Hôm đó, Tương Nhược Lanđến Trữ Tú cung cùng nàng rời đi, đi ngang qua phòng Tương Phinh Đình thì ngheđược giọng nói sắc bén của Tương Phinh Đình.
- Nhấtđịnh là ngươi, đêm trước hôm khảo thí nhất định là ngươi kéo chăn của ta, lạimở cửa sổ bên giường ta, hại ta bị nhiễm lạnh mà mắc bệnh, không thể tham giakhảo thí để ngươi có thể thu hút được sự chú ý của Hoàng thượng.
Một giọng nói khác rất ônnhu, dễ nghe vang lên. Tương Nhược Lan nhận ra đây là giọng của Lâm Đan Phượng.Nhưng giọng nói đó lại đầy lạnh lùng:
- Tỷ tỷcó chứng cứ không, không có chứng cứ cũng đừng nói lung tung, cẩn thận tự mìnhmắc phiền
- Chẳng cầnchứng cứ ta cũng biết đó là ngươi. Tú Hà nói cho ta đêm đó ngươi dậy đến bêngiường ta.
Tú Hà chắc là một tú nữkhác trong phòng.
- Nàngnói là ngươi tin, thế nếu ta nói là thấy nàng dậy đứng bên giường ngươi? Ngươicũng đến trước mặt nàng mà vô cớ gây sự?
Tương Phinh Đình dườngnhư vô cùng tức giận, giọng run run:
- Ngươichờ đó, ta sẽ bảo đường tỷ nói cho Thái hậu và hoàng hậu, để mọi người biếtngươi là nữ nhân âm hiểm.
Lâm Đan Phượng cười cười
- Tươngtiểu thư, nếu đường tỷ nhà ngươi thực sự để ý đến ngươi thì bây giờ ngươi đãchẳng cần nhe nanh với ta. Nếu đường tỷ nhà ngươi thực sự để ý đến ngươi thìngươi cứ bảo nàng nói với Thái hậu một tiếng là xong, lập tức được sách phong,cần gì ở đây gây sự với ta.
Tiếp theo tiếng bước chânvang lên, như là có người muốn đi ra, Tương Nhược Lan vội vàng lánh sang mộtbên. Không lâu sau, Lâm Đan Phượng đẩy cửa đi ra.
Trong phòng vang lêntiếng khóc của Tương Phinh Đình và tiếng đồ vật đổ vỡ.
Tương Nhược Lan đi vàophòng quát:
- Đây làhoàng cung, ngươi bớt làm mất mặt Tương gia đi.
Mặc dù nàng rất khôngmuốn thừa nhận thân thích này, nhưng trong mắt mọi người Tương Phinh Đình vẫnlà người thân của nàng.
Tương Phinh Đình đang tứcgiận, sao để ý tới nàng, lại tiếp tục đập phá.
Tương Nhược Lan cườilạnh:
- Đập đi,cứ đập đi, để ọi người biết Tương Phinh Đình là nữ tử không có tu dưỡng.Ngươi giờ cùng mới mới chỉ bị loại bài tử, nếu để truyền tin này ra, ngươi cóthể tìm được nhà nào khá giả gả vào không cũng thành vấn đề rồi.
Nói xong, không thèm để ýnàng ta nữa, xoay người rời đi.
Tương Phinh Đình ngâyngười, ngừng tay, nằm lên giường khóc rống lên, khóc một hồi, đột nhiên ngẩngđầu.
Bây giờ có thể cứu mìnhchỉ có Tương Nhược Lan thôi, chỉ cần một câu nói của Tương Nhược Lan mình sẽđược giữ lại, nhận sai với nàng, nàng sẽ giúp mình. Dù sao trước kia nàng vẫnđối xử với mình rất tốt (mặt dày phát hãi)
Nghĩ vậy, nàng vội vànglau khô nước mắt mà đuổi theo.
Tương Nhược Lan đi rakhỏi Trữ Tú cung đi ra con đường để xuất cung. Tới đoạn núi giả sơn, Cảnh TuyênĐế đột nhiên xuất hiện.
Tương Nhược Lan thật sựcó chút kỳ quái, tại sao lần nào Cảnh Tuyên Đế cũng có thể canh ở trước, tựanhư là lúc nào cũng biết rõ hành tung của nàng. Trước nàng còn tưởng rằng làđúng lúc, nhưng nào có nhiều lần đúng lúc như thế?
Tương Nhược Lan đi quahành lễ với hắn:
- Chúcmừng Hoàng thượng nạp thêm tân phi như hoa như ngọc. Tương Nhược Lan cười nói.
Những lời này, hoàng hậuđã nói, thục phi đã nói, các phi tần khác cũng đã nói, ai nói thì cũng có ánhmắt khác nhau nhưng không hẹn mà cùng lộ vẻ ghen tuông. Hắn có thể cảm giác cácnàng không đủ hiền huệ, nhưng là lúc này, Tương Nhược Lan cười mà nói những lờinày, sự chúc mừng thật tình này lại khiến lòng hắn không thoải mái.
Hắn hơi trầm mặt, hừ nhẹmột tiếng:
- Nếunàng không gả cho An viễn hầu, hôm nay nàng cũng sẽ là một trong số tú nữ, cũngsẽ được sách phong, trở thành phi tần của trẫm! Hơn nữa khẳng định là được sáchphong vị trí cao nhất.
Tương Nhược Lan cúi đầu:
- Hoàngthượng không phải đã nói không truy cứu thần phụ nữa? Sao còn nói chuyện đónữa?
Cảnh tuyên đế cũng khôngbiết chính mình tại sao lại nhắc tới chuyện này. Ba năm trước đây lúc khảo thítrên điện hắn rất cao hứng, mỹ nhân bên dưới khiến hắn rất thư sướng, hắn cũngrất chú ý quan sát những mỹ nhân đó. Nhưng lần này, hắn cũng chẳng có mấy tinhthần mà để ý, không phải tú nữ lần này không đẹp, có mấy người tư sắc thậm chíkhông thua gì Thục phi, nhưng lại không thể khiến hắn kích động hứng phấn, sángbừng mắt! Duy chỉ có một lần hưng phấn chính là thấy một tú nữ mặc xiêm y trắngnhư tuyết múa. Hắn không nhìn tú nữ đó múa, thậm chí không để ý nhan sắc nàng,sự chú ý của hắn dồn trên bộ trang phục trắng như tuyết của nàng, sau đó thầnxui quỷ khiến mà hắn giữ lại bài tử của tú nữ này
Giữ lại rồi mới phát hiệntư sắc của tú nữ này không tính là xuất chúng, hoàng hậu cũng kì quái mà nhìnhắn vài lần.
- NhượcLan...
Cảnh tuyên đế nhìn nàng,ánh mắt rất chuyên chú, giọng nói rất nhu hòa, trong khoảng thời gian này, hắnthường xuyên nói chuyện như vậy với nàng khiến cho Tương Nhược Lan âm thầm kinhhãi.
- Nàngđang hối hận...
Một câu nói không đầukhông đuôi làm cho Tương Nhược Lan khó hiểu:
- Hốihận cái gì?
- Hối hậngả cho An Viễn hầu, nghe nói nàng vẫn không chịu viên phòng! Cảnh tuyên đế nói.
Đúng lúc này, Tương PhinhĐình đi gần tới. Nàng biết bây giờ Tương Nhược Lan sẽ xuất cung, cũng biết nànghẳn là đi đường này cho nên nàng đi đường tắt, hy vọng nhanh chóng đuổi theođược Tương Nhược Lan. Ở đây là vùng phụ cân Trữ tú cung, nàng khá quen với chỗnày.
Tương Phinh Đình ra khỏirừng cây thì thất Tương Nhược Lan đứng cùng hoàng đế, đồng thời nghe thấy CảnhTuyên Đế dùng giọng nói rất đặc biệt nói: “nàng đang hối hận...”
Ý thức lại, Tương PhinhĐình vội trốn đến sau khối giả sơn.
Tương Nhược Lan cảm thấythảo luận đề tài này với hắn rất kì quái, nàng ngẩng đầu nói:
- Hoàngthượng, đây là chuyện của thần phụ...
- Trảlời trẫm, không phải là nàng hối hận rồi!
Ánh mắt Cảnh Tuyên Đế rấtcố chấp, giọng nói mang theo sự uy nghiêm không cho phép người khác kháng cự.
- Hoàngthượng, không còn sớm nữa, thần phụ xin cáo lui...
Tương Nhược Lan đột nhiêncảm thấy nên lập tức rời đi.
Cách đó không xa, TươngPhinh Đình vô cùng kinh ngạc, Tương Nhược Lan cũng dám có thái độ này với Hoàngthượng! Hơn nữa thái độ của Hoàng thượng với nàng cũng rất kì lạ. Lại đi hỏithê tử của thần tử vấn đề này sao?
Nàng len lén vươn đầu ranhìn hai người.
Tương Nhược Lan lướt quangười Cảnh Tuyên Đế, đột nhiên Cảnh Tuyên Đế vươn tay, kéo tay nàng, TươngNhược Lan cả kinh, quay đầu lại, vội vàng gỡ tay hắn ra:
- Hoàngthượng, đừng như vậy.
Sau giả sơn, Tương PhinhĐình cả kinh thiếu chút nữa hô lớn. Nàng mở to mắt, gắt gao bưng kín miệng.
- Vậynàng trả lời trẫm! Cảnh tuyên đế nhìn nàng, ánh mắt lóe lóe
- Thầnphụ không hối hận
Ánh mắt của Cảnh Tuyên Đếkhiến Tương Nhược Lan có chút sợ hãi.
- Vậy saonàng không chịu viên phòng?
Tương Nhược Lan miễncưỡng cười cười:
- Đó làchuyện trước kia, bây giờ ta đã viên phòng với An Viễn hầu!
Sắc mặt Cảnh Tuyên Đếtrầm xuống, giọng nói cũng trầm xuống, lúc này hắn tự nhiên mà bộc lộ ra khíthế của quân vương.
- NhượcLan, đừng nghĩ lừa trẫm. Chuyện này trẫm dễ dàng có thể tra ra! Chẳng lẽ muốntrẫm bắt nàng nghiệm thân?
Tương Nhược Lan ngẩng đầunhìn hắn, hơi cao giọng:
- Hoàngthượng! Rốt cục người định làm gì? Sao ngươi lại hỏi ta việc này, mặc dù ngươilà Hoàng thượng, nhưng không có lý do gì mà đi quản chuyện nhà người khác!
Nàng thở sâu một ngụm,nhìn trái nhìn phải rồi nén giọng:
- Thầnphụ cáo lui!
Nói xong quay người bướcđi.
Bên kia, Tương Phinh Đìnhquả thực không dám tin vào lỗ tai mình. Tương Nhược Lan dám nói như vậy vớiHoàng thượng, càng khiến nàng khó tin là Hoàng thượng lại không hề tức giận!
- Nàngnghĩ rằng trẫm nhàn rỗi không có việc gì làm?
Cảnh Tuyên Đế nhìn bónglưng nàng nói. Hắn rất tức giận nhưng lại không phát tác:
- Ta muốnnói là, nếu nàng hối hận ta có thể giúp nàng!
Ta? Hoàng thượng nóichuyện với Tương Nhược Lan mà lại xưng “ta”. Bọn họ... bọn họ đến tột cùng làcó quan hệ gì! Tương Phinh Đình càng nghe càng kinh hãi!
Tương Nhược Lan dừngbước, chậm rãi xoay người:
- Giúpta? Hoàng thượng muốn giúp ta cái gì?
- Khôngphải nàng từng nói muốn hòa ly?
Cảnh tuyên đế đến gầnnàng, nhỏ giọng nói, trong lời nói lộ ra cảm giác thần bí khó lường, hắn nóitừng câu từng chữ:
- Trẫm cóthể giúp nàng
Tương Nhược Lan ngây ra,nhất thời không nói gì. Hòa ly là chuyện nàng từng nghĩ tới ngàn vạn lần. Đếnhôm qua nàng vẫn suy tính điều này, nhưng hôm nay biết chuyện này có thể, chẳngbiết như thế nào trong lòng lại không hề vui vẻ như tưởng tượng.
Bên kia, Tương Phinh Đìnhlại bị những lời này của Cảnh Tuyên Đế làm phát lạnh.
Hôn sự của Tương NhượcLan là Hoàng thượng tự mình tứ hôn, đó là thánh chỉ, cho dù là Hoàng thượng,cũng không phải có thể dễ dàng đổi ý! Những ngôn quan nhất định sẽ làm lớnchuyện không để Hoàng thượng yên.
Hoàng thượng đã biết rõcòn nói ra những lời này, rốt cuộc quan hệ của bọn họ là gì?
Một ý nghĩ đột nhiên nảyra, chân tay nàng lạnh toát, toàn thân run rẩy, lập tức ý thức được chuyện mìnhnghe được này là nguy hiểm cỡ nào.
Hai chân nàng như nhũnra, định len lén rời đi nhưng không nhấc nổi chân, trong lòng vô cùng khủnghoảng. Nhưng càng bối rối lại càng dễ sai lầm. Đột nhiên, chân trái đạp lên mộtnhánh cây khô, phát ra tiếng “răng rắc” thanh thúy.
Trong nháy mắt, mặt TươngPhinh Đình trắng bệch, đồng thời nghe tiếng Cảnh Tuyên Đế quát lên:
- Ai? Cútra đây!
Tương Phinh Đình sợ đếncả người run lên, lảo đão ngã xuống.
- TươngPhinh Đình! Sao ngươi lại ở đây
Tương Nhược Lan hỏi TươngPhinh Đình đang run rẩy trên đất kia
Tương Phinh Đình không cótâm tư để ý tới Tương Nhược Lan, nàng mở to hai mắt nhìn Cảnh tuyên đế, ánh mắttràn ngập sợ hãi. Nàng run rẩy định đứng lên nhưng tứ chi như không theo sựkhống chế của nàng, mãi không đứng lên được, như con vật bị thương giãy dụatrên mặt đất.
- Hoàng...thượng, hoàng... hoàng thượng, tiểu nữ không... không nghe thấy cái gì... khôngnghe thấy gì hết! Nước mắt bất tri bất giác rơi xuống.
Cảnh tuyên đế nhìn nàng,sắc mặt âm trầm, ánh mắt âm lệ:
- Ngườiđâu!
Hoàng Quý dẫn theo mấythái giám từ bốn phía chạy ra. Cảnh Tuyên Đế nhìn Hoàng Quý gầm lên:
- Nô tàivô dụng, không phải đã bảo ngươi canh giữ bốn phía, sao còn có người đến đây!
Hoàng Quý nhìn thoáng quaTương Phinh Đình đang run rẩy trên mặt đất, sắc mặt trắng nhợt, quỳ rạp xuốngđất, không ngừng dập đầu:
- Chúngnô tài luôn canh giữ, không thấy người đi qua.
Cảnh tuyên đế hít sâu mộthơi:
- Tạmkhông nói chuyện đó nữa!
Hắn lạnh lùng nhìn TươngPhinh Đình trên mặt đất một cái, trong ánh mắt đầy sát khí:
- Kéonàng ta xuống!
Tương Nhược Lan ở bêncạnh chứng kiến hết thảy, vẫn luôn yên lặng. Thấy Cảnh Tuyên Đế nói ra nhữnglời này, lại thấy hai thái giám thô lỗ kéo Tương Phinh Đình xuống. Tương PhinhĐình khóc lớn xin tha, Hoàng công công đi tới bị miệng nàng lại.
Tương Phinh Đình giãydụa, sắc mặt trắng như tờ giấy, ánh mắt đầy sự tuyệt vọng, sợ hãi, nước mắtthấm ướt khuôn mặt.