Từ Uyển Thanh liếc Lưu TửĐồng một cái, phe phấy quạt cười lạnh nói:
- Lưu TửĐồng, ta nói ngươi sao? Sao thế, thấy người ta thành công chúa thì vội vã ômchân bợ đỡ à?
Mặt Lưu Tử Đồng đỏ bừng,chỉ vào nàng, tức giận nói không nên lời
Trước Từ Uyển Thanh nóixấu Tương Nhược Lan thì Tương Nhược Lan cũng không để ý. Dù sao nàng là ngườinhư vậy, so đo cùng nàng thì được cái gì? Có cắn ngươi thì ngươi còn muốn cắnlại sao?
Nhưng giờ Lưu Tử Đồng vìnàng mà bị Từ Uyển Thanh vũ nhục, không thể dễ dàng tha thứ cho Từ Uyển Thanhđược
Tương Nhược Lan cười lạnhmột tiếng, đi vào.
Từ Uyển Thanh thấy nàngbước vào thì ngẩng đầu nhìn nàng đầu khiêu khích, trong mắt hiện rõ hận ý. Nếunăm đó không phải nàng hại mình cấm túc thì mình sẽ không phải gả vào Hầu phủ,sao phải chịu nhiều đau khổ như thế.
Tương Nhược Lan đi tớitrước mặt nàng, nhìn nàng từ trên xuống dưới một hồi rồi cười nói:
- Sắc mặtVương phu nhân hơi vàng, đáy mắt thâm đen, môi trắng bệch, xem ra Vương phunhân từng sẩy thai?
Từ Uyển Thanh bị nhắc tớichuyện đau lòng thì mặt trắng bệch, nàng trừng mắt nhìn Tương Nhược Lan, nghiếnrăng nói:
- Liênquan gì đến ngươi?
Tương Nhược Lan không đểý sự tức giận của nàng, tiếp tục cười nói:
- Phunhân sẩy thai rồi không chăm sóc tốt nên bệnh có di chứng, lâu sau không cóthai. Hẳn cũng từng tìm danh y nhưng vô dụng đúng không?
Sắc mặt Từ Uyển Thanhcàng trắng, gắt gao trừng mắt nhìn Tương Nhược Lan nhưng không nói được gì vìTương Nhược Lan nói đều đúng.
Lưu Tử Đồng một bên songmắt lưu chuyển, cười tiếp lới:
- Nhắctới chuyện này, ta thật cảm tạ phu nhân. Năm đó may mà phu nhân chữa trị hếtbệnh cho ta, cũng không biết có phải nhờ phu nhân chăm sóc không mà sau này tathành hôn…
Nói tới đây, Lưu Tử Đồngquay đầu nhìn Từ Uyển Thanh, cười đắc ý:
- Sau nàyta thành hôn, sinh con rất thuận lợi, chỉ vài năm đã sinh được ba đứa con, đứanào đứa nấy đều trắng trẻo đáng yêu, ta nghĩ nhất định là có công lớn của phunhân.
Lòng Từ Uyển Thanh hơiđộng, ánh mắt hơi biến, sắc mặt lúc xanh lúc trắng.
Tương Nhược Lan nhàn nhạtcười nói:
- Có thểđiều đưỡng thân thể tốt đương nhiên là dễ dàng mang thai. Chuyện khi điều dưỡngphải chú ý rất nhiều, chỉ hơi chút không đúng thì sẽ ảnh hưởng đến kết quả
Nói rồi nàng nhìn Từ UyểnThanh một cái, không nói gì nữa, xoay người rời đi. Lưu Tử Đồng nhướng mày vớiTừ Uyển Thanh một cái rồi cũng đi theo. Hai người đi ra lương đình, cũng chẳngquay đầu nhìn Từ Uyển Thanh một lần
Từ Uyển Thanh nhìn bónglưng Tương Nhược Lan, sắc mặt vô cùng khó coi. Vị phu nhân bên người đi qua nóivới nàng:
- Vươngphu nhân, y thuật của Tương phu nhân rất cao, ngay cả đậu mùa cũng chữa đượcthì nhất định có thể chữa cho ngươi. Ngươi nói tốt với nàng một chút, để nàngxem giúp ngươi, chưa biết chừng sẽ có tác dụng. Ngươi xem, nàng sinh được haicon trai, Triệu phu nhân được nàng chữa cũng sinh được ba đứa con, có thể thấynàng thực sự có cách đó.
Từ Uyển Thanh sao lạikhông muốn nhưng bắt nàng đi cầu Tương Nhược Lan?
Nàng nghiến răng nghiếnlợi nói:
- Tachẳng thèm cầu nàng, danh y nhiều như vậy chẳng lẽ ngoài nàng ra thì không ailàm được sao?
Vị phu nhân kia lắc đầu,tìm cớ rời đi.
Từ Uyển Thanh cô độc ngồitrong đình, nhớ lại chuyện đau lòng của mình mà khóc.
Tương Nhược Lan và Lưu TửĐồng đi ra ngoài thì gặp một cung nữ. Cung nữ đó hành lễ với hai người rồi nóivới Tương Nhược Lan:
- Hoànghậu mời phu nhân đến
Lưu Tử Đồng nghe vậy thìcười với Tương Nhược Lan:
- Phunhân đi đi, ta tìm Yên Nhiên trò chuyện.
Nói xong xoay người rờiđi.
Tương Nhược Lan đi theocung nữ đến một lương đình.
Trong lương đình, TươngNhược Lan thấy hoàng hậu ngồi một mình ở đó, xem ra là muốn gặp riêng nàng.Tương Nhược Lan đi vào, thi lễ với Hoàng hậu.
Hoàng hậu Yên Nhiên nói:
- Bìnhthân
Rồi chỉ vào vị trí đốidiện:
- Ngồiđi.
Tương Nhược Lan ngồixuống đối diện nàng.
Hoàng hậu nhìn nàng nhànnhạt cười nói:
- TrườngNhạc vẫn rất nhớ ngươi, nếu nó biết ngươi thành cô cô của nó nhất định sẽ rấtvui. Giọng nói bình thản, ánh mắt lạnh nhạt.
Tương Nhược Lan biết,hoàng hậu đã buông việc đó, mình thành nghĩa nữ của thái hậu đã không còn làmối uy hiếp cho nàng. Mà cuộc sống sau này còn dài, nàng cần mình rất nhiều,tin rằng nàng sẽ không canh cánh chuyện này.
Có lẽ không thể khôi phụclại quan hệ trước kia với Hoàng hậu nhưng ít nhất cũng không có thêm một đốithủ mạnh.
- Ta cũngrất nhớ tiểu công chúa, chắc giờ nàng đã lớn rồi
- Đúngthế, càng lớn càng giống Hoàng thượng
- Côngchúa từ nhỏ đã là một tiểu mỹ nhân.
Hai người nhất thời khôngnói gì, một lát sau, hoàng hậu nói:
- Sau nàythường xuyên đến Khôn trữ cung chơi, nói đi nói lại, từ khi ngươi đi, bản cungbéo lên không ít.
Tương Nhược Lan cười nói:
- NhượcLan biết, nhất định sẽ giúp Hoàng hậu xinh đẹp hơn.
Rời khỏi chỗ Hoàng hậu đãthấy Cận Yên Nhiên đứng ở bụi hoa bên ngoài ngẩn người. Lưu Tử Đồng cũng khôngở bên. Nghe có tiếng động, nàng xoay người nhìn lại. Rất hiển nhiên là nàng cốý nhìn mình
Tương Nhược Lan mỉm cười,đi về phía nàng:
- YênNhiên, đã lâu không gặp.
Cận Yên Nhiên nhìn nàng,ánh mắt phức tạp, một lát sau mới khẽ gọi:
- Tẩu tẩu
Tương Nhược Lan cúi đầu:
- Ta đãkhông còn là tẩu tẩu của ngươi nữa
Cận Yên Nhiên nói:
- Tronglòng ca ca, ngươi mãi là thê tử hắn cho nên trong lòng Yên Nhiên, ngươi cũngmãi là đại tẩu của ta.
Tương Nhược Lan nhất thờikhông biết nên nói cái gì, chậm rãi về phía trước. Cận Yên Nhiên đi theo nàng.
- Tẩutẩu, trước ta vẫn trách ngươi khiến ca ca khổ sở nhưng Tử Đồng nói rất đúng,ngươi vì Cận gia cũng chịu nhiều khổ cực. Chúng ta không có tư cách tráchngươi.
Tương Nhược Lan cười nói:
- Đều làquá khứ rồi
- Nghenói ta đã thành cô cô rồi, đáng tiếc còn chưa có cơ hội nhìn thấy bọn trẻ
- Sau nàycòn nhiều dịp, bọn trẻ rất đáng yêu.
Nhắc tới con cái, TươngNhược Lan cầm lấy cổ tay Cận Yên Nhiên, cẩn thận bắt mạch cho nàng. Phát hiệngan nàng ứ trệ, hiển nhiên là tinh thần u buồn lâu dài mà thành.
Mà tinh thần u buồn rấtdễ dàng khiến cho khó mang thai
Tương Nhược Lan nhìn nàngnhẹ giọng nói:
- YênNhiên, mọi việc nghĩ thoáng một chút
Hốc mắt Cận Yên Nhiên đỏbừng lên, nước mắt từng giọt rơi xuống:
- Tẩutẩu, ta rất khổ sở.
Cận Yên Nhiên đột nhiênphát hiện ra, trên dời này, có thể khiến nàng hoàn toàn buông lỏng tâm tìnhkhông phải là mẫu thân hay ca ca mà là nữ nhân trước mắt này. Là người không dodự mà ra mặt vì nàng.
Tương Nhược Lan thấy nàngđau đớn như thế thì có chút đau lòng, còn đâu là cô nương ngây thơ ngày nào?
Nàng cẩm tay Cận YênNhiên nói:
- Đừngkhóc nữa. Nơi này đông người như vậy, để người ta thấy sẽ chê cười. Yên Nhiên,dù trong lòng khó chịu cũng đừng biểu lộ ra ngoài, để người khác thấy sẽ coithường ngươi, vô tác dụng thôi.
Lúc này Cận Yên Nhiên mớilau nước mắt
- Tẩutẩu, giờ ta mới biết, trên đời này thật sự có loại nữ nhân dối trá âm hiểm.Vương gia chỉ tin nàng mà không tin ta, bất kể ta nói gì Vương gia cũng chỉnghĩ ta là ích kỉ. Lúc này ta mới hiểu cảm giác của tẩu tẩu năm đó bị Vu ThuNguyệt hãm hại. Khi đó ta ngu ngốc giúp đỡ Vu Thu Nguyệt, lòng tẩu nhất địnhkhó chịu, tẩu tẩu, xin lỗi.
Tương Nhược Lan vỗ vỗ taynàng:
- Đều đãqua, ta cũng không để ý nữa
Cận Yên Nhiên khó hiểu:
- Tẩutẩu, khi đó sao ngươi có thể kiên cường đối mặt với mọi thứ vậy. Cho dù khi tấtcả chúng ta không tin ngươi ngươi cũng không tức giận mà còn có thể phản kíchlại rất hay. Tẩu tẩu, ta mãi không thể làm được như ngươi, khi vương gia khôngtin ta, ta quả thực muốn chết
- Chết?
Tương Nhược Lan cườilạnh:
- Chếtrồi chẳng phải là vừa ý người ta sao. Yên Nhiên, không phải người khác dối tráâm hiểm mà là ngươi quá mềm yếu vô dụng. Chính vì ngươi mềm yếu như thế nên mớibị người khác cưỡi lên đầu. Người sống phải có khí thế, ngươi là chính thất,lại là muội muội của An Viễn hầu, sao lại bị một thiếp thất gắt gao kìm kẹp nhưthế? Chính bởi ngươi không tự ý thức coi trọng bản thân nên người ta càng chẳngcoi ngươi ra gì. Ngươi dùng danh phận chính thất của mình mà tạo khí thế thì dùnàng có không phục đến đâu cũng không dám làm trái lời ngươi. Ngươi phải để chomọi người biết ngươi mới là chính thất, để ọi người nể trọng ngươi. Nhưngngươi lúc nào mặt mày ủ rũ, một mình tự thương mình đương nhiên là khiến ngườita coi thường. Hay như Trữ Vương cũng không thích cả ngày gặp gỡ một nữ nhân lúcnào cũng than vãn khổ sở, đó chẳng phải là ngươi đang ép hắn đến chỗ khác nữnhân sao?
Cận Yên Nhiên nghe đếntrợn mắt há mồm, nhất thời quên khổ sở. Từ trước tới nay, những người bên cạnhluôn bênh vực, đồng tình với nàng, mắng Tĩnh Nhàn trắc phi dối trái âm độcnhưng chưa ai nói nàng như thế. Lòng nàng tức giận, chẳng lẽ mình bị hãm hạinhư thế không phải là người khác sai mà là mình sai?
Vừa định cãi lại nhưngnàng thấy chẳng thế nói được gì
Tương Nhược Lan thấy nàngnhư thế đương nhiên biết nàng định nói gì, Tương Nhược Lan cười lạnh nói:
- Ngươinhất định đang nghĩ sao lại thành lỗi của ngươi đúng không? Yên Nhiên, ta vìtốt cho ngươi mới nói như vậy. Ta cũng có thể đồng tình, thương cảm ngươi nhưngcó tác dụng gì cho ngươi không? Sự đồng tình, thương cảm với ngươi mà nói chỉcàng khiến ngươi mềm yếu hơn thôi.
- TĩnhNhàn trắc phi đó vào cửa trước ngươi, sinh con trước ngươi sao cam tâm để ngươingồi trên, đương nhiên nàng muốn tranh giành, ý nghĩ này rất bình thường. Nhưngnếu ngươi mạnh mẽ hơn một chút, cho nàng thấy thực lực của ngươi thì nàng đãkhông dám kiêu ngạo như thế mà sẽ nghĩ hậu quả trước khi làm. Giờ ngươi khôngcó thủ đoạn như nàng thì thôi nhưng ngay cả khí thế cũng thua người ta thì saonàng phải khách khí? Tình cảnh hôm nay của ngươi phần lớn là do ngươi mà ra,nếu ngươi còn không tỉnh lại thì chẳng ai giúp ngươi được.
Cận Yên Nhiên vốn đầy hivọng được Tương Nhược Lan an ủi, không ngờ Tương Nhược Lan không những không anủi mà còn mắng thẳng nàng như thế. Nàng tức đến giậm chân, mắt đỏ hồng:
- Thôiđi, ta không nghe ngươi nói nữa
Nói xong tức giận rời đi.
Tương Nhược Lan nhìn bónglưng nàng thở dài. Hi vọng sau khi trở về nàng suy nghĩ cẩn thận, nếu khôngchẳng ai giúp được nàng.
Du ngoạn một hồi, mọingười hành lễ với Hoàng hậu rồi rời khỏi hoàng cung.
Qua ba ngày, Cảnh TuyênĐế cũng hạ thánh chỉ, tứ phong Tương Nhược Lan là Hòa Thuận công chúa, đại điểnđược cử hành sau một tháng.
Nhất thời, Tương NhượcLan trở thành nhân vật thu hút chú ý nhất toàn thành, bất luận là yến hội nàynào, mời được Hòa Thuận công chúa đến đều là niềm tự hào. (Như kiểu hot girl đitham gia event bây giờ ấy nhỉJ)
Tin tức cũng truyền vềCận gia.