Lưu Tử Căng đón lấy túithơm nhìn một chút nhưng vẫn chưa hiểu:
- Phunhân...... Đây là......
Tương Nhược Lan cúi đầu,trên mặt ửng đỏ, giọng như muỗi kêu:
- Ta muốnLưu thái y xem giúp ta xem túi thơm này có thể làm cho người ta…. Làm cho ngườita khó mang thai không….
Thật là, cần gì phải bắtngười ta nói rõ ra như thế? Chẳng lẽ hắn là thái y trong cung còn chưa biết qua“túi thơm kế” lợi hại nhất sao?
Lưu Tử Căng tựa hồ khôngngờ đáp án là như vậy, khuôn mặt trắng như bạch ngọc ửng đỏ khiến Tương NhượcLan thấy mà phải đố kỵ. Lại than thở trong lòng, thân là nữ tử, da dẻ còn chẳngbằng một nam tử.
Lưu Tử Căng cất túi thơmvào bọc, hồi lâu cùng không ngẩng đầu lên:
- Được,hạ quan mang về xem sao, ngày mai sẽ có đáp án cho phu nhân.
- Đatạ…Tương Nhược Lan lại nói: - Ngày mai nếu tiện, Lưu thái y có thể chẩn mạchcho ta được không, hai tháng, ta hơn hai tháng cũng không có…
Tương Nhược Lan ấp a ấpúng, thật ra thời hiện đại chẳng phải là không có chuyện khám sức khỏe sinh sảnnhưng nhìn mặt hắn càng lúc càng hồng thì Tương Nhược Lan lại càng thấy xấuhổi, nói chuyện càng lắp bắp.
Ở thời đại này, nữ đạiphu vô cùng hiếm. Xem bệnh cho nữ nhân thì cũng là chuyện thường, hắn là mộtđại phu, cũng chưa phải chưa gặp đàn bà, sao da mặt vẫn mỏng như vậy? Cảm giácnhư mình đang đùa bỡn trẻ con vậy? Trời đất chứng giám, mình là nữ nhân rấtđàng hoàng, không hề có ý muốn này.
- Hạquan.. hạ quan ngày mai lại đến chẩn mạch cho công chúa thì sẽ xem cho phu nhânlà được. Hạ quan xin cáo lui.
Nói rồi khom lưng vái mộtvái, lúc xoay ngươi đi thì ánh mặt trời vừa lúc chiếu vào mặt hắn khiến mặt hắnửng hồng càng như ngọc trong suốt, khuôn mặt tuấn tú càng thêm phần nhu hòa.Thần thái này khiến Tương Nhược Lan cảm thấy thật ghen tỵ.
Tương Nhược Lan đưa mắtnhìn hắn rời đi, trong lòng cảm thán, người tài giỏi như thế, tính cách tốt,diện mạo tốt, ở thời này được biết bao người tôn trọng, bao nhiêu phụ nữ mếnmộ. Đáng tiếc lại sinh nhầm nơi, sống ở đây, mỗi ngày đều phải lo lắng đềphòng, làm không tốt thì sẽ bị nguy hiểm, rơi đầu như chơi, đáng tiếc đángtiếc......
Tương Nhược Lan cảm thánmột phen rồi trở vào điện.
Trường Nhạc công chúachâm cứu, uống thuốc xong thì cơn sốt tạm thời lui xuống nhưng vừa đến đêm thìlại sốt cao. Châm cứu nhiều với trẻ nhỏ cũng không tốt, Lý thái y nhất thờicũng chẳng có cách nào khác, chỉ có các sai cung nữ đắp khăn ướt cho nàng
Tương Nhược Lan và thái ycùng nghĩ mọi cách giúp công chúa hạ sốt. Nàng biết ở thời cổ đại, chữa bệnhmột nửa dựa vào trị liệu còn nửa kia phải là ý chí của người bệnh. Nếu kiêncường thì sẽ nhanh khỏi hơn rất nhiều.
Thái y không dám châm cứuthêm. Tương Nhược Lan liền sai cũng nữ thỉnh thoảng cho công chúa uống nước,bản thân thì bắt đầu xoa bóp cho công chúa.
Tương Nhược Lan biết bàixoa bóp có tác dụng hạ sốt, không biết có tác dụng với công chúa không nhưngbây giờ cũng chẳng có cách nào hơn, không thể làm gì hơn là coi ngựa chết thànhngựa sống.
Xoa bóp rồi, vừa bónthuốc, vừa đắp khăn, bận rộn mãi đến hừng đông thì cơn sốt của công chúa cũnggiảm xuống.
Tương Nhược Lan cùng tấtcả mọi người trong điện thở dài một hơi, nhìn công chúa thở đều đều, sắc mặtdần bỉnh ổn lại, Tương Nhược Lan nắm tay nàng nhẹ nhàng cười cười.
Lý thái y nói với nàng:
- Tìnhhuống tối qua đúng là rất nguy hiểm, may mà có phu nhân ở đây.
Nếu không, nếucông chúa có chuyện gì, hắn thân là đại phu chữa trị dù không bị chôn cùng thìcũng phải chịu trách phạt lớn.
Tương Nhược Lan cười nói:
- Phải tạơn Lý thái y ở bên chỉ điểm mới đúng. Lý thái y xem xem, bệnh của công chúaliệu có khá lên không?
Thật ra nàng cũng rấtthích đứa trẻ đáng yêu này, cũng không mong muốn nàng xảy ra chuyện.
Lý thái y thấy nàng khônghề có ý tranh công thì rất có hảo cảm, lập tức cười đáp:
- Tối hômqua là lúc nguy hiểm nhất thì công chúa đã qua, ta nghĩ chỉ cần tiếp tục nghỉngơi, uống thuốc thì hẳn là không sao.
- Vậy thìtốt. Tương Nhược Lan vui vẻ
Buổi sáng sau khi lâmtriều, Cảnh Tuyên đế, Hoàng hậu và Thái hậu cùng đến thăm công chúa. Công chúađã thức dậy được Tương Nhược Lan dỗ uống thuốc. Giờ đang vừa nghe Tương NhượcLan kể chuyện vừa ăn cháo Tương Nhược Lan bón.
Hoàng hậu thấy tinh thầnnữ nhi tốt lên còn có thể ăn uống thì rất vui mừng, đi tới nói chuyện cùng côngchúa, lại cảm ơn Tương Nhược Lan một phen. Tương Nhược Lan không nhận công mộtmình nàng cũng nhắc đến Lý thái y. Hoàng đế rất cao hứng, thưởng cho Lý thái y100 lạng bạc.
- Về phầnHầu phu nhân, đợi công chúa khỏi hẳn sẽ thưởng cho ngươi.
Trị bệnh là bổn phận củathái y nhưng Tương Nhược Lan thân là nhất phẩm phu nhân, ban thưởng đương nhiênkhông giống thái y. Tương Nhược Lan nghĩ thầm, tốt xấu gì cũng là cứu mạng côngchúa, có phải là công lớn không?
Thái hậu đi tới nóichuyện cùng công chúa, nhìn bát cháo trong tay Tương Nhược Lan cười nói:
- Đâykhông phải là cháo bình thường đúng không?
- Tháihậu thật tinh ý. Đây là cháo hạnh nhân, ăn nhiều rất có lợi cho công chúa.
Thái hậu cười nói vớiHoàng hậu:
- Ta sớmbiết, chỉ cần nha đầu Nhược Lan này ra tay thì Trường Nhạc nhất định sẽ khỏelại.
Bây giờ Hoàng hậu đầy cảmkích với Tương Nhược Lan, trong lòng sớm đã coi Tương Nhược Lan là thần y,đương nhiên là liên thanh phụ họa. Thật ra, Tương Nhược Lan biết chuyện lần nàylà nhờ may mắn, may mà bệnh của công chúa còn phát hiện sớm, bình thường cơ thểcông chúa được bồi bổ nên chưa đến lúc tuyệt mạng.
Xế chiều, Lưu Tử Căngcùng cha đến chẩn mạch cho công chúa. Lúc đến, Tương Nhược Lan tìm cơ hội dẫnLưu Tử Căng đến một chỗ hẻo lánh để hỏi chuyện chiếc túi thơm.
Lưu Tử Căng nói:
- Ta đãphân biệt cẩn thận rồi, trong túi thơm không có loại xạ hương làm người khó cóthai. Cánh hoa đó cũng là hoa lan, ta đã hỏi qua những đồng liêu ở nước Việt, ởnước Việt, hoa lan này là một loại hoa rất phổ biến. Không có chỗ nào khả nghihết.
Tương Nhược Lan nghexong, nghĩ thầm, chẳng lẽ thật sự là mình đa nghi. Không có thai, chẳng lẽ vấnđề là do ta?
Tương Nhược Lan vội vàngvươn tay cho Lưu Tử Căng chẩn mạch:
- Vậy xinLưu thái y xem giúp ta, thân thể ta có vấn đề gì không?
Lưu Tử Căng nhìn taynàng, mặt đỏ hồng nhưng vẫn ra vẻ trấn tĩnh giúp nàng chẩn mạch.
- Mạchtượng của phu nhân không sao cả. Lưu Tử Căng ho khan một tiếng: - phu nhân còntrẻ, có một số việc không nên quá gấp.
Cũng đúng, mới được haitháng, là mình đã nóng nảy. Tương Nhược Lan ngượng ngùng cười cười.
- Nói nhưvậy, túi thơm này ta mang trên người là không sao
Lưu Tử Căng trầm mặc mộthồi rồi mới nói:
- Sự vậttrên đời có ngàn vạn, hạ quan cũng không thể chắc chắn được. Thứ hạ quan nóithẳng, nếu phu nhân lo lắng thì không nên mang theo người.
Lưu Tử Căng thấy nàng bậntâm đến túi thơm này như vậy thì đương nhiên biết, túi thơm này là nỗi lo canhcánh trong lòng nàng.
- Lưuthái y nói có lý.
Không sợ nhất vạn, chỉ sợvạn nhất. Túi thơm này không thể giữ bên người nữa. Chỉ tiếc nó không thể trởthành chứng cứ được.
- Muộimuội ta cũng chuyển lời vấn an đến phu nhân. Lưu Tử Căng nói.
- Hôm sựcủa lệnh muội đã được định?
- Đã địnhxong rồi, đợi Tử Đồng cập kê thì sẽ thành hôn
Nhắc tới việc này, Lưu TửCăng khôi phục thần thái thanh nhã ban đầu.
- Phunhân gần đây ổn không?
Lưu Tử Căng thấy nàngcười gượng, dù thoáng qua nhưng cũng không tránh khỏi ánh mắt của hắn.
Hoàng thượng ban thiếpcho Cận Thiệu Khang đương nhiên hắn biết, Tương Nhược Lan hay ghen hắn cũngbiết, trong lòng nàng lúc này hẳn là rất khó chịu.
- Ta vẫnổn… đúng rồi, khi nào Lưu thái y thành hôn?
Cho dù nàng có không ổnthì cũng không nói cùng hắn được.
Ánh mắt Lưu Tử Căng buồnbã:
- Thánghai năm sau hạ quan sẽ thành hôn.
Cả ngày hôm nay tinh thầncông chúa khá ổn, ăn được một chút, cũng không nóng lên nữa những vẫn hơi bịho. Tương Nhược Lan cho nàng uống nhiều nước, trong phòng đốt lò sửa rất khô,Tương Nhược Lan cho người mang ba bốn chậu nước đến bên giường để giữ độ ẩm củacăn phòng cho nàng được thoải mái.
Công chúa trừ lúc ngủ cònlại đều quấn quýt đòi nàng kể chuyện. Tương Nhược Lan thích sự hào phóng, đángyêu của nàng. Công chúa cũng thích tính thẳng thắn của Tương Nhược Lan, khôngnhư những người khác ngay cả nói cũng không dám nói. Đương nhiên thích nhất vẫnlà những câu chuyện của nàng, hai người dần dần nảy sinh tình cảm thân thiết.
Buổi tối, Tương Nhược Lanxoa bóp cho công chúa, sợ nàng buổi tối lại phát sốt nên xoa bóp xong dỗ nàngngủ ngay. Lúc này có một gã thái giám đi vào, nói thầm vào tai nàng mấy câu.
Tương Nhược Lan sắc mặtbiến đổi nhưng trước mặt nhiều nô tài như vậy không tiện phát tác để tránhngười khác sinh nghi. Nàng nghĩ một chút, không thể làm gì khác hơn là theothái giám đi ra ngoài.
Đi tới ngoài cửa, TươngNhược Lan nhỏ giọng nói với thái giám:
- Ngươiđi nói cho Hoàng thượng, nói đêm đã muộn, ta không đi.
Nàng không muốn một mìnhgặp hắn.
Nhưng thái giám kia tựanhư sớm đã đoán được nàng sẽ nói như vậy, không hề giật mình, tỉnh táo đáp lại:
- Hoàngthượng nói, nếu phu nhân không đi thì sẽ giữ phu nhân ở lại cung vài ngày nữa.
Hỏa khí của Tương NhượcLan bốc lên, vốn nàng thấy bệnh tình của công chúa đã khá lên, ngày mai nghĩ sẽxin Hoàng thượng về nhà. Nhưng kẻ vô lại kia muốn giữ mình lại vài ngày, mìnhcó cách gì mà phản đối.
Đã hai ngày không ở nhà,nói nàng không lo lắng là lừa người. Đồ biến thái chó chết, chuyện gì cũng tínhtoán sẵn cả.
- Phunhân, mời qua bên này
Chẳng có cách nào, TươngNhược Lan không thể làm gì khác hơn là đi theo thái giám
Thái giám mang theo chiếcđèn lồng đi trước, Tương Nhược Lan vẫn nhận ra phương hướng là ngự hoa viên.
Chỉ chốc lát sau, tháigiám dẫn Tương Nhược Lan đến một chiếc phòng nhỏ, bốn phía đều có cửa sổ, cửalớn khép hờ, bên trong có ảnh đèn leo lét
- Phunhân, Hoàng thượng đang bên trong, vào đi thôi, bên ngoài gió lớn.
Thái giám nói xong nhữnglời này thì hành lễ rồi xoay người rời đi.
Tương Nhược Lan nhìn cănphòng nhỏ này, đó là một căn phòng bé lại kín, sao nàng dám vào?