Con đường nhỏ vô cùng antĩnh, hai bên cây cối thâm u. Đi được mấy bước thì lại có một khối núi giả lớnhơn người, phiến nhỏ nhất cũng cao đến nửa người, tất cả trông đều quái dị.
Cũng không biết là do tâmlý hay sao mà Tương Nhược Lan luôn cảm giác trong rừng luôn có ánh mắt theo dõinàng, cảm giác lạnh lùng khiến nàng sợ hãi.
Đi trên đường kia thỉnhthoảng còn thấy thái giám cung nữ đi ngang qua, nhưng là ở chỗ này, trừ bangười các nàng ra thì không thấy một bóng người. Ngay cả hai nha hoàn cũng cóchút kỳ quái
- Nơi nàythật vắng, một người cũng không có!
Điều này làm cho tronglòng Tương Nhược Lan càng thêm khẩn trương. Tim nàng dựng lên, không nhìn quanhnữa, vội vã bước nhanh lên, muốn rời khỏi rừng cây này càng nhanh càng tốt.
Phía sau Hoa Anh LiênKiều chẳng biết vì sao, lớn tiếng nói:
- Phunhân, chờ chúng ta một chút!
Tương Nhược Lan cũngkhông quay đầu lại:
- Cácngươi mau lên...
Còn chưa nói xong, độtnhiên phía sau có tiếng rơi nhẹ. Tương Nhược Lan quay đầu lại nhìn, chỉ thấyHoa Anh, Liên Kiều ngã trên đất, hai mắt nhắm nghiền, phía sau là hai gã nam tửcao lớn cẩm y vệ mặt không đổi sắc. Trong đó, một gã tay để tư thế đao còn chưahạ xuống, có thể thấy hai nha hoàn là bị bọn họ đánh ngất.
Tương Nhược Lan kinh hãi,bước nhanh tới quát:
- Cácngươi là ai!
Vừa nói vừa vung quyềnđánh một kẻ.
Nhưng Tương Nhược Lan dùcó công phu dùng tiên cao nhưng quyền cước thì chỉ chẳng là gì, vài cái đã bịmột gã giữ lại không thể động đậy, Tương Nhược Lan giãy vài cái, hô to:
- Cóthích khách!
Vừa hô một tiếng, đã thấytrước đó không xa, sau một khối giả thạch, Cảnh Tuyên Đế mặc long bào đi tới.
Tương Nhược Lan đã hiểu,nàng trừng mắt nhìn hắn, ánh mắt như phun hỏa:
- Hoàngthượng, là ngươi sai người đánh nha hoàn của ta bất tỉnh?
Vừa này mình hô thíchkhách mà không thấy thị vệ tới, có thể thấy thị vệ quanh rừng cây đã sớm bị hắnđiều đi.
Cảnh Tuyên Đế phất tayvới hai gã cẩm y vệ kia. Hai gã buông tay Tương Nhược Lan, sau đó mỗi người ômmột nha hoàn nhanh chóng rời đi.
Tương Nhược Lan vội lalên:
- Ngươiđịnh làm gì bọn họ?
Cảnh tuyên đế đi tới bênngười nàng, cười nói:
- NhượcLan, ta không làm thế nào, cũng chỉ có thể giết các nàng diệt khẩu, nàng nghĩta làm như thế nào?
- Ngươi....
Tương Nhược Lan tức giậnđến nói không ra lời, nàng hít sâu một hơi, bình tĩnh lại mộtchút rồi quay đầu không để ý tới hắn.
Trong lòng nàng dâng lênsự quật cường, hắn càng muốn thấy nàng kinh hoảng, thất thố, nàng càng khôngcho hắn vừa lòng.
Nhưng trong lòng tuy nghĩnhư vậy, nhưng khi Cảnh Tuyên Đế tới gần, nàng không khỏi bối rối lui về phíasau vài bước.
Cảnh tuyên đế cười lớn,mắt hoa đào tràn đầy trêu chọc:
- NhượcLan, hình như nàng rất quen với Lưu thái y.
Tương Nhược Lan căm tứcnhìn hắn:
- Thì rathật sự là ngươi cố ý điều Lưu thái y đi! Hoàng thượng, chỉ vì trêu ta, ngươikhông cảm thấy ngươi làm quá đáng?
- Khôngđâu.
Cảnh Tuyên Đế nhướng màycười nói:
- Mỗingày ở trong cung, cuộc sống buồn chán, có người cùng chơi thật rất tốt! TươngNhược Lan, bây giờ nàng đã không chịu được? Nhưng ta mới chỉ vừa bắt đầu thôi.
Nói rồi hắn đột nhiên kéotay nàng, kéo nàng vào rừng cây. Tương Nhược Lan kinh hãi giãy dụa, tình thếcấp bách cũng không quản hắn là Hoàng thượng hay không mà đá hắn, đánh hắn.Nhưng những điều này cũng chẳng thấm vào đâu so với hắn. Hắn không thèm để ýnàng giãy dụa, nắm chặt cổ tay nàng, kéo nàng tới sâu trong rừng cây rồi đẩynàng vào gốc cây. Lưng Tương Nhược Lan đau đớn, buồn bực hừ một tiếng.
Cảnh tuyên đế lập tức dánlên. Hai tay hắn áp lên thân cây, nhốt nàng vào lòng hắn. Hắn cúi đầu, tóc dàirơi lên mặt, lên cổ khiến nàng khó chịu. Nàng vươn tay dùng sức đẩy ngực hắnra, không cho hắn tiến gần nữa.
- NhượcLan.
Cảnh tuyên đế cười nhẹhai tiếng:
- Ở trướcmặt ta, giãy dụa hơn nữa cũng là vô dụng, sao nàng còn không hiểu rõ điểm này?
Tương Nhược Lan không đểý đến hắn, lực đẩy trên tay vẫn không giảm.
Cơ thể hắn nặng nề áp sátkhiến tay nàng kẹt cứng trước ngực không thể nhúc nhích. Tương Nhược Lan muốnđá hắn thì chân hắn lại áp sát, vững vàng áp chế nàng. Tương Nhược Lan dùng hếtsức cũng không thể đẩy hắn ra được. nàng sức cùng lực kiệt không dãy dụa nữa nhưngquay đầu sang chỗ khác không nhìn hắn.
- Như vậymới đúng! Nàng sao đấu lại ta?
Hắn tới gần nàng, môi vờnlên mặt nàng, từ từ chuyển sang tai nàng rồi cắn lên vành tai nàng, lại nhỏgiọng nói:
- Nàngđang run, rất tức giận? Thế là được, Nhược Lan, khi ta biết được nàng trêu chọcta, sự tức giận của ta không kém nàng chút nào.
Tương Nhược Lan nhắm chặtmắt, cắn chặt môi dưới, chịu đựng tất cả. Nàng chờ hắn giống như lần trước, ômhai cái xả bớt giận rồi sẽ thả nàng đi!
Môi hắn nóng rực rời khỏivành tai nàng, chậm rãi tới gần cổ nàng, hít thật sâu:
- Nàngthật thơm, lần đó tại Ngự hoa viên ta vẫn nhớ còn nhớ. Trên người nàng dùnghương liệu gì, thanh thanh nhàn nhạt, khiến người thương tiếc, trong hậu cung,không có nữ tử nào có được mùi thơm này của nàng...
Bờ môi của hắn vuốt ve cổnàng, thỉnh thoảng còn vươn lưỡi khẽ liếm, hơi thở nóng rực phun lên da nàngkhiến cả người nàng lông tơ dựng đứng.
- Hoàngthượng, ngươi đừng quá đáng.
Tương Nhược Lan nghiến răngnói.
- Thậtthơm... thật thơm... Nhược Lan, sớm biết nàng thơm như vậy, cho dù là vì mùithơm của nàng, ta cũng không để nàng đi...
Cảnh tuyên đế hoàn toànkhông để ý lời nàng nói.
Cảnh tuyên đế vừa mới bắtđầu chỉ là định nhìn nàng chịu nhục, tức giận khổ sở. Nhưng mùi hương của nàngtựa như hoa lan, giống như là mùi hoa tháng ba lan tỏa trong không khí, khiếnhắn bất tri bất giác trầm mê. Môi hắn lưu luyến trên cô nàng, nhẹ nhàng, chậmrãi cắn cắn, hít sâu mùi hương này.
Hai tay của hắn gắt gaoôm lấy nàng, không ngừng vuốt ve trên lưng nàng. Ngực càng lúc càng nóng, hơithở càng lúc càng dồn dập.
Lúc này, Tương Nhược Lancũng không phải là người không biết gì chuyện nam nữ, đương nhiên nàng biếtphản ứng của hắn có ý nghĩa gì. Trong lòng nàng loạn lên, chưa bao giờ hoảngloạn như bây giờ.
Những chuyện nàng vẫn coitrọng, vẫn kiên định, không phải để hắn làm nhục ở đây.
- Hoàngthượng, ta xin lỗi ngươi.
Nước mắt Tương Nhược Lanbất tri bất giác chảy xuống, nàng thực sự rất sợ hãi:
- Đều làta không tốt, đều là ta sai, ta không tự lượng sức mà khiêu chiến quyền uy củangươi, là ta chẳng biết tốt xấu, xin lỗi, xin lỗi......
Nàng khóc, nàng nhớ ralần đó Ánh Tuyết bị bức mà phải thừa nhận chuyện mình chưa bao giờ làm, thì ralà cảm giác này, bất đắc dĩ, vô cùng bất đắc dĩ, sỉ nhục.
- Hoàngthượng, ngươi cao cao tại thượng, ngươi đại nhân, đại lượng, cần gì so đo vớikẻ ngu phụ như ta. Ngươi buông tha ta đi, ta đã có gia đình, ngươi làm như vậy,là bức ta tới đường chết! Muốn làm thế nào ngươi mới hả giận, ta quỳ xuống, tadập đầu lạy ngươi được không....
Nước mắt Tương Nhược Lankhông ngừng, giọng nói run rẩy.
Có lẽ là tiếng khóc củanàng ảnh hưởng tới dục vọng của hắn, hắn ngẩng đầu lên, nhìn nữ tử nước mắt mơhồ trong lòng, cười lạnh nói:
- Quỳxuống, dập đầu, nàng nghĩ rằng ta muốn như thế? Mỗi ngày người quỳ xuống dậpđầu cho ta còn ít sao, ta nhìn đến phát chán rồi!
Hắn dừng dừng, lại nói:
- Nhưngnàng đột nhiên xin ta như thế, thật chẳng thú vị gì! Nhìn nàng nghiến răngnghiến lợi mới hay! Được rồi...
Hắn như là nhớ ra cái gì,cúi đầu nhìn nàng, mắt hoa đòa lóe sáng:
- Thiếuchút nữa quên một việc, nghe Hoàng hậu nói, nàng vẫn chưa viên phòng cùng Anviễn hầu?
Nghe Cảnh tuyên đế độtnhiên nhắc tới chuyện này, trong lòng Tương Nhược Lan căng thẳng, cảnh giácnhìn hắn, nhất thời quên khóc
Hắn muốn làm gì?
Thấy bộ dáng Tương NhượcLan khẩn trương, cảnh tuyên đế cười tà mị:
- Khẩntrương như thế? lại nói: - ta còn nghe hoàng hậu nói, nàng từng muốn hòa ly?
Tương Nhược Lan toàn thânnhư bị đẩy vào hầm băng, không tự chủ được mà run lên.
Cảnh tuyên đế chầm chậmnói:
- Ta độtnhiên nghĩ tới một ý hay, nếu nàng muốn hòa ly như thế, không bằng ta thànhtoàn cho nàng. Ta tìm một lý do để nàng và An viễn hầu hòa ly, sau đó......
Hắn cúi đầu, chóp mũiđụng lên chóp mũi nàng, sau đó ngẩng đầu, tiếp tục nói:
- Sau đóta bẩm với Thái hậu, nạp nàng vào cung, Thái hậu vẫn muốn nàng gả cho ta, tinchắc bà tuyệt sẽ không phản đối, đến lúc đó chúng ta không phải có thể từ từchơi?
Hắn nhìn chăm chú vẻ mặtnàng, nhẹ nhàng cười, nhưng ánh mắt lại lạnh như băng.
Tương Nhược Lan cuốngquít lắc đầu:
- Không,ta không muốn hòa ly, ta chỉ là nói bừa thôi, ta không muốn hòa ly!
Đồ điên, biến thái,bệnh thần kinh! Tương Nhược Lan trong lòng tức giận mà mắng. Nếu để nàng tiếncung chịu sự hành hạ, nhục nhã của hắn, nàng tình nguyện chết.
Có lẽ chết đi, sẽ trở về,trở về căn phòng đơn sơ kia, trở lại chiếc giường chật chội, trên đầu là chiếcđiều hòa cũ kỹ kêu ro ro. Sau đó, thăng chức, mua nhà mới, sống cuộc sống củachính nàng.
- Bây giờnói cũng đã muộn, bởi vì ta cảm thấy như thế có vẻ rất thú vị.
Hắn nhìn nàng cười
- Tanói rồi, ở trước mặt ta, nàng không có đường phản kháng
Tay hắn chạm lên môinàng, bĩu môi, lẩm bẩm nói:
- Môi tuykhông đẹp nhưng tựa như rất mê người, không bằng thử xem...
Vừa nói hắn vừa cúi đầu,bịt kín môi nàng.
Tương Nhược Lan tựa nhưphát điên đẩy hắn, đánh hắn, đá hắn, nhưng hắn vẫn đễ dàng chế trụ nàng lại,gắt gao giam cầm nàng, thô bạo tách môi nàng ra, vươn lưỡi xâm nhập miệng nàngmà điên cuồng đoạt hương.
Tương Nhược Lan chưa baogiờ hận một ai như bây giờ, cũng chưa chịu sự nhục nhã như thế bao giờ, sự phẫnnộ của nàng đã tới đỉnh điểm.
Từ trước đến giờ, nàng làngười thức thời, cần lấy lòng thì nàng sẽ mặt dầy mà lấy lòng, cần tranh thủthì nàng cũng không để ý đến tự tôn mà tranh thủ. Nhưng một khi bức nàng đếnđường cùng thì nàng cũng sẽ không để ý đến tất cả mà phản kháng!
Lúc này, sự phẫn nộ nàyhoàn toàn phá hỏng lý trí của nàng, nàng cũng không m muốn chịu đựng nữa, dựavào cái gì mà nàng phải chịu đựng.
Nàng hung hăng cắn đầulưỡn hắn, Cảnh Tuyên Đế ăn đau đẩy nàng ra, một tia máu tươi phun ra khỏi miệnghắn, đỏ đến chói mắt.
Cảnh tuyên đế lau máutươi bên miệng, kéo áo lên nhìn, nhất thời phát hỏa. Hắn trừng mắt nhìn nàng,sự Yên Nhiên, trêu chọc tất cả đều biến mất không thấy, lúc này chỉ là sự phẫnnộ cùng khó mà tin:
- TươngNhược Lan, nàng dám cắn trẫm! Nàng có tin trẫm lấy mạng nàng!