Thiếu Gia Danh Môn


Hoàng hôn yên lặng có vẻđẹp thật nhu hòa, tất cả trời đất chìm trong sắc trời vàng nhạt, ánh sáng ấykhiến lòng người mềm xuống.
Cận Thiệu Khang giấu mìnhsau hòn non bộ nhìn vào trong viện. Trong sân, Tương Nhược Lan trên đầu mộtchồng sách, cứng nhắc đi tới đi lui. Hai mắt nàng lúc thì nhìn lên chồng sáchtrên đầu, lúc lại nhìn xuống bước chân của mình. Đôi mắt như hắc ngọc đảo lênđảo xuống phối hợp cùng cơ thể nàng đi đứng như tượng gỗ thật quá tức cười!
Nữ tử bên cạnh hắn đều lànhững người đoan trang có lễ, có bao giờ gặp qua cảnh tượng buồn cười này khôngkhỏi “phì” ra cười. Vừa cười lập tức ngừng lại sợ người bên trong nghe thấy.
Trữ An đứng bên cạnh thấychủ tử vẻ mặt thay đổi phong phú mà trong lòng buồn bực nhìn lên trời. Có phảivì thời tiết hôm nay khác lạ mà chủ tử của hắn cũng khác thường?
Ánh mắt Cận Thiệu Khanglại vẫn dừng trên người Tương Nhược Lan. Thấy nàng bước từng bước đi về phíatrước, tuy rằng tư thế rất cứng ngắc khó coi nhưng vẻ mặt nàng rất chăm chú,môi nhẹ mím biểu hiện sự quật cường. Hai gò má ửng hồng khiến da dẻ nàng trôngrất khỏe mạnh. Trên trán đọng mấy giọt mồ hôi, dưới ánh trời chiều mà lòe lòesáng lên. Tóc bết trên mặt và cổ khiến người ta có cảm giác xinh đẹp mà dụhoặc.
Càng nhìn ánh mắt CậnThiệu Khang càng nhu hòa, hắn đột nhiên có cảm giác, người con gái này có mộtvẻ đẹp của riêng mình, rất đặc biệt. Không như Vu Thu Nguyệt nhu mị mà vẻ đẹpnày lại đầy sức sống, mạnh mẽ.
Đi được vài bước nữa, nữtử trong viện bước chân không vững khiến cả người lảo đảo, chồng sách trên đầurớt xuống. Nàng giẫm giẫm chân, môi tức giận mà mở lớn, trong lúc Cận ThiệuKhang tưởng nàng sẽ phát tác tính đanh đá thì đã thấy nàng cúi người, nhặt từngquyển sách lên, lại đặt lên đầu, hít sâu một hơi, ngẩng cao đầu mà đi về phíatrước.
Chẳng biết từ đâu truyềnđến một tiếng nói:
- Phu nhân, nghỉ ngơi một lát đi. Từ lúc hai mụ mụ về người còn chưa nghỉ chútnào.
Nữ tử vừa luyện tập vừanói:
- Không được. Chỉ còn lại mấy ngày, ta nhất định phải nắm bắt thời gian mà luyệntập. Hôm nay đi lại thật tốt thì ngày mai Trầm mụ mụ sẽ dạy ta nội dung mới.

- Phu nhân, người không mệt sao? Ta thấy người mồ hôi đầy đầu, cẩn thận mà mệtđến bị bệnh thì cũng không thể xuất tịch trong trà hội được.
Nữ tử lại cười, tươi sángnhư ánh mặt trời:
- Ta là ai? Ta là Tương Nhược Lan! Là Tiểu cường đánh không chết! Không có gì cóthể làm khó ta.
Nói rồi không để ý nữa,lại bắt đầu bước từng bước luyện tập.
Cận Thiệu Khang cúi đầumỉm cười rồi nói với Trữ An:
- Đi thôi.
Trữ An nhìn vẻ mặt nhuhòa mà vốn chỉ xuất hiện khi chủ tử gặp thái phu nhân lại buồn bực mà nhìntrời.
Cận Thiệu Khang không đểý tới hắn, đi thẳng về phía trước. Trữ An vội vàng theo sau, đi được vào bướcđột nhiên nghe được thanh âm của chủ tử có chút buồn bực:
- Trữ An, cái tiểu cường đánh không chết là cái gì thế?
***
Thời gian cứ một ngày rồilại một ngày, rất nhanh đã tới một ngày trước trà hội, cũng là ngày thái phunhân kiểm tra quá trình học tập của Tương Nhược Lan.
Hôm nay, mọi người đều tềtụ trong Tùng Hương viện, kể cả một phòng Triệu di thái thái, Cận Yên Nhiên, VuThu Nguyệt nhưng khiến Tương Nhược Lan bất ngờ chính là Cận Thiệu Khang cũng ởđây.
Theo như nàng biết, CậnThiệu Khang hiếm khi ở nhà vào thời gian này. Hôm nay khác thường chắc vì VuThu Nguyệt? Hy vọng chứng kiến mình thua, từ nay về sau Vu Thu Nguyệt cũngkhông cẩn phải hành lễ trước mặt mình? Hay là vì sợ mình thua mà lại đổi ý nênmới ngồi đây?
Tương Nhược Lan hừ lạnhmột tiếng. Đừng quá xem thường nàng đi! Hơn nữa hôm nay ai thắng ai thua cònchưa rõ ràng đâu!
Tương Nhược Lan hung hăngtrừng người bên cạnh mình một cái nhưng đúng lúc Cận Thiệu Khang quay đầu lại,nhìn thấy. Tương Nhược Lan trong lòng hơi hoảng vội thu hồi ánh mắt hung hăngnhưng vì bất ngờ nên trên mặt cảm xúc rất kì quái, nhìn vô cùng tức cười.
Cận Thiệu Khang mặt khôngđổi sắc nhìn nàng, lạnh lùng nói:
- Mặt bị rút gân.
Tương Nhược Lan tức giậnquay đầu đi, trong miệng lẩm bẩm:
- Mặt ngươi mới bị rút gân.
Quay đầu lại thì lại thấyánh mắt Vu Thu Nguyệt sắc bén nhìn mình. Nhưng khi thấy Tương Nhược Lan nhìnlại thì đôi mắt xinh đẹp kia lại cực kì ôn nhu.

- Hầu gia, tỷ tỷ, các người đang nói cái gì? Vu Thu Nguyệt cười khanh khách hỏi.
Cận Thiệu Khang nhìnthoáng qua Tương Nhược Lan, nhàn nhạt nói:
- Không có gì.
Nhưng khi quay mặt đi,khóe miệng lại mơ hồ cười.
Tất cả tâm tư đều dồn vàongười hắn, Vu Thu Nguyệt đương nhiên chú ý được sự tươi cười này, nàng nao nao,sắc mặt trầm xuống.
Đột nhiên, Vương thị ngồiđối diện Tương Nhược Lan cười cười nói:
- Đại tẩu, quy củ không phải là chỉ trong thời gian ngắn có thể học tốt. Cho dùđại tẩu học không tốt thì cũng không có gì là mất mặt cả.
Hai ngày trước, nha hoànnàng sai đến Thu Đường viện điều tra đã báo lại cho nàng rằng Tương Nhược Lanđi đường cũng không xong khiến nàng rất yên lòng. Những lời này là những lờicủa kẻ thắng.
Tương Nhược Lan ghét nàngta giống như con chó chạy theo chủ, nàng nhìn Vương thị, nhướng mi nhàn nhạtcười:
- Đệ muội vẫn nên lo ình thì hơn. Ta đang suy nghĩ, nếu ta thắng nên để chongươi làm gì thì tốt.
Vương thị hừ một tiếngcười nói:
- Cho tới giờ ta luôn là người dám đánh cuộc thì dám chịu thua. Hy vọng đại tẩucũng là người nói lời thì giữ lời.
Tương Nhược Lan bưng tràbên người, nhẹ nhàng uống một ngụm, mắt bình thản nói:
- Chỉ có người thực sự làm được mới có tư cách nói những lời này.

Vương thị mặt hơi đổi sắccòn định nói tiếp thì Triệu di thái thái đã giữ tay nàng. Vương thị quay đầunhìn bà lập tức nhẫn nhịn không nói thêm gì.
Nhưng Cận Yên Nhiên bêncạnh Vu Thu Nguyệt đột nhiên lạnh lùng nói:
- Không sai, chỉ là người thực sự làm được mới có tư cách nói chuyện, thắng thuarất nhanh sẽ được phân định, để xem đến lúc đó ngươi còn càn rỡ như thế nào?
Tương Nhược Lan quay đầunhìn Cận Yên Nhiên cười nói:
- Tiểu cô, những lời này là đang nói ta?
Cận Yên Nhiên trừng mắt:– Không sai!
- Ta thật không hiểu vì sao tiểu cô lại không muốn ta xuất tịch trà hội.
Tương Nhược Lan khẽ mỉmcười:
- Ta thân là Hầu phu nhân, nếu đã gả tới Hầu phủ mà buổi tiệc công khai đầu tiênkhông xuất hiện thì mọi người sẽ nghĩ thế nào về Hầu phủ? Sau lưng sẽ bàn tánnhững gì? Tiểu cô chẳng lẽ muốn thấy cục diện này xảy ra? Ta nghĩ tiểu cô sẽkhông như một số người đem lợi ích của mình đặt lên trên thể diện của Hầu phủ.
Vừa nói vừa quét mắt nhìnVương thị và Vu Thu Nguyệt.
Lời nói cực sắc bén khiếnVu Thu Nguyệt và Vương thị mặt biến sắc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận