Vương thị nghe vậy vộicười khan nói:
- Đại tẩu nói nghiêm trọng rồi, lúc đầu đánh cuộc vốn chỉ là đùa giỡn sao đại tẩulại nói như thể chúng ta không mong người xuất tịch trà hội? Nói thế thật oanuổng ta quá.
Vu Thu Nguyệt cúi đầu,nước mắt lại rơi, nàng lấy khăn lau nước mắt, đáng thương nói:
- Là ta sai, là ta lo lắng không chu toàn. Tỷ tỷ coi như lần đánh cuộc này khôngtồn tại. Ta thân là thiếp thất, cho dù tỷ tỷ mỗi ngày đều bắt ta hành lễ cũnglà hợp tình hợp lí. Nhị phu nhân chỉ là đùa thôi. Tỷ tỷ ngàn lần chớ hiểu lầmlàm tổn thương hòa khí cả nhà.
- Hừ, ta xem như rõ rồi.
Cận Yên Nhiên nhìn TươngNhược Lan cười lạnh vài tiếng, sau đó an ủi Vu Thu Nguyệt:
- Thu Nguyệt tẩu tẩu, người quá mềm yếu. Người ta không biết chừng đã biết mìnhsẽ thua nên cố ý ép tẩu nói những lời này để dễ đường thoát lui.
Sau đó nhìn về phía TươngNhược Lan:
- Đại tẩu, đừng trách ta nói thẳng. Ta không muốn ngươi xuất hiện trong trà hội,ta tình nguyện để người ta bàn tán sau lưng Hầu phủ còn hơn để người trước mặtngười khác làm mất thể diện Hầu phủ. Đánh cuộc chỉ là mọi người nhất thời caohứng đùa vui, nếu ngươi sợ thua thì lúc đầu đừng nên đáp ứng chúng ta. Sao rồi,muốn đổi ý? Thu Nguyệt tẩu tẩu tính tình nhu nhược ngươi có thể dễ dàng coi thườngnàng, nhưng là ta không sợ ngươi. Hôm nay bất kể ngươi nói gì, chuyện đánh cuộcnhất định phải thực hiện!
Tương Nhược Lan nhìn VuThu Nguyệt biểu cảm đáng thương như con thỏ trắng nhỏ, vừa nhìn ánh mắt đầychán ghét của mọi người xung quanh. Đột nhiên có cảm giác như mình là con sóilớn đang đang bắt nạt thỏ trắng kia. Trong lòng cười lạnh. Nước mắt quả nhiênlà lợi hại, chỉ một chút thôi đã có thể thay đổi càn khôn! Nàng nhìn Vu ThuNguyệt khóc mắt đỏ hoe, nước mắt lã chã mà trong lòng bội phục. Vu Thu Nguyệtnày nếu không phải trời sinh nhu nhược thì chính là mọi việc đều có thể tùy ýmà làm theo. Nước mắt nói rơi là rơi. Chiêu này, Tương Nhược Lan nàng tự thẹnkhông bằng.
Tương Nhược Lan thở dàimột hơi nói:
- Tiểu cô, ngươi không tin ta ta cũng không trách ngươi. Nhưng ngay cả mẫu thâncũng thấy ta có khả năng tham gia trà hội nên mới sai mụ mụ đến dạy ta. Hôm nayta có thể thông qua sự kiểm tra của mẫu thân hay không còn chưa biết, sao ngươibiết ta sẽ làm mất thể diện Hầu phủ? Hơn nữa, ta nói đổi ý khi nào? Ta chỉ lànói mấy câu thành thật thôi. Con người ta tâm trực khẩu mau (lòng dạ ngaythẳng, ăn nói không lắt léo) khiến mọi người không thoải mái. Mọi người phảnứng kịch liệt như vậy ta có thể hiểu. Nói đi nói lại, đều do cha ta, từ nhỏ đã dạyta không thể dùng nước mắt để nhận sự đồng tình mà giải quyết vấn đề khiến tabây giờ bất kì tình huống nào cũng không thể khóc. Nếu không bây giờ ta bị cácngươi hiểu lầm, oan uổng như thế thì đã sớm khóc mà chết!
Vừa nói vừa quét qua VuThu Nguyệt.
Lời này nói ra khiến VuThu Nguyệt đang rưng rức khóc vội ngừng lại, khóc cũng không được mà không khóccũng không xong. Gắt gao nắm chặt khăn tay, khuôn mặt đỏ bừng đến tức cười.
Cận Yên Nhiên giận đếnnghiến răng nhưng lại không có gì phản bác lại, nàng chỉ có thể trừng mắt nhìnTương Nhược Lan. Tương Nhược Lan rất muốn nhìn sắc mặt nàng lúc này lại sợ nhìnkhiến đại tiểu thư này tức giận. Dù sao nàng ta cũng là con gái ruột của tháiphu nhân nên nàng cũng không muốn đắc tội. Hôm nay nói chuyện cùng nàng khôngquá cao giọng cũng hi vọng vị tiểu thư này từ từ có thể hiểu thiện ý của nàng.
Lúc này, Triệu di tháithái vốn không lên tiếng đột nhiên cười nói:
- Thứ cho bà già này lắm miệng, Hầu gia vẫn ngồi đây, mọi người trước mặt Hầu giacãi cọ không sợ làm phiền lòng Hầu gia!
Những lời này như nhắcnhở Cận Yên Nhiên, Cận Yên Nhiên lúc này mới nhớ ra hôm nay đại ca ở đây. Nàngnhìn Cận Thiệu Khang đang nghiêm trang ngồi đó mà nói:
- Ca ca, ngươi sao không lên tiếng? Ngươi cứ để Tương Nhược Lan coi thường ThuNguyệt tẩu tẩu sao.
Vu Thu Nguyệt ra vẻ muốnkhóc mà không dám khóc, nghẹn ngào nói:
- Hầu gia, ta không sao, chuyện này là ta không tốt, người ngàn lần đừng tức giậntỷ tỷ, tính tỷ tỷ tuy rằng hơi nóng nảy một chút, nhưng ta nghĩ nàng không cóác ý.
Quá thiện lương nha.Tương Nhược Lan không nhịn được mà muốn vỗ tay. Nàng lạnh lùng nhìn Cận ThiệuKhang, hôm nay nếu hắn dám nói một câu phản bác nàng thì cũng đừng trách nàngkhông cho hắn chút thể diện.
Cận Thiệu Khang vốn mắtlạnh đứng xem. Thấy Tương Nhược Lan và Vương thị các nàng lời qua tiếng lại,đột nhiên cảm giác cuộc sống của Tương Nhược Lan rất khổ cực. Vương thị vốn chỉlà chính thất của thứ tử, theo đạo lí vốn không đủ tư cách cùng Hầu phu nhânlớn tiếng. Nói đến nói đi cũng là khinh nàng không được sủng mà thôi. Chính là,một bên Tương Nhược Lan cố gắng thích ứng Hầu phủ, một bên đối mặt với sự khiêukhích của những người này không hề yếu thế mà phản kích lại. Nữ tử này có tínhcách rất kiên cường.
Khổ cực như vậy cũng cốgắng đối mặt là vì cái gì?
“Cuộc đời này, ta chỉ cóthể lấy người đó…”
Trong đầu hiện ra câu nóiđầy tình cảm của nàng, trong lòng Cận Thiệu Khang nóng lên.
Cận Thiệu Khang giươngmắt, ánh mắt sắc bén đảo qua mọi người khiến tất cả không tự chủ được cúi đầu, chỉduy nhất Tương Nhược Lan nhìn lại hắn, lạnh lùng nhìn hắn
Cận Thiệu Khang cùng nàngnhìn nhau chốc lát, đôi mắt nàng sâu kín như con suối không thấy đáy khiến hắntrong phút chốc rơi vào mê võng. Nhưng ngay sau đó, hắn lại rời mắt nhìn chỗkhác.
- Có cái gì mà nói? Đợi thái phu nhân thì sẽ có kết luận, đến lúc đó nên làm gìthì làm! Thật không biết các ngươi khắc khẩu có gì hay ho.
Vừa nói vừa liếc Cận YênNhiên, giọng nói nghiêm khắc:
- Yên Nhiên, quy củ của ngươi đâu hết rồi. Bất kể thế nào, nàng bây giờ đã là Hầuphu nhân, là chị dâu ngươi! Có cách nói chuyện với chị dâu như thế! Nếu đểngười ngoài biết họ sẽ nhìn ngươi như thế nào?
Hắn vừa trách cứ Cận YênNhiên đồng thời ánh mắt sắc bén nhìn về Vương thị khiến nàng ta rùng mình mà cúiđầu.
Cận Yên Nhiên khiếp sợnhìn ca ca, hẳn là không nghĩ trước mặt nhiều người ca ca lại trách cứ nàng nhưvậy, trong lòng cảm thấy rất ủy khuất, dần dần hốc mắt đỏ lên. Vu Thu Nguyệtnhất thời quên cả khóc, nhìn xuống đất, hạ mi để che dấu sự kinh ngạc.
Tương Nhược Lan quái lạnhìn ra ngoài cửa, chẳng lẽ hôm nay mặt trời phía tây sao? Hắn lại nói giúpmình? Không đúng, hắn không phải là giúp đỡ mình. Chắc chắn vì hắn là người chỉthích nói quy củ, tự nhiên cũng không thể để muội muội mình vượt quá quy củđược.
Coi như hắn thức thời!Trong lòng Tương Nhược Lan có chút đắc ý
- Thế này là thế nào? Vừa mới sáng sớm mà từ xa đã nghe thấy tiếng các ngươi cãivã.
Thái phu nhân vừa nói vừatừ trong phòng đi ra. Hôm nay, bà đã không cần nha hoàn đỡ mà eo lưng đứngthẳng, tinh thần thoải mái, cả người như trẻ ra đến chục tuổi, khí chất, dungmạo càng hiển lộ rõ.
Cận Yên Nhiên thấy tháiphu nhân như thấy cứu tinh, bĩu môi vội chạy tới đỡ lấy tay thái phu nhân, ủykhuất nói:
- Mẫu thân, ca ca coi thường con.
Thái phu nhân vỗ vỗ taynàng cười nói:
- Những lời khi nãy ta đều nghe được, ca ca con nói rất đúng, Nhược Lan là đạitẩu, nếu để người ngoài nghe được ngươi nói chuyện với trưởng tẩu như vậy thìchắc chắn sẽ chê cười ngươi không biết quy củ. Đi, xin lỗi chị dâu con đi!
Cận Yên Nhiên không nghĩtới ngay cả mẫu thân cũng giúp Tương Nhược Lan, nghe thấy hai chữ “xin lỗi”nàng lập tức quay đầu lại trừng mắt nhìn Tương Nhược Lan tựa như muốn nói: – đểta xin lỗi ngươi, không có cửa đâu!
Tương Nhược Lan cũngkhông so đo cùng nàng, điều thái phu nhân nói nàng ta hiểu được là tốt. Nàngvội đi tới bên cạnh Cận Yên Nhiên nói:
- Không cần xin lỗi, Yên Nhiên và ta giống nhau, đều là người trực tính, có cáigì thì nói cái đó, ta rất thích! Hơn nữa, Yên Nhiên cũng chưa nói gì quá, chỉlà Hầu gia quy củ quá nghiêm.
Cận Thiệu Khang tức giậnliếc Tương Nhược Lan một cái. Người phụ nữ này dám lôi hắn ra thành kẻ gâychuyện. Nhưng cũng không hiểu sao, trong lòng vừa không tức được nàng mà lại cócảm giác nàng giảo hoạt như vậy rất thú vị.
Giống tiểu hồ ly……
Cận Yên Nhiên không nghĩTương Nhược Lan sẽ lại nói giúp mình, trong lòng có cảm giác rất khó chịu, lậptức liếc Tương Nhược Lan một cái rồi quay về ngồi xuống chỗ của mình.