiếu gia.”

Lần này Lâm Triết cùng về Phú Dương là để tới Đường thị làm trợ lí cho Khương Nghiêu, lúc trước hắn thường được phái đi theo Đường Dục, sau khi tận mắt nhìn thấy Đường Dục vài lần biến nguy thành an, hơn nữa còn đánh đối phương đến trọng thương, hắn liền cảm thấy cái nhiệm vụ “Âm thầm bảo vệ” này dường như không còn cần thiết nữa.

Mỗi khi gặp nguy hiểm, tiểu thiếu gia sẽ tự động nâng cấp hệ thống, đánh người đều hướng lên đầu mà đánh, tuyệt đối không nương tay.

Khương Nghiêu nhìn Đường Dục, mỗi lần thấy thái độ quen thuộc này của cậu đối với Lâm Triết, hắn vẫn luôn tự hỏi có phải lúc trước Lâm Triết đã bị bại lộ hay không, nếu không thì tại sao Đường Dục lại trông quen thuộc với Lâm Triết như vậy?

Khương Nghiêu hỏi Đường Dục: “Em có muốn cùng gặp vị Tiêu tổng này hay không?”

Lúc này Đường Dục mới phản ứng lại Lâm Triết vừa mới nói gì: “Hả?”

Khương Nghiêu cười: “Trước kia em thật sự từng thích Tiêu Sí Hành sao?”

Đường Dục nghĩ đến Chu Đình cũng hỏi những lời này, lắc lắc đầu: “Hình như không có.”

Khương Nghiêu làm việc ở Tiêu thị ba năm, hắn vẫn luôn cho rằng Dường Dục thật sự thích Tiêu Sí Hành, hoàn toàn không nhận ra cậu đang giả vờ, nếu không hắn cũng sẽ không toàn tâm giúp đỡ Tiêu thị.

Lúc trước hắn chưa từng nghĩ bản thân vậy mà bị Đường Dục lừa gạt, thật ra hắn đã sớm biết tâm tư của Đường Vĩ Hoành, chỉ là nghĩ đến di ngôn của Đường Nhạc Á, hắn nghĩ, dù Đường Dục vô dụng hay không vô dụng đều không sao cả, chỉ cần cậu vui vẻ hạnh phúc là được.

Hiện tại xem ra, con trai của cha mẹ nuôi quả thật là con trai của cha mẹ nuôi, trời sinh thông minh.

Khương Nghiêu: “Nếu không thích thì gặp hắn với anh đi, dù sao bây giờ em đi ra ngoài cũng đụng mặt hắn.”

Kỳ thật Đường Dục không muốn gặp Tiêu Sí Hành lắm, nhưng nghĩ đến Tiêu Sí Hành đã đính hôn với Đường Lạc, hơn nữa bây giờ cậu đi ra ngoài mà gặp phải hắn thì càng phiền phức hơn.

Lâm Triết dẫn Tiêu Sí Hành vào văn phòng, Tiêu Sí Hành ngẩn ra, hắn không ngờ Đường Dục lại ở đây: “Tiểu Dục? Sao em lại ở đây?”

Khương Nghiêu ngồi xuống bên cạnh Đường Dục, nhường vị trí đối diện cho Tiêu Sí Hành: “Tiêu tiên sinh hỏi câu này lạ thật đấy, ông chủ công ty chúng tôi không ở đây thì ở đâu?”

Tuy đã một thời gian dài trôi qua, Tiêu Sí Hành vẫn không có cách nào thích ứng được chuyện Đường Dục trở thành ông chủ Đường thị.

Đường Dục mặc một chiếc áo sơ mi ngắn tay màu trắng, quần short màu lam nhạt, vẫn toát lên vẻ thanh xuân dào dạt như thiếu niên ở tuổi mười bảy mười tám, Đường Dục ở độ tuổi đó là thời điểm mà Tiêu Sí Hành thích nhất.

Tiêu Sí Hành kiềm nén sự rung động trong lòng, nhìn về phía Khương Nghiêu: “Khương tổng có thời gian cùng ăn một bữa cơm chứ?”

Khương Nghiêu nhìn ra Tiêu Sí Hành không muốn để Đường Dục nghe thấy những lời mà cậu ta sắp nói, nhưng cậu ta dựa vào cái gì mà muốn hắn nhân nhượng?

Khương Nghiêu nhìn thời gian: “Cũng được, vừa lúc Dục Dục cũng chưa ăn cơm, chắc là Tiêu tiên sinh không ngại em ấy cùng đi với chúng ta chứ?”

Tiêu Sí Hành nghe thấy cách xưng hô của Khương Nghiêu với Đường Dục thì nhíu mày: “Quan hệ của Khương tổng và Tiểu Dục thoạt nhìn không giống ông chủ với nhân viên cho lắm.”

Khương Nghiêu giả vờ kinh ngạc: “Rõ ràng như vậy sao?”

Tiêu Sí Hành: “……”

Đều đã gọi là Dục Dục luôn rồi, còn có thể rõ ràng hơn được hả?

“Cũng đúng.” Khương Nghiêu nhìn về phía Đường Dục, ôn nhu vuốt tóc cậu: “Vốn cũng không chỉ là quan hệ giữa ông chủ và nhân viên đơn thuần, đúng không?”

Đường Dục ngoan ngoãn gật đầu: “Ừm.”

Hành động mà Khương Nghiêu đang làm bây giờ là thứ mà trước nay Tiêu Sí Hành đều chưa từng làm với Đường Dục, trước kia mỗi lần hắn duỗi tay muốn chạm vào đầu Đường Dục, Đường Dục sẽ lập tức nhảy dựng lên bảo hắn đừng có làm rối kiểu tóc của cậu, có một lần Đường Dục chưa kịp phản ứng nên bị hắn chạm được, kết quả lại vuốt ra một tay keo xịt tóc, từ đó về sau Tiêu Sí Hành cũng không còn chạm vào đầu cậu nữa.

Tiêu Sí Hành nhìn không hiểu mối quan hệ giữa bọn họ là gì, hắn càng tò mò hơn là, sao Tần Thời Luật lại có thể cho phép Khương Nghiêu ở bên cạnh Đường Dục, không phải anh ta quản Đường Dục rất chặt sao?

Khương Nghiêu vuốt ve phần tóc sau gáy Đường Dục giống như đang trêu trẻ con: “Em nói cho cậu ta biết đi, quan hệ của chúng ta là gì.”

Đường Dục ỷ đây là địa bàn của mình, Khương Nghiêu và Lâm Triết đều đang ở đây, cậu vươn hai tay ra chống nạnh, nghênh cổ lớn tiếng nói: “Anh ấy là anh trai tôi.”

Tiêu Sí Hành theo bản năng hỏi: “Em lấy đâu ra anh trai?”

Đường Dục cho hắn một ánh mắt “Danh sách nhân vật của anh cần được cập nhật”, gằn từng chữ nói: “Anh trai thất lạc nhiều năm của tôi!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận