Thiếu Gia Danh Môn


Vu Thu Nguyệt nói cũng cóphần đúng, lúc ấy, nhiều người như vậy, kể cả chính mình nhất thời cũng khôngbiết nên phản ứng như thế nào, vì sao Thanh Đại lại phản ứng nhanh như vậy?Chẳng nhẽ nàng thực sự là tình thâm ý trọng với Hầu gia như vậy? Thân thể nàytừ nhỏ cũng đã luyện võ, lúc ấy cũng không kịp phản ứng.
Tương Nhược Lan bước vộitheo Trương đại phu, sai gã sai vặt tránh ra. Trương đại phu cũng thường xuyênqua lại các nhà quyền quý, thấy nàng như vậy thì biết hẳn là nàng có điều muốnnói.

- Phunhân có gì dặn dò? Trương đại phu nhẹ nhàng nói.

Tương Nhược Lan nhìnquanh một chút, sau đó dẫn Trương đại phu đến một góc vắng người, áp giọng nói:

- Trươngđại phu, ngươi hành nghề y nhiều năm rồi, chỉ cần bắt mạch, hẳn là phát hiện rađược nhiều thứ.


- Phunhân quá đề cao lão phu rồi, nhưng xem mạch thì quả thật là có thể biết được rấtnhiều chuyện của đối phương.

Tương Nhược Lan hai mắtsáng ngời:

- Trươngđại phu, như vậy khi nãy ngươi bắt mạch cho nữ tử kia có cảm giác nàng có gìkhác so với người thường không?

Trương đại phu ngây ra:

- Khônghiểu ý phu nhân là?

Tương Nhược Lan nhìn hắn,nói từng câu từng chữ:

- Nữ tửđó có phải là người có võ không?

Mặc dù Tương Nhược Lantừng thử qua nàng, nhưng chuyện khi nãy không khỏi khiến nàng nghi ngờ. Đối vớinữ tử do Hoàng thượng sai đến nàng sao có thể hoàntoàn yên tâm.
Trương đại phu lắc đầu:

- Lão phuhành nghề nhiều năm, người bệnh xem qua vô số, cũng có những người có võ công,nhưng thân thể nữ tử này dù có chút khỏe khoắn nhưng không giống với nhữngngười có võ. Theo lão phu thấy, nữ tử này không giống người có võ.


- Khôngphải?

Tương Nhược Lan lẩm bẩm,trong lòng dâng lên một cảm giác mất mát. Như vậy, hành động trong chớp mắt khinãy của Thanh Đại hoàn toàn là xuất phát từ tấm lòng nàng?
Cho dù là khổ nhục kế,cho dù nàng là vì đạt được trái tim của Cận Thiệu Khang cũng phải mạo hiểm nhưvậy, phải đánh cược tính mạng.

Vì Thiệu Khang, ngay cảmạng sống cũng không màng?
Trương đại phu thấy nàngcòn đang hoảng sợ thì liền xin cáo lui, đem theo gã sai vặt rời đi.
Không lâu sau, Ánh Tuyếttìm Tương Nhược Lan nói:

- Phunhân, chủ gánh xiếc đang quỳ trước sân.

Tương Nhược Lan tronglòng dâng lên sự tức giận, những người này làm việc như thế nào vậy? Cũng mayhôm nay không xảy ra án mạng, nếu thái phu nhân có chuyện gì, bọn họ không phảichỉ quỳ là có thể thoát thân được.
Tương Nhược Lan dẫn ÁnhTuyết đi tới đại sảnh
Trong sảnh, chủ gánh xiếccùng vài người quỳ gối ở đó, vẻ mặt hoảng hốt, vừa nghe có tiếng bước chân saubình phong đã không ngừng dập đầu.
Tương Nhược Lan ngồixuống chiếc ghế khắc hoa, chủ gánh xiếc thấy nàng thì biết người tới là chủ tử.
Hắn vừa dập đầu vừa nói:

- Phunhân tha mạng, phu nhân tha mạng

Tương Nhược Lan tức giận,giọng nói bực bội:

- Cácngươi là gánh hát nối tiếng nhất kinh thành sao, sao lại để xảy ra chuyện này?Ngay cả sự an toàn tối thiểu cũng không thể chắc chắn, cho dù các ngươi diễnhay thì thế nào? Qua chuyện lần này, các ngươi đừng nghĩ sẽ được đặt chân ởchốn hoàng thành nữa, coi như là trừng phạt các ngươi.

Chuyện này truyền rangoài, còn ai sẽ mời bọn họ?
Tương Nhược Lan vốn tưởngrằng bọn họ sẽ cầu xin tha thứ, ai ngờ chủ gánh hát lại kêu oan:

- Phunhân, như lời phu nhân nói đó, chúng ta cũng là hành nghề nhiều năm mới có đượcchút danh tiếng này, nếu cái tội danh đó là của gánh hát chúng ta, chúng tacũng nhận. Nhưng phu nhân, việc hôm nay thật quá kì quặc, dựng rạp của chúng tađều là lão sư phó kinh nghiệm hơn mười năm tuyệt đối sẽ không xảy ra sai lầmnày. Tối qua ta còn tự mình kiểm tra lại, mỗi chỗ đều rất chắc chắn, tuyệt đốikhông thể để xảy ra tình huống như hôm nay. Ta thật sự không biết tại sao lạixảy ra loại chuyện này được.

Ánh Tuyết ở bên cao giọngnói:

- Mấyngười các ngươi, chuyện đã đến nước này còn muốn nói dối?

Chủ gánh hát vẫn rất cứngrắn:

- Phunhân, ta cũng biết, qua chuyện này, chúng ta khó mà đặt chân ở kinh thành, tacũng không hi vọng phu nhân có thể tin tưởng ta, chính là sự thật là như thếnào. Ta chỉ muốn nói cho rõ, hôm nay ta cũng không có bằng chứng chứng minhchúng ta trong sạch, chúng ta cũng xin chịu phạt nhưng ta tin người dựng rạpcủa chúng ta tuyệt không sơ xuất như vậy.

Tương Nhược Lan trầm ngâmmột hồi rồi nói:

- Cácngươi ở đây chờ một chút


Vừa nói vừa dẫn Ánh Tuyếttới hậu hoa viên xem đài biểu diễn. Cây gỗ đó vẫn rơi trên mặt đất, bên cạnh làmột sợ dây to bằng ngón cái. Tương Nhược Lan nhặt lên cẩn thận xem xét, giữasợi dây có một đoạn bị đứt. không giống là bị cắt đứt mà giống như bị ma sátnhiều mà đứt.
Ánh Tuyết đứng bên nhìnthấy liền bảo:

- Đây rõràng là vì sợ dây bị mài mòn, chắc chắn là vì gánh xiếc tiếc tiền không muốnmua mới mới thành chuyện như thế này, vậy mà bọn họ còn già mồm kêu oan.

Ánh Tuyết vừa nói xong,một phụ nhân hơn ba mươi tuổi bên cạnh đột nhiên nói:

- Đại cônương, gánh hát của chúng ta không dùng dây cũ, phát hiện có chút hao tổn thìsẽ kịp thời thay đổi, đây là chuyện mạng người, sao chúng ta lại tiếc chút tiềnnày.

Ánh Tuyết còn định cãithì Tương Nhược Lan đã ngăn lại, nhỏ giọng nói:

- Để bọnhọ đi thôi, chỉ là tiền công lần này sẽ không có đâu.


- Khônggiải bọn họ đến quan phủ? Ánh Tuyết hỏi

Tương Nhược Lan lắc đầu:

- Thôiđi. Để bọn họ đi thôi, sau này bọn họ không thể đặt chân ở kinh thành này đượcnữa, đây đã là trừng phạt lớn nhất rồi.

Đưa đến quan phủ? Quanphủ biết chuyện này có liên quan đến Hầu phủ thì còn không làm lớn lên, nhữngngười này không chết cũng sẽ bị lột da. Bọn họ dù gây tội nhưng cũng không làmmất mạng người thì cũng không cần làm chặt đứt đường sống của bọn họ.
Người của gánh hát nàynghe Tương Nhược Lan nói vậy như trút được gánh nặng, vội vàng quỳ xuống dậpđầu tạ ơn. Về phần tiền công, đương nhiên không dám đòi nữa.
Tương Nhược Lan xử lýxong xuôi thì đến Nghênh hương viện.
Ở ngoài cửa đã nghe đượctiếng Thanh Đại, xem ra là đã tỉnh lại

- Hầugia, thái phu nhân, để các ngươi lo lắng, thật sự là lỗi của Thanh Đại.

Giọng thái phu nhân hiềnlành:

- Đứa nhỏnày, xem ngươi nói kìa, ngươi vì mẫu thân con ta mà mệnh cũng không cần. Tìnhcảm này, bà già này sẽ ghi tạc trong lòng.


- ThanhĐại sống là người Cận gia, chết là ma của Cận gia, Thanh Đại hi sinh mạng nàycho Hầu gia và thái phu nhân cũng là đáng giá.



- Thanh Đạitẩu tẩu, ngươi hi sinh vì mẫu thân, anh ta như vậy, sau này trong mắt ta, ngươichính là người một nhà, sau này chúng ta tuyệt sẽ không để ngươi phải chịu khổ.


- Tiểuthư… giọng Thanh Đại đầy cảm kích.


- Còn gọitiểu thư cái gì, sau này ngươi gọi ta là Yên Nhiên. Nói thật, ta rất thích nghengươi ca hát, nhưng ngươi chỉ hát đúng một lần, không chịu hát nữa.

Thái phu nhân cười nói:

- Đươngnhiên là người nàng muốn hát cho nghe nhất không cho nàng cơ hội, khiến nàngngay cả hứng thú hát cũng không có rồi.


- Tháiphu nhân đừng nói như vậy.Thái phu nhân muốn nghe, Thanh Đại lập tức hát.

Giọng Thanh Đại vô cùngthẹn thùng, Tương Nhược Lan thậm chí có thể tưởng tượng ra khuôn mặt như hoađào của nàng.

- Thôi.Bây giờ ngươi bị thương, bao giờ ngươi khỏi hát là được… Hầu gia, tâm ý củaThanh Đại dành cho Hầu gia, chắc chắn Hầu gia đã biết. Chuyện khác mẫu thân cóthể không quản nhưng Thanh Đại bị thương vì ngươi, trong thời gian này ngươinên dành thời gian đến thăm nàng.

Tay Tương Nhược Lan khôngkhỏi nắm chặt lại
Giọng Cận Thiệu Khangtrầm thấp:

- ThanhĐại, ngươi nghỉ ngơi cho tốt, trong thời gian này… Trong thời gian này, ta cóthể sẽ không đến thăm ngươi.


- Khôngsao. Ta biết Hầu gia bận chuyện công, Hầu gia không đến cũng không sao

Dù nói như thế nhưnggiọng nói của nàng tràn ngập sự chờ đợi, tin chắc đôi mắt nàng cũng đầy sự khátvọng.
Tương Nhược Lan khôngmuốn nghe tiếp, nàng đột nhiên cảm giác mình như người ngoài. Thế giới bêntrong kia không cần nàng, nàng cúi đầu, lặng lẽ xoay người, chậm rãi rời khỏiNghênh hương viện.
( Cảnh này buồn quá, nhớphim Đánh cắp trái tim có một cảnh Triển Nhan nhìn cả nhà Phương Dĩ An quâyquần bên nhau ghê)
Một lúc lâu sau Cận ThiệuKhang mới trở về, hắn vào phòng, sai nha hoàn bưng nước rửa sạch vết mắt củaThanh Đại.

- NhượcLan, nàng giúp ta rửa. Hắn nói với Tương Nhược Lan.

Tương Nhược Lan đi qua,vắt khô chiếc khăn, vén tóc hắn qua một bên, phía sau gáy hắn còn vết máu đã khô.
Tương Nhược Lan không nóigì, nhẹ nhàng chà lau.
Cận Thiệu Khang cúi đầu,trong lòng hồi tưởng lại cảm giácmáu tươi phun vào sau lưng, nữ tử kiều nhược như vậy cũng có dũng khí này…


- NhượcLan…

Cận Thiệu Khang khẽ nói,giọng nói có chút do dự

- NhượcLan, lần này Thanh Đại bị thương vì ta, chờ đến lúc nàng khỏi hẳn, ta cũngkhông thể làm ngơ…


- Hầu giamuốn thế nào? Tương Nhược Lan nhẹ nhàng mở miệng.

Cận Thiệu Khang xoayngười cầm chiếc khăn trong tay nàng đặt vào trong chậu, sau đó cầm tay nàng,nhìn nàng nói:

- Trongthời gian này, ta phải đến thăm nàng một chút…

Không sai, Thanh Đại bịthương vì Cận Thiệu Khang, hắn đi thăm nàng là hợp tình hợp lý. Nhưng dù hiểunhư vậy là chuyện hợp tình hợp lí nhưng sao lòng nàng cứ không thoải mái nhưvậy.
Bởi vì nữ nhân đó có ý đồvới trượng phu của nàng.
Tương Nhược Lan ngẩngđầu, nhìn thẳng vào mắt hắn. Đôi mắt nàng như hắc ngọc sâu không thấy đáy:

- ThiệuKhang, ta sẽ thêm mấy nha hoàn nữa cho nàng, ta có thể đem Ánh Tuyết đến bênchăm sóc cho nàng, cho đến khi nàng khỏi hẳn…

Cận Thiệu Khang nắm chặttay nàng, nhẹ nhàng cắt đứt lời nàng:

- Nàng đicùng ta…


- Cái gì?Tương Nhược Lan ngây người

Cận Thiệu Khang mỉm cười:

- Ý talà, mỗi lần ta đi thăm Thanh Đại thì nàng đi cùng ta, nàng là chủ mẫu Cận gia,đương nhiên là phải đi có đúng không?

Ý nghĩ này Tương NhượcLan không phải là chưa từng có. Nhưng nếu là nàng đưa ra chủ ý này thì thứ nhấtcó vẻ nàng quá trẻ con, thứ hai, nàng không theo sát hắn không được?
Nhưng nếu là hắn nói rathì lại mang ý nghĩa khác, như vậy nói rõ rằng hắn luôn để ý đến cảm xúc củanàng.
Tương Nhược Lan vùi đầuvào lòng hắn, ôm lấy eo hắn, giọng nói có chút nghẹn ngào:

- Được,sau này ta đi cùng ngươi.

Hắn ôm nàng, nhẹ nhàngnói:

- Đồngốc, nàng quên rồi sao? Ta đã từng nói, bất kểnhư thế nào, cũng sẽ không làm ra chuyện khiến nàng thương tâm..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận