Lúc Tương Nhược Lan tỉnhlại thì trời đã tối, gió lạnh thổi tới, cả người lành lạnh, run run.
Tương Nhược Lan nhất thờicó cảm giác chẳng biết mình đang ở đâu. Một lát sau, màn kinh hiểm khi nãy lạihiện lên trong đầu nàng, nhớ đến sự hung tàn của con gấu kia, trong lòng TươngNhược Lan cả kinh, giãy dụa một chút. Nhưng vừa động, bên tai truyền đến tiếngrên.
Tương Nhược Lan cúi đầunhìn lại đã thấy mình đang nằm trong lòng Cảnh Tuyên Đế. Lưng Cảnh Tuyên Đế tựavào tảng đá lớn. Theo ánh trăng có thể thấy hắn nhíu mày, khóe miệng còn chúttơ máu. Chắc chắn là đụng vào tảng đá nên bị thương, còn nàng vì được hắn bảovệ nên mới không tổn hại gì.
Trong lòng Tương NhượcLan có cảm giác khó nói, nàng vỗ vỗ vai hắn:
- Hoàngthượng, Hoàng thượng....
Kêu vài tiếng, Cảnh tuyênđế chậm rãi mở mắt ra, nhìn nàng, ánh mắt vô thần, giọng nói yếu ớt:
- NhượcLan...... Nàng không sao chớ?
- Ta......Ta không có việc gì, Hoàng thượng, ngươi có ổn không?
Cảnh tuyên đế thử nhúcnhích nhưng rồi lại nằm xuống:
- Trênlưng hơi đau.
Tương Nhược Lan quay đầulại nhìn phía con dốc vừa dài vừa cao kia, nói:
- Chúngta bị lăn xuống, lưng Hoàng thượng đụng vào đá nên bị thương.
- Gấu lớncòn đó không?
- Nókhông phát hiện đâu, chắc cho rằng chúng ta đã chết rồi.
Tương Nhược Lan tỏ vẻ dễdàng cười cười:
- Nghenói gấu không ăn người chết.
Cảnh tuyên đế khẽ cườimột tiếng:
- Thế thìnó đánh chết người để làm gì, đừng nói là vì chơi rất vui chứ
Tương Nhược Lan cũng cườicười:
- Có lẽvậy
Cảnh tuyên đế lại nói:
- Có thấyngười đến tìm chúng ta không?
Tương Nhược Lan cẩn thậnnghe xong nghe, lắc đầu:
- Con dốcnày rất cao, cho dù có cũng không thấy chúng ta. Để ta gọi vài tiếng thử xem.
Vừa nói, Tương Nhược Lanhét to vài tiếng nhưng một là vì nàng mệt mỏi nên tiếng hô cũng không lớn, hailà ở dưới con dốc dài nên cũng khó mà truyền lên. Bọn họ đợi lâu cũng khôngthấy gì. Nhưng chẳng biết từ hướng nào vang lên tiếng sói tru
Tương Nhược Lan lại cànghoảng sợ, cũng không dám hô lớn nữa. Bọn họ ngồi đó, nhất thời không biết nênlàm gì.
Một trận gió lạnh thổiqua, Cảnh tuyên đế rùng mình. Tương Nhược Lan hơi hoảng. hoàng đế bây giờ bịthương, chắc chắn không thể chịu lạnh nếu không sẽ có chuyện lớn. Dù trước đóhắn có những hành động không hay ho với nàng nhưng lần này nếu không có hắn thìmạng của nàng đã chẳng còn. Bất kể thế nào cũng không thể nhìn hắn xảy rachuyện được.
Tương Nhược Lan đứng lên,Cảnh tuyên đế nhìn thấy, vội vàng kéo tay nàng:
- Nàng điđâu?
- Hoàngthượng, ta đi tìm xem có chỗ nào có thể tránh gió không. Ngươi bị thương, khôngthể chịu lạnh được.
Cảnh tuyên đế mỉm cười,ôn nhu nói:
- NhượcLan, nàng đang lo lắng cho ta sao?
Tương Nhược Lan nhẹ nhànggỡ tay hắn ra:
- Ngươivì ta mới bị thương, nếu ta không lo lắng cho ngươi thì ta có còn là con người?Hoàng thượng, ngươi ở đây chờ một lát, ta đi rồi sẽ về.
Tương Nhược Lan tìm đượcmột huyệt động gần đó, nàng quay lại đỡ hắn vào trong động sau đó đi ra ngoàitìm chút củi đốt lên, hai người cũng dần ấm lên.
Hai người đều vừa mệt vừađói nhất là Tương Nhược Lan. Nàng chiến đấu với con gấu kia cơ hồ là mất hếtsức lực. Nàng biết, nàng phải bổ sung năng lượng thì mai mới có thể lên dốc màtìm cứu binh.
Nàng nói với Cảnh TuyênĐế rồi đi ra ngoài tìm con gà rừng. Bụng đói thì có là gì cũng không quan trọngbằng việc ăn no. Gần đó có một nguồn nước, nàng rửa sạch con gà, moi ruột ganrồi mang về động nướng.
Vừa nướng gà Tương NhượcLan vừa hỏi:
- Hoàngthượng, sao ngươi lại vừa đúng lúc đến mà cứu ta?
Cảnh tuyên đế nhìn khuônmặt nàng ửng hồng dưới ánh lửa, nhỏ giọng nói:
- Là nàngmạng lớn, ta vừa lúc đến gần đó bắt ngân hồ, nghe được tiếng gấu kêu thì tìmđến.
- Ngânhồ?
Tương Nhược Lan quay đầulại hỏi:
- Hoàngthượng săn được ngân hồ chưa?
- Tiểu tửđó rất tinh ranh, cố ý ẩn trốn, chỉ ra ngoài một chút rồi lại biến mất, dẫn dụta đi tìm. Đến khi ta tìm không được muốn quay về thì nó chẳng biết lại từ đâuchui ra, cứ dẫn dụ ta mãi đến đây. Có lúc ta thật sự cảm thấy nó đang trêu đùata.
Cảnh tuyên đế tức tối nói
Tương Nhược Lan cười haitiếng:
- Thú vịnhư vậy, chỉ cần nhìn thôi là tốt rồi.
Hai người nói chuyện, gàcũng chín tản ra mùi thịt thơm lừng làm cho người ta thèm nhỏ dãi. Tương NhượcLan xé đùi gà đưa cho Cảnh Tuyên Đế, nàng ăn đùi gà khác. Nàng rất đói bụng,mặc kệ hình tượng, cứ thế mà cắn xé
Cho dù không có bất cứgia vị gì nhưng cũng rất vừa miệng.
Lúc này, cửa động độtnhiên có một cái đầu nhỏ lấp ló. Hai mắt đen láy chợt lóe, gắt gao nhìn kỹ congà trong tay Tương Nhược Lan, cái mũi dài hít hít, lưỡi đỏ au thỉnh thoảng liếmliếm nước miếng ở khóe miệng. (đây là nhân vật cute nhất truyện à)
Tương Nhược Lan đầu tiêncòn không thấy rõ là con gì mà Cảnh Tuyên Đế mải ăn cũng không để ý. TươngNhược Lan thấy vẻ mặt con vật này thật thú vị thì xé một chiếc cánh gà vứt vềphía nó. Tiểu tử kia vươn cổ há mồm đớp lấy, cao hứng cười đến híp mắt lại.Không phải Tương Nhược Lan thần kinh đâu, nàng cảm thấy hình như tiểu tử đóthật sự đang cười.
Tiểu tử kia đón được cánhgà thì xoay người, chiếc đuôi trắng như tuyết lộ ra. Trong lòng Tương Nhược Lanhơi động, lặng lẽ kéo kéo góc áo Cảnh Tuyên Đế, ý bảo hắn xem. Cảnh Tuyên Đếvừa nhìn thì đứng bật dậy, thiếu chút nữa thì hô lớn
- Ngânhồ!
Hắn nhỏ giọng nói, tronggiọng nói đầy sự kích động. Có vẻ như hận không thể vội chạy tới bắt.
Ngân hồ nhanh chóng ănxong cánh gà, lại quay đầu nhìn con gà trong tay Tương Nhược Lan mà chảy nướcmiếng.
Cảnh tuyên đế hai mắt hơilóe sáng, hắn đoạt lấy con gà trong tay Tương Nhược Lan, lắc lắc, nhỏ giọng dụdỗ:
- Lạiđây, ngươi lại đây, tất cả đều là của ngươi!
Nhưng ánh mắt ngân hồ độtnhiên cảnh giác, xoay người biến mất không thấy bóng dáng.
Tương Nhược Lan giật lạicon gà trong tay Cảnh Tuyên Đế, tức giận nói:
- Ngươixem, dọa nó chạy mất rồi! Đang yên đang lành, làm gì mà cứ muốn bắt nó? Nóchẳng phải chỉ là một con vật, để cho nó tự do tự tại không phải là tốt hơn!
Nói xong, nàng cầm con gàđi tới cửa động, nhìn quanh một chút đã không thấy bóng dáng ngân hồ đâu. Nàngcao giọng nói:
- Này, tabiết ngươi ở gần đây, ta mời ngươi ăn gà. Ngươi đừng sợ, ta không bắt ngươiđâu.
Vừa nói vừa đặt con gàtrên mặt đất, xoay người đi vào động.
Bây giờ bụng ăn no, mệtmỏi nổi lên. Tương Nhược Lan nằm xuống ở bên kia đống lửa. Đúng lúc nàng chuẩnbị ngủ thì thấy Cảnh Tuyên Đế chậm rãi đi về phía mình. Tương Nhược Lan lập tứccảnh giác:
- Làm gì?
Giọng điệu này của nàngkhiến Cảnh Tuyên Đế rất không vui:
- Bây giờta có thể làm gì? Ta chỉ muốn nói chuyện với nàng một chút.
Nhớ ra hắn bị thương,Tương Nhược Lan yên lòng, hắn bây giờ thành ra thế này, phỏng chừng không thểlàm gì nàng.
- Lưngngươi vẫn bị đau?
- Cử độngnhư thế này thì vẫn hơi đau
- Vậyngươi còn động?
Cảnh tuyên đế liếc nhìnnàng một cái:
- Khó cócơ hội cùng nàng một mình một chỗ, cách xa như vậy, nói chuyện cũng phải caogiọng...
Vấn đề là căn bản khôngthể thấy rõ mặt nàng
Hắn nằm xuống bên ngườinàng, đầu tựa vào đầu nàng, mùi hương nhàn nhạt của nàng tràn ngập trong lồngngực khiến tâm tư hắn dần yên ổn lại.
- NhượcLan, ở lại bên ta không tốt? An Viễn hầu có thể cho nàng ta cũng có thể chonàng. Những gì An Viễn hầu không thể cho nàng thì ta vẫn có thể cho nàng. Tanhất định sẽ đối xử tốt với nàng.
Đổi lại là hôm qua, TươngNhược Lan nghe câu này nhất định sẽ rất phản cảm, tuyệt không hòa nhã cho hắnnhìn. Nhưng qua chuyện khi nãy, Tương Nhược Lan cảm thấy mình nên nói chuyện rõràng với hắn. Nếu có thể gỡ được khúc mắc trong lòng hắn thì tốt cho cả hai bên
Tương Nhược Lan ngồi dậy,đối mặt với hắn, ánh lửa chiếu hồng khuôn mặt nàng, khiến nàng đặc biệt quyếnrũ, đôi mắt nàng đen láy sáng ngời, tựa như bên trong cũng có ngọn lửa thiêuđốt.
- Hoàngthượng, thật ra không phải ngươi thích ta. Ngươi chỉ tự đem mình lâm vào ngõcụt, tưởng rằng thích ta. Ngươi giống như đứa trẻ, ta giống như một trong sốnhững đồ chơi của ngươi, ngươi vốn chẳng hề chú ý, thậm chí còn cảm giác khóchịu. Vì vậy, có một ngày, món đồ chơi này biến mất, trong lòng ngươi thật vuivẻ, gặp ai cũng nói món đồ chơi này không phải là của ngươi nữa. Nhưng sau này,có một ngày, ngươi phát hiện đồ chơi này rơi vào tay kẻ khác, còn được người đóthích thú, coi trọng, khiến cho người đó rất vui vẻ. Vì thế, trong mắt ngươi,món đồ chơi đó dường như không còn giống như trước. Trong lòng ngươi khó chịu,cảm giác đây là đồ của ta mà lại để cho người khác chơi thích thú như thế?
- Cho nênngươi cứng rắn muốn đoạt lại món đồ chơi này. Thật ra, sau khi ngươi đoạt lạirồi sẽ phát hiện, món đồ chơi đó vẫn như vậy, chẳng có gì khác trước, cũngchẳng khác gì đồ thừa của kẻ kia. Đến lúc đó, ngươi sẽ thấy, tốn bao nhiêu côngsức như vậy căn bản là phí công, ngươi sẽ hối hận! Hoàng thượng, ngươi xem, đâychỉ làm tâm lý chiếm hữu của ngươi thôi, chẳng có ý nghĩa gì. Cần gì vì sự vuivẻ nhất thời mà tốn nhiều công sức như vậy? Cần gì làm chuyện khiến ngươi hốihận? Hoàng thượng, đừng cố chấp nữa, ngươi sẽ cảm giác được thoải mái hơn rấtnhiều. Ngươi sẽ cảm thấy, thật ra đó không phải là chuyện không thể. Có đôi khinghĩ lại còn cảm thấy bản thân thật buồn cười.
Cảnh tuyên đế yên lặngmột hồi, sau đó cười lạnh nói:
- NhượcLan, nàng còn định lừa mình gạt người đến khi nào? Ta sẽ vì một món đồ chơi cócũng được không có cũng chẳng sao mà không cần tính mạng bản thân? Nghĩ như vậynàng cảm giác được an lòng sao?
Tương Nhược Lan bị nhữnglời này mà không nói được gì. Quả thật, đúng lúc nguy hiểm như vậy, bên ngườichẳng có nhiều quân lính. Hắn biết rõ rất nguy hiểm, nhưng vẫn còn không chútdo dự cứu nàng...... Nàng có thể nói hắn nhất thời nổi tính trẻ con?
- Hoàngthượng... Một lát sau, nàng thở dài một tiếng: Ta thật sự là không hiểu...
- Ta cũngkhông hiểu...
Cảnh tuyên đế chớp mắtnhẹ nhàng nói. Nửa người hắn như đang chìm trong ngọn lửa, rồng vàng thêu trêny phục cưỡi ngựa như lóe sáng, càng tỏ rõ khí thế vương giả của hắn.