Vẫn là một ngày đẹp trời trong những ngày hai người cắp sách đến trường.
Hôm nay lại đặc biệt hơn một chút, Tử Sâm không chỉ có một cái đuôi, mà là hai cái.
Một cái đuôi đầu tiên chắc chắn là Chu Hi Hoa rồi, nhưng cái đuôi còn lại thì....là một cô nhóc cùng lớp.
Cô nhóc đó tên là Lưu Tuyết Hy - con gái của Lưu tổng mà hôm qua hắn đã gặp lúc đi cùng ba mẹ ăn cơm.
Cô nhóc này mặt khá là đáng yêu, nhưng sao Tử Sâm lại thấy đáng ghét thế nhỉ? Còn Hi Hoa thì khỏi nói, cậu đương nhiên là cảm thấy rất bình thường rồi.
Đúng là ngây ngô quá mức mà hắn chịu được.
Cô nhóc kia cũng dai thật a, Tử Sâm cứ hất ra là cô lại níu lấy tay hắn.
Cô nói:
"Thái Tử Sâm ơi, cậu cho mình qua nhà cậu học nhóm nhé?"
"Tôi không cần học nhóm."
"Tại sao vậy?"
"Tôi đủ giỏi rồi." (Tự luyến)
"Mình biết, nhưng mà mình học kém lắm, muốn cậu kèm cơ."
Tử Sâm hơi tức giận rồi, gằn giọng nói:
"Nhưng tôi không muốn kèm cậu."
Chu Hi Hoa nhìn thấy ánh mắt tội nghiệp của Tuyết Hy, cậu lên tiếng xin giúp cô:
"Thiếu gia, em thấy cậu ấy cũng rất đáng thương, thiếu gia giúp cậu ấy đi."
"Mày nói gì? Mày còn xin giúp người ta á?"
"Thiếu gia giúp người ta đi."
Tử Sâm tức lắm, bảo bối của hắn lại van xin giúp người khác như vậy.
Đã vậy thì hắn sẽ cho cậu biết tay.
"Được, mày đừng có hối hận."
Hi Hoa cũng không nghĩ nhiều, cười gật gật đầu.
Thái Tử Sâm quay sang Tuyết Hy, nói:
"Tôi sẽ kèm cậu học.
Chiều nay tan học thì đến nhà tôi."
"Yeeee, mình cảm ơn Thái Tử Sâm nhiều lắm."
Cô nhóc cười rồi vui vẻ chạy đi.
Thái Tử Sâm nhìn sang Hi Hoa, vẻ mặt vô tội của cậu khiến hắn tức không nói nên lời.
....
Sau khi tan học về, Tuyết Hy chạy đến Thái gia ngay.
Hôm nay nhà lại không có ai, chỉ có ba đứa nhỏ này thôi.
Tử Sâm ghi thù lắm.
Hắn sẽ cho Hi Hoa biết tay.
"Hoa Hoa, mày đi ép cho tao hai ly nước táo."
"Dạ?"
"Đi đi, đừng nói nhiều."
Hi Hoa không biết vì sao Tử Sâm lại như vậy, không lẽ là hắn có Tuyết Hy thì liền ghét cậu rồi sao?
Cậu đi xuống bếp bắt đầu làm.
Lấy táo ra cắt, nhưng tay chân vụng về, cậu cắt vào tay khiến tay chảy máu.
Con dao rơi xuống đất, máu cũng chảy vài giọt xuống sàn bếp.
Thái Tử Sâm ngồi ngoài sofa nghe thấy tiếng động, vội chạy xuống.
Nhìn thấy Hi Hoa tay chảy đầy máu, mặt đầm đìa nước mắt, hắn xót, xót lắm.
Tử Sâm chạy đi lấy băng keo cá nhân, rồi đến chỗ cậu, hắn nhẹ nhàng khuỵ gối xuống, dán vết thương lại.
"Ái...thiếu gia, đau."
"Chịu khó một chút, sẽ hết ngay."
Hắn vỗ nhẹ lên lưng cậu, sao giọng nói này lại dịu dàng đến vậy? Hi Hoa cảm thấy lòng rất ấm áp, cũng rất hối hận, có lẽ là thiếu gia giận nên mới bắt cậu đi làm nước ép thôi.
Chắc là thiếu gia cậu giận vì cậu đã để cho Tuyết Hy đến nhà học nhóm chăng?
Vòng suy nghĩ còn đang luẩn quẩn trong đầu Hi Hoa thì Tử Sâm đã lên tiếng cắt ngang:
"Được rồi, mày ra ngoài ngồi đi, tao làm cho."
"Ơ thiếu gia, như vậy có...."
"Không có gì hết, ra ngoài đi."
Hi Hoa ngoan ngoãn đi ra ngoài, ngồi ở sofa với Tuyết Hy.
Cô nhóc này nhìn cậu một hồi, liền nói:
"Cậu bằng tuổi tôi và Thái Tử Sâm sao? Tôi thấy cậu cao quá đi."
"Tôi hơn thiếu gia 2 tuổi, nghĩa là hơn cậu 2 tuổi."
"Ra vậy, bảo sao cậu già như vậy?"
Hơ...Trước giờ chưa ai nói cậu già cả, chỉ nói cậu đáng yêu thôi.
Nghe cô nhóc nói vậy cậu cũng tức lắm.
"Nếu đúng theo tuổi tác, em phải gọi anh bằng "anh" đấy."
"Mắc gì chứ, cậu là cái thá gì mà tôi phải gọi là "anh"?"
"Vì anh lớn hơn em 2 tuổi."
"Học cùng một lớp với tôi, lại bắt tôi gọi là "anh".
Ha, cậu đang mơ à?"
"Tại sao lại không, anh sinh ra trước em hai năm đấy."
Hi Hoa lần này đúng là không nhân nhượng nữa rồi, đã biết phản kháng, đã biết nghe lời Tử Sâm dặn rồi.
"Thái Tử Sâm cũng nhỏ hơn cậu 2 tuổi, sao lại gọi cậu là mày? Tôi chưa gọi cậu là mày đã may lắm rồi."
Tuyết Hy ngày càng nặng lời hơn, không hề e dè như vẻ ngoài.
Hi Hoa đã hiểu vì sao thiếu gia cậu không thích cho cô nhóc này đến nhà, Tử Sâm ghét cô nhóc này như vậy cũng đúng thôi.
"Đó là thiếu gia của anh, còn em là cái gì của anh?"
"Cậu không biết tôi là ai sao?"
"Anh cũng không cần biết, chỉ cần biết em nhỏ tuổi hơn anh, phải gọi anh là "anh", vậy đủ rồi.
Còn nữa, Thái gia không thích trẻ hư đâu, thiếu gia cũng vậy.
Nên nếu em không lễ phép sẽ bị đuổi đi đấy."
"Ba tôi chính là....."
"Đủ rồi." Tử Sâm từ trong bếp đi lên, dùng ánh mắt đầy sát khí mà nhìn Tuyết Hy.
"Cậu về được rồi đấy."
"Nhưng..."
"Lưu Tuyết Hy, mau đi về.
Cậu không nghe Hoa Hoa nói sao, trẻ hư sẽ bị đuổi."
Tử Sâm quát lên khiến cô nhóc giật mình, nhưng chỉ duy nhất hai từ "Hoa Hoa" thốt ra từ miệng hắn lại dịu dàng đến kì lạ.
Tay cô nắm chặt nắm đấm, liếc sang Hi Hoa.
Cô thề rằng sẽ khiến cậu phải trả giá.
Nghĩ rồi, cô nhóc ôm một bụng tức bỏ đi.
Bước xuống dưới, cô gọi người đến đón mình.
Nhìn lại ngôi nhà trước mắt một cái, cô gằn từng chữ:
"Chu Hi Hoa, tốt nhất là mày nên chết đi."
Hiện tại cô chưa đủ năng lực, nhưng không lâu nữa! Đến khi có thể, cô sẽ tự tay thực hiện điều mà cô đã nói ngày hôm nay.
Đó chính là cái suy nghĩ của một cô nhóc 6 tuổi, không ai biết rằng và không thể ngờ, nó sẽ hằn sâu mãi cho tới khi điều đó trở thành sự thật.
...
Tử Sâm nhìn sang Hi Hoa, nhìn thấy cậu cứ cúi mặt xuống đất, hắn hỏi:
"Sao vậy?"
"Thiếu gia đừng ghét em được không?"
Hi Hoa nói, giọng điệu nghe chừng uỷ khuất lắm.
Chắc khi nãy hắn bắt cậu làm nước ép đã khiến cậu tổn thương sao? Hắn nhẹ giọng, xoa đầu cậu cười nói:
"Tao không ghét mày, chỉ muốn dằn mặt mày một tí thôi."
"Em tưởng có Tuyết Hy kia rồi là thiếu gia không cần em nữa."
"Đồ ngốc, cậu ta là cái gì chứ? Mày mới là người tao cần, biết chưa?"
"Thật sao?"
Tử Sâm gật gật, vò nhẹ đầu Hi Hoa, lại nghĩ ra gì đó liền rút tay về, nói:
"Nhưng tao vẫn giận mày."
"Tại sao ạ?"
"Mày xin tao cho cậu ta về nhà, khiến tao không vui."
"Em cũng không biết là thiếu gia ghét."
"Vậy giờ đã biết chưa?"
"Biết rồi ạ."
"Vậy tao giận thì phải làm sao đây?"
Nhìn khuôn mặt đầy mong chờ của hắn, cậu có hơi ngượng, cũng cúi xuống nhẹ hôn lên má hắn, Nhưng lần này, cậu lại chủ động hôn hai bên má luôn.
Cậu ghé vào tai hắn, thì thầm:
"Thiếu gia, em hối hận rồi.
Sau này đều sẽ nghe thiếu gia, thiếu gia đừng giận nhé?"
"Được, tao không giận, nhớ lời mày nói đấy.
Tay còn đau không?"
"Dạ hết rồi ạ, thiếu gia làm nó hết đau rồi."
"Được rồi, ra đây tao vệ sinh cho, cẩn thận nhiễm trùng."
Nhìn gương mặt tươi cười của cậu, hắn cảm thấy cứ như vậy cũng thật tốt.