Từ hôm Tương Nhược Lannói chuyện cùng Thục phi xong, thái độ của Thục phi với Tương Nhược Lan dùkhông chuyển biến đến 180 độ nhưng ít nhất cũng không còn lãnh trào nhiệt phúngnhư trước.
Mấy ngày nay coi như làđoạn thời gian thảnh thơi nhất của Tương Nhược Lan. Trong phủ, thái phu nhânvẫn không lạnh không nóng nhưng cũng không tìm nàng gây phiền toái. Vu ThuNguyệt cơ bản không dám tới tìm nàng gây sự, trong cung hoàng đế siêu cấp phiềntoái cũng không tìm nàng dây dưa, ngay cả Thục phi cũng an phận.
Thái hậu vẫn khỏe mạnh,hoàng hậu vẫn hữu hảo như trước, ở chung cùng Cận Thiệu Khang vẫn bình thản nhưcũ, cuộc sống yên ổn này khiến Tương Nhược Lan có cảm giác thư thái, khiến chonàng cảm giác, cuộc sống cứ thế trôi đi cũng chẳng có gì là không tốt.
Vốn nàng vẫn lo lắngchuyện của hoàng hậu, lần trước hoàng hậu ám chỉ nàng làm sẩy thai Thục phihoàng đế sao lại không hiểu? Nhưng Khôn trữ cung vẫn rất bình thường, CảnhTuyên Đế cũng không có hành động gì đặc biệt tựa như chuyện này chưa từng xảyra.
Chỉ là hoàng hậu có đôikhi nói với nàng, gần đây hoàng đế ít tới Khôn trữ cung hơn trước.
Tương Nhược Lan khôngbiết có nên đem chuyện hoàng đế đã biết nói cho nàng, nhưng lại nhớ ra hoàng đếđã bảo nàng không nên nhúng tay vào chuyện này, đồng thời cũng thấy hoàng hậubiết sẽ chỉ khiến nàng thêm lo lắng chữ chẳng có ích lợi gì cho nên vẫn nhẫnnhịn không nói.
Khi nhắc tới chuyện này,nét mặt hoàng hậu có chút ưu sầu:
- Cuốicùng, nhiều năm như vậy, cho dù bản cung có thay đổi thì trong mắt Hoàng thượngbản cung vẫn là người cũ! Rất nhanh lại có người mới tiến cung, hậu cung nàychẳng biết có bao nhiêu người lại ngủ không yên rồi.
- Ngườimới? Tương Nhược Lan tò mò hỏi.
Hoàng hậu nhìn nàng mộtcái, nhàn nhàn đáp:
- NhượcLan còn không biết? Tháng sau là ba năm một lần tuyển tú! Chẳng biết lại có baonhiêu cô nương tuổi trẻ mỹ mạo tiến cung...
- Thángsau, vậy chẳng phải là rất gần.
Hoàng hậu cười khổ mộttiếng:
- Khôngthấy gần đây bản cung bận rộn nhiều việc sao?
Tương Nhược Lan nhìnhoàng hậu, trong lòng rất đồng tình, lão công tìm thêm tiểu lão bà, thân là thêtử còn phải bận rộn giúp đỡ, mệt mỏi cũng không được kể, còn không được đố kỵ.
Vị trí hoàng hậu này chodù là cao cao tại thượng nhưng không phải là không có trả giá.
Bên này, Tương Nhược Lansống rất thoải mái nhưng bên kia, cuộc sống của Vu Thu Nguyệt vô cùng không ổn.
Từ hôm đó, Cận ThiệuKhang giận dữ bỏ đi, trong khoảng thời gian này hắn cũng không tới Cẩm tú viên.Trước dù mỗi ngày Cận Thiệu Khang đều ngủ lại Thu đường viện nhưng cách một haingày cũng sẽ tới Cẩm tú viên xem nàng, hoặc cùng nàng ăn một bữa cơm. Nhưng bâygiờ, ngay cả bóng dáng hắn cũng không nhìn không thấy.
Vu Thu Nguyệt không phảikhông muốn cải thiện quan hệ hai người, nàng tới Sở thiên các cầu kiến, CậnThiệu Khang không phải không gặp nàng nhưng thái độ rất lãnh đạm, thường thườngVu Thu Nguyệt sẽ chảy nước mắt nói những lời sám hối, Cận Thiệu Khang mới lạnhlùng nói một câu:
- Biếtrồi, ngươi về đi, ngươi có bầu, nên tự chăm sóc bản thân cho tốt.
Sự lạnh lùng của CậnThiệu Khang càng khiến lòng nàng hoảng sợ, bất luận như thế nào, nàng cũngkhông thể mất đi sự sủng ái của Hầu gia. Vì vậy nàng phải đến cầu thái phu nhângiúp.
Thái phu nhân vốn cũngrất giận nàng nhưng thấy nàng mang thai mà cả ngày khóc lóc rầu rĩ thì lo lắngsẽ không tốt với hài tử trong bụng. Vì vậy có một ngày, thái phu nhân tìm cơhội khuyên con đến xem Vu Thu Nguyệt một chút.
- Ta cũngbiết lần này việc Thu Nguyệt làm là hoang đường, nhưng tâm tình của nàng ta cóthể hiểu. Nếu không phải vì lúc này ngươi luôn ở lại Thu đường viện thì nàngcần gì phải làm thế? Nói đến nói đi đều là vì ngươi chuyên sủng tạo thành!
Nói tới đây, sắc mặt tháiphu nhân thật khó coi:
- Nếuchuyên sủng của ngươi có thể có kết quả, sủng mà sinh trưởng tử thì ta cũngnhận, nhưng...
Bà tức giận hừ một tiếng,hỏi hắn:
- Bây giờcác ngươi còn chưa viên phòng...
Cận Thiệu Khang khôngmuốn lừa gạt mẫu thân nữa nên cúi đầu, không lên tiếng.
Thái phu nhân tức khôngcó chỗ phát tiết:
- Ngươixem xem, ngươi xem xem, thế là thế nào? Cũng được, đợi qua hai tháng nữa, quanửa năm, ta sẽ đem Hoa Thanh và Nhược Lâm sĩ phòng, ta không tin Hầu phủ khôngcó nàng thì sẽ tuyệt hậu?
Cận Thiệu Khang cả kinh,vội vàng phản đối
- Mẫuthân, chuyện này vạn vạn không thể.
Thái phu nhân lạnh lùngnhìn hắn cao giọng:
- Có gìkhông thể? Chỉ cần hết nữa năm, chính thất không có thai, đừng nói ta chỉ sĩphòng hai nha hoàn thông phòng, cho dù ta nạp thiếp nữa cho ngươi cũng chẳng ainói gì được Cận gia ta.
Cận Thiệu Khang đứng lên,trầm giọng nói:
- Mẫuthân, chuyện này người không cần quan tâm, cho dù ngươi sĩ phòng, ta cũng sẽkhông đi.
Thái phu nhân tức giậnđến ném vỡ chén trà xuống đất:
- ThiệuKhang, ngươi bị ma chướng rồi? Ngươi đang nói cái gì thế? Chỉ vì người đàn bàkhông biết tốt xấu kia mà bỏ mặc việc hương hỏa của Cận gia? Ngươi đúng là hỗnđản!
Thái phu nhân chỉ vàocon, tức giận đến ngực phát run.
Cận Thiệu Khang thấy mẫuthân tức giận thành như thế, trong lòng hổ thẹn, vội quỳ xuống trước mặt bà,Liễu Nguyệt bên cạnh vội vỗ lưng cho bà mới khiến thái phu nhân từ từ bình tĩnhlại.
- Là conbất hiếu khiến mẫu thân tức giận.
Cận Thiệu Khang ngẩngđầu, nhìn mẫu thân, cười khổ một tiếng:
- Nhưngmà mẫu thân, con tựa như thật sự mắc ma chướng rồi...
Thái phu nhân nhìn hắn,tức giận đến nói không ra lời.
Hồi lâu, thái phu nhânmới nói:
- Chuyệnkhác tạm thời không nói, chính là lúc này Thu Nguyệt không thiết cơm nước, đêmkhông thể ngủ, như thế không tốt với hài nhi trong bụng nàng, bất kể thế nào,ngươi đến xem nàng một chút để nàng an tâm chịu ăn uống! Hài tử trong bụng nàngcuối cùng cũng là hài tử của ngươi, ngươi cũng không thể vì một nữ tử khôngchịu viên phòng cùng ngươi mà không để ý đến cốt nhục của chính mình.
- Mẫuthân!
- Ta đãnói đến nước này, nếu ngươi vẫn coi ta là mẫu thân ngươi thì làm theo lời ta nói.
Thái phu nhân nghiêm mặtnói, sau đó phất tay áo ý bảo hắn lui ra.
Cận Thiệu Khang ra khỏiTùng hương viện thì đi tới Cẩm tú viên. Tới Cẩm tú viên thì đã thấy Vu ThuNguyệt đánh đàn dưới trăng, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt u buồn, cả người nhìn quahình như gầy đi không ít
Nha hoàn thông báo mộttiếng, Vu Thu Nguyệt ngẩng đầu nhìn Cận Thiệu Khang, nước mắt rơi xuống, nàngluống cuống đứng lên, không cẩn thận khiến đàn rơi xuống đất, nhưng nàng cũngkhông để ý mà trực tiếp chạy về phía Cận Thiệu Khang, lao vào lòng hắn, hai taygắt gao ôm eo hắn.
- Hầugia, cuối cùng người cũng đến nhìn Thu Nguyệt, cuối cùng cũng tha thứ ThuNguyệt? Ta biết trong lòng Hầu gia vẫn quan tâm đến ta. Hầu gia, xin người đừnggiận Thu Nguyệt nữa, sau này Thu Nguyệt nhất định không làm chuyện này nữa!
Giọng nói của nàng mềmmại đáng thương, đủ làm cho bất cứ ai nghe thấy cũng mềm lòng.
Nhưng Cận Thiệu Khang lạingăn tay nàng lại, nhẹ nhàng nhưng vô cùng kiên định đẩy nàng ra.
Vu Thu Nguyệt ngẩng đầu,hai mắt rưng rưng, ngơ ngác nhìn hắn:
- Hầugia...
- ThuNguyệt, ngươi có thai, hẳn là nên tự chăm sóc mình cho tốt, ban đêm gió lạnh,ngươi mặc ít như vậy chẳng phải sẽ dễ bị nhiễm lạnh
Lời nói dù nghe như quantâm nhưng giọng hắn nhàn nhạt, vẻ mặt cũng nhàn nhạt như đang kể chuyện, chẳngcó bất kì sự ân cần gì.
Vu Thu Nguyệt nhất thờimơ hồ hiểu ý hắn:
- Hầugia, ngươi còn đang trách Thu Nguyệt, Thu Nguyệt cũng biết không nên dùng thủđoạn này, nhưng Thu Nguyệt sợ người có thai không thể hầu hạ Hầu gia, Hầu giasẽ dần dần quên đi Thu Nguyệt. Thu Nguyệt chỉ là muốn giữ Hầu gia lại, muốn Hầugia đến Cẩm tú viên nhiều hơn một chút, đây đều là vì Thu Nguyệt quan tâm Hầugia a. Hầu gia, nể tình hài nhi trong bụng Thu Nguyệt, ngươi không thể tha thứThu Nguyệt?
Nàng quỳ xuống, kéo gócáo hắn, khóc như đứt ruột đứt gan.
Cận Thiệu Khang đỡ nànglên:
- ThuNguyệt, ta không trách ngươi, ta hiểu tại sao ngươi làm như vậy. Trong mắtngươi, ta cùng lắm chỉ là sự cam đoan cho lợi ích trong tương lai của ngươi,ngươi có thể dùng mê hương để đẩy nữ nhân khác đến bên ta, có thể thấy tronglòng ngươi, ta cũng không quan trọng bằng lợi ích của ngươi. Như thế, ngươicũng không cần tỏ vẻ thương tâm muốn chết nữa. Chăm sóc quân cờ khác trong bụngngươi cho tốt, trừ ta ra, nó cũng có thể là cam đoan cho tương lai của ngươi.
Nói xong những lời này,Cận Thiệu Khang không dừng lại, xoay người đi thẳng.
Vu Thu Nguyệt kinh hô mộttiếng, bước nhanh lên trước ôm lấy lưng hắn, kinh hoảng nói:
- Hầu gia,không phải như thế, Thu Nguyệt là thật lòng thích Hầu gia! Xin ngươi tin tưởngThu Nguyệt!
Cận Thiệu Khang không nóithêm gì, gỡ tay nàng ra, từng bước từng bước rời khỏi cẩm tú viên.
Phía sau truyền đến tiếngVu Thu Nguyệt khóc:
- Hầugia, Hầu gia!
Nhưng thanh âm này cũngkhông thể khiến hắn dừng chân.
Ra Cẩm tú viên, Cận ThiệuKhang không có chút nào do dự, tới thẳng Thu đường viện.
Trong Thu đường viện,Tương Nhược Lan đang ở trong phòng đọc sách, nghe thấy nha hoàn thông báo thìbuông quyển sách trên tay, đứng dậy nghênh đón Cận Thiệu Khang.
Mới ra tới cửa đã thấyCận Thiệu Khang vén rèm đi vào, Tương Nhược Lan còn chưa kịp hành lễ thì CậnThiệu Khang đột nhiên tiến lên ôm nàng vào lòng.
Phía sau, Liên Kiều vốnđịnh đi theo chuẩn bị thay quần áo cho hắn, thấy cảnh này sợ đến phun cả đầulưỡi, cuống quýt xoay người bảo mọi người rời đi.
Tương Nhược Lan có chútkỳ quái, Cận Thiệu Khang luôn luôn quy củ, tuyệt sẽ không làm bất kỳ động tácthân thiết nào trước mặt người ngoài. Hôm nay làm sao vậy?
- Hầugia, Hầu gia!
Tương Nhược Lan thử đẩyhắn ra nhưng lại bị hắn ôm chặt hơn. Tương Nhược Lan thở dài:
- Hầugia, ngươi còn không buông ta, ta cù ngươi!
Bây giờ hắn hình như cànglúc càng tùy tâm sở dục (thích gì làm nấy). Động một tí lại ôm ôm hôn hôn,không thể dung túng hắn mãi được.
Uy hiếp này rất hữu dụng,Cận Thiệu Khang lưu luyến không muốn buông nàng, hừ nhẹ một tiếng:
- Tinhquái, nàng đúng là lắm trò.
Tương Nhược Lan xoayngười bảo nha hoàn tiến lên giúp hắn thay quần áo.
Thay quần áo xong, CậnThiệu Khang nói muốn đánh cờ, hai người ngồi bên bàn đánh ngũ tử kỳ (caro)
Lúc này, Cận Thiệu Khangđột nhiên nói:
- ChuyệnCấm vệ quân đã xong rồi!
Tương Nhược Lan à mộttiếng, tiếp tục suy tư nên đi bước tiếp theo thế nào.
Cận Thiệu Khang nhìn nàngmột cái:
- Nàngkhông muốn biết tình trạng của đường huynh?
- Đườnghuynh?
Tương Nhược Lan ngây ra,nhớ ra nhị đường huynh nhà đại bá, khó trách gần đây Tương Phinh Đình hay tớiHầu phủ, hóa ra là đến thăm dò tin tức.
Cận Thiệu Khang cườicười, nhìn nàng thế này hiển nhiên là không đem việc này để trong lòng. Nhắctới mới nhớ, nàng gả vào Hầu phủ lâu như thế cũng chưa bao giờ mưu cầu nửa phầntư lợi từ hắn.
Đây là tốt hay không tốt?Cận Thiệu Khang đột nhiên không tìm được lời đáp.
- Đườnghuynh nàng giờ thăng tới chức chỉ huy ngũ quân doanh.
Tương Nhược Lan nghiêngđầu, không hiểu đó là khái niệm gì (me too:((.
Cận Thiệu Khang cười nói:
- Khônglâu nữa, đại bá nàng nhất định sẽ tới cảm tạ nàng.
- Cảm tạta cái gì...
Còn chưa nói hết, TươngNhược Lan đã hiểu ra, nàng nhìn Cận Thiệu Khang:
- Thật rangươi không cần làm thế.
Làm ta cũng sẽ không cảmtạ ngươi......
Cận Thiệu Khang nhàn nhã hạmột quân cờ đen xuống:
- Takhông làm gì cả, chỉ là nhị đường huynh nàng quả thật rất thích hợp với vị trínày. Cấm vệ quân phụ trách an nguy của hoàng thành cùng Hoàng thượng, khôngphải là chuyện đùa.
Vừa nói hắn vừa vươn ngóntay thon dài chỉ vào bàn cờ:
- Nhắcnhở nàng một câu, nàng hết cờ rồi.
- A...