Thiếu Gia Danh Môn


Lúc ra khỏi rừng thìchẳng biết Hoàng Quý từ đâu tới dẫn nàng đi theo một con đường bí ẩn để rangoài. Sau khi rời khỏi đó, Tương Nhược Lan theo ánh trăng mà chạy về trướngbồng của mình. Rửa mặt rồi ngủ luôn. Bây giờ nàng thật không muốn gặp Cận ThiệuKhang vì nàng sợ mình không nhịn được mà nói hết ra. Nhưng nàng biết, chuyệnnày, Cận Thiệu Khang có biết thì cũng có thể làm gì? Chỉ khiến hắn thêm phiềnnão. Vạn nhất hắn nhất thời xúc động mà chọc giận Hoàng thượng, kết quả thậtkhó mà đoán.
Tương Nhược Lan nghĩ kĩlại chuyện tối nay. Cuối cùng, nếu Cảnh Tuyên Đế đã buông tha nàng thì có thểthấy hắn cũng không phải là không sợ gì, tựa như mình sợ chết, hắn cũng sợ mấtthể diện. Vì thế, sau này nếu vạn nhất còn gặp phải chuyện này thì thái độ phảicứng rắn, quyết không thể để hắn dắt mũi. Đương nhiên, nếu có thể tránh xa hắnthì càng tốt, không thể để tình cảnh như đêm nay xảy ra nữa.
Miên man suy nghĩ thậtlâu, nàng dần dần tiến vào mộng đẹp.
Mấy ngày sau, Tương NhượcLan vẫn luôn cẩn thận, không bao giờ một mình đi đến đâu, cũng không khinh suấtmà tin bất kì kẻ nào truyền tin. Nhưng Cận Thiệu Khang đột nhiên lại bận rộnhơn, có đôi khi cả ngày cũng không thể gặp hắn một lần. Buổi tối sau khi hạtrại hắn thường không rảnh hoặc bị Hoàng thượng gọi đi nói chuyện hoặc là Hoàngthượng bảo làm chuyện này nọ khiến các quan lại khác đều hâm mộ, cho rằng CậnThiệu Khang rất được thánh sủng.
Tương Nhược Lan đươngnhiên biết là điều gì xảy ra. Trong lòng nàng tức giận nghĩ, ngươi cũng khôngthể sai bảo hắn cả đời.
Nhưng cũng may, hoàng đếcũng chẳng có hành động gì nữa. Mấy ngày nay, Hoàng thượng vẫn chiêu tẩm phitần. Nhưng chỉ nghe cung nữ bên người truyền tin ra, mấy hôm nay hình như Hoàngthượng cực thích màu trắng. Các phi tần chỉ cần mặc quần áo màu trắng thì Hoàngthượng sẽ thích. Một đêm Dung quý nhân đánh bạo mặc trung y trắng như tuyết vàotrướng bồng, kết quả được Hoàng thượng rất sủng ái, liên tiếp ba ngày đều chiêutẩm nàng, ban thưởng vô số khiến các phi tần khác đỏ mắt ghen tỵ.
Mà Lệ quý nhân TươngPhinh Đình dường như cũng rất được sủng, có đôi khi du ngoạn thì cũng gọi nàngđi cùng khiến các phi tần khác đều đố kỵ. Những lời ghen ghét cũng không ít.Nhưng Tương Phinh Đình thì lại khổ không dám nói. Ai mà biết lúc hoàng đế gọinàng đi cùng thì chỉ toàn hỏi chuyện Tương Nhược Lan ở nhà nàng trước kia.Trước mặt nàng, Hoàng thượng không hề che dấu tình cảm với Tương Nhược Lan, hỏihết sở thích của Tương Nhược Lan. Khi nàng nhắc tới những chuyện vui của TươngNhược Lan thì vẻ mặt Hoàng thượng còn tươi cười. Có đôi khi còn nói:

- Thì ra,nàng mặt lạnh cũng không phải chỉ nhằm vào ta...

Duy nhất một lần nhắc đếnchuyện có liên quan đến Tương Nhược Lan là khi cùng hắn hoan hảo xong. Hắn nóivới nàng:

- Chỉ cầnngươi nghe lời, cẩn ngôn thận hành (hành động, lời nói cẩn thận), nể ngươi làđường muội của nàng trẫm sẽ không bạc đãi ngươi, sau này ngươi chỉ cần mangthai thì trẫm sẽ phong ngươi làm phi, vinh hoa phú quý không thiếu phần ngươi.Nhưng nếu ngươi dám tiết lộ nửa chữ thì đến lúc đó đừng trách trẫm trở mặt vôtình!

Nghe câu này, trong lòngTương Phinh Đình có cảm giác khó mà nói rõ.
Bảy ngày sau, đoàn ngườicuối cùng cũng đến khu săn thú của hoàng gia.
Khu săn bắn của hoàng giarất rộng, bên trong cây cối rậm rạp, đủ loại thú rừng.
Vừa đến khu săn bắn, CảnhTuyên Đế đã truyền lệnh đi săn ngân hồ.
Hoàng đế săn thú là cảnhtượng hoàng tráng. Đầu tiên là cấm vệ quân tản ra quây vòng khiến cho các loạichim thú đều ở trước mặt hoàng đế, mặc cho hoàng đế săn bắn. Xung quanh hoàngđế chẳng những có quan viên đi theo mà còn có cận vệ đi theo, thậm chí cả mỹnhân.
Dung quý nhân, Lệ quýnhân, cùng Đức phi, Thục phi đều mặc đồ cưỡi ngựa, anh tư hào sảng đi theo CảnhTuyên Đế. Mỗi khi Cảnh Tuyên Đế săn được con mồi thì đều vỗ tay hoan hô. Có mỹnhân đi theo lại càng tăng uy vũ của hoàng đế.
Mà Tương Nhược Lan cũngmặc đồ cưỡi ngựa màu lam, cưỡi một con tuấn mã màu nâu đỏ, đi theo phía sau.Mới ngồi lên ngựa thì trong lòng hơi sự nhưng khi ngồi vào thì cảm giác quen thuộc,tự nhiên lại dâng tới.
Dù Tương Nhược Lan (đãchết) rất giỏi săn thú nhưng nàng vừa nhìn những con thỏ, hươu.. thì lại khôngđủ ngoan tâm mà bắn tên. Đi theo mọi người lâu như vậy cũng chỉ có nàng khôngbắt được con mồi nào.
Có một số phu nhân trêughẹo:

- Hầu phunhân, sao thế, gả cho người rồi thì không kéo nổi dây cung?


Tương Nhược Lan cười nói:

- Sănnhững con thú nhỏ như vậy không thú vị. Ta muốn săn được con thú lớn .

Nàng nói như thế khiếnnhững người xung quanh ngây ngốc mà Tương Nhược Lan thì lại cười thầm tronglòng.
Lúc này, Cận Thiệu Khangđi tới bên nàng, giục ngựa cùng nàng đi:

- Thếnào, chơi vui không?

Tương Nhược Lan bĩu môi:

- Chúngta nhất định phải đi cùng nhiều người như thế?

Cận Thiệu Khang cười nói:

- Thứnhất ta phải đi theo hoàng đế. Thứ hai đi cùng mọi người tương đối an toàn.

Sau đó cười nói:

- Khôngphải nàng nói muốn so với ta? Sao giờ vẫn tay không, nàng xem ta...

Vừa nói vừa chỉ chiếc xekhông xa, trên đó đã có hai con hươu sao, bốn con nai, còn có một con chim ưng

- Nàngthua thảm rồi!


Tương Nhược Lan cười nói:

- Thế thìtính cái gì, chờ ta săn sói cho ngươi xem!

Cận Thiệu Khang cườicười, tỏ vẻ không tin, sau đó giục ngựa đến sát bên nàng, nhỏ giọng nói vào tainàng:

- Tối làtiệc nướng, đến lúc đó ta tới tìm nàng. Nhiều ngày như thế cũng chưa có lúc nàotìm nàng, nhớ ta chưa?

Tương Nhược Lan ngẩng đầunhìn hắn, cười nói:

- Ai nhớngươi. Nằm mơ.

Cận Thiệu Khang thở dài,lắc đầu:

- Nếu thếthì tối ta cũng không tới, cùng đồng liêu uống rượu thì hơn

Vừa nói vừa vung roi ngựađịnh đi. Tương Nhược Lan vội kéo áo hắn, cúi đầu nói:

- Buổitối ta đợi ngươi.

Bên tai truyền đến tiếnghắn cười, Tương Nhược Lan đỏ bừng mặt, ngẩng đầu nhìn hắn một cái, sắng giọngnói:

- Cườiđi. Không để ý ngươi nữa!


Bộ dáng tự vui tự bực nàycủa nàng khiến Cận Thiệu Khang như đui mù, hận không thể ôm nàng vào lòng.
Cận Thiệu Khang còn muốncùng nàng nói chuyện thêm thì có người tới nói Hoàng thượng truyền hắn. Bất đắcdĩ, Cận Thiệu Khang đành lưu luyến rời đi. Vốn bảo Tương Nhược Lan cùng đinhưng Tương Nhược Lan sợ gặp Hoàng thượng nên không đồng ý, chỉ nói:

- Phíatrước, sát khí quá nặng, đến gần thấy không vui.

Cận Thiệu Khang cườicười, nghĩ thầm, không phải trước kia nàng đều thích những thứ đó? Chẳng lẽ nữnhân sau khi thành thân sẽ đổi tính! Nhưng hắn cũng không để ý, dù sao ở phíasau cũng an toàn hơn. Hắn dặn dò nàng mấy câu rồi giục ngựa chạy đi.
Trong lòng Tương NhượcLan mắng Cảnh Tuyên Đế chẳng biết bao nhiêu lần.
Mãi cho đến khi mặt trờisắp xuống núi, mọi người mới từ từ trở về doanh trại nghỉ ngơi.
Cả ngày cũng không pháthiện chút bóng dáng của ngân hồ khiến cho hoàng đế có chút ủ rũ, cả đêm saikhông ít cấm vệ quân đi tìm chỗ trốn của ngân hồ.
Nhưng dù không bắt đượcngân hồ thì cũng bắt được rất nhiều các loại động vật khác. Trừ Tương Nhược Lanra thì hầu như ai cũng có thu hoạch, ít nhất cũng là một con thỏ. Nhưng cũngmay Tương Nhược Lan da mặt dày, với ánh mắt của người khác cũng coi như chẳngcó gì.
Mặt trời vừa xuống núi,mọi người đốt lửa, bắt đầu nướng con mồi hôm nay săn được. Chốc lát sau mùihương thơm tỏa ra bốn phía cùng tiếng mỡ rớt xuống lửa xèo xòe.
Cảnh tuyên đế cùng đámphi tần ngồi ở chính giữa, ánh lửa khiến khuôn mặt họ đỏ bừng. Đám phi tần đềungồi bên cạnh hắn, bởi vì ra khỏi hoàng cung nên cũng bớt câu nệ, bọn họ tranhthủ kính rượu, trò chuyện cho Hoàng thượng vui. Cảnh Tuyên Đế cũng uống khôngít, trên mặt có chút men say.
Tương Nhược Lan ngồi mộtbên nhìn, nghĩ thầm, uống thêm nữa đi, tốt nhất là say bất tỉnh nhân sự, tốiđừng có phá đám chúng ta.
Lúc này, những người caiquản bãi săn này sai ca nữ lên ca hát nhảy múa ọi người xem. Nhiều quanviên nhân lúc uống say mà cũng đứng lên nhảy múa, đám nữ quyến đứng bên vỗ tay,khung cảnh vô cùng náo nhiệt.
Lúc này, Cận Thiệu Khanglén lút đi tới phía sau Tương Nhược Lan, nói nhỏ vào tai nàng:

- Đi theota.

Tương Nhược Lan đặc biệtnhìn sang Cảnh Tuyên Đế một cái, thấy hắn không để ý bên này thì lén lút đitheo Cận Thiệu Khang.
Cận Thiệu Khang kéo nàngtới một thảm cỏ.
Cỏ cao chừng một thước,nằm xuống rất mềm, đôi lúc bị cọ vào người nhưng cũng không ảnh hưởng gì đếnhứng thú của bọn họ.
Hai người yên lặng nằm ởtrên cỏ, nhìn trăng sáng trên trời cao
Bầu trời đêm khôn cùngyên tĩnh, rộng lớn khiến Tương Nhược Lan có cảm giác mình thật bé nhỏ.
Đột nhiên cảm giác lỗ taingưa ngứa, Tương Nhược Lan quay đầu lại thì thấy Cận Thiệu Khang nghiêng người,tay cầm cọng cỏ đuôi chó cọ cọ vào tai nàng.
Tương Nhược Lan bị ngứathì cười hì hì, quay người giành lấy cọng cỏ cọ cọ vào cổ hắn. Cận Thiệu Khangcười to, ngã xuống, sau đó ôm nàng lăn vài vòng, cuối cùng để nàng nằm lênngười hắn.
Hai tay hắn ôm eo nàng,nhìn nàng mỉm cười nói:

- Vốnnghĩ mang nàng ra ngoài chơi, cuối cùng lại chẳng có mấy lúc ở cùng nàng.


Tương Nhược Lan nằm trênngười hắn, nhìn hắn. Đôi mắt thâm thúy của hắn lóe ra ánh sáng nhu hòa dưới ánhtrăng khiến người ta trầm mê trong đó.

- Khôngsao, so với buồn bực ở nhà thì tốt hơn nhiều.


- Nàngđừng vội, đợi Hoàng thượng săn được ngân hồ thì nhất định sẽ nghỉ ngơi mộtngày. Đến lúc đó chúng ta cả ngày bên nhau, cùng nàng đi săn thú. Đến lúc đóchúng ta so tài, hôm nay không tính

Tương Nhược Lan cười gậtđầu, lại nói:

- Hômnay cũng chưa thấy bóng dáng ngân hồ, có phải ngân hồ đã sớm chạy đến chỗ khácrồi không.


- Lý đạinhân quản lý bãi săn nói hôm qua còn nghe được tiếng kêu của ngân hồ, hẳn làvẫn còn ở đây.


- Hy vọngHoàng thượng sớm bắt được ngân hồ.

Tương Nhược Lan vừa nóivừa tựa đầu lên ngực hắn, lắng nghe tiếng tim hắn đập, ngửi mùi cỏ thơm nhànnhạt bên cạnh và mùi hương nam tính của hắn. Nàng cười cười, trong lòng yêntĩnh, sự ưu phiền, bực bội mấy ngày qua dần biến mất.

- ThiệuKhang...

Nàng nhẹ nhàng nói:

- Ở bênngươi thật tốt.

Những lời này làm cho CậnThiệu Khang vô cùng động tâm, hắn xoay người đặt nàng dưới thân rồi cúi đầu hônnàng. Ban đầu là ôn nhu, dần dần cuốn lấy chiếc lưỡi đinh hương của nàng khiếnTương Nhược Lan không nhịn được mà ôm chặt hắn, vươn lưỡi dây dưa cùng hắn. Nhưvậy càng khiến tâm tình hắn dâng cao, gắt gao ôm chặt nàng, điên cuồng hôn sâu,hai người phóng thích sự nhiệt tình này, thiêu đốt không khí xung quanh.
Một lúc lâu sau hắn mớithở hồng hộc buông nàng, khó khăn phun ra:

- Ta đưanàng về đi thôi. Ta không nghĩ sẽ động phòng ở đây.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận