Thiếu Gia Em Muốn Hôn


Buổi sáng ngày Tử Sâm ra nước ngoài, hắn cùng Hi Hoa đi đến trại trẻ mồ côi khi trước cậu ở.

Cũng đã rất lâu rồi, kể từ khi cậu đến Thái gia, hầu như chưa về đó thăm mọi người một lần nào.
Đến nơi, mọi thứ vẫn thế.

Chỉ có điều, thiếu đi một vài đứa trẻ, chắc là đã được ai đó nhận nuôi, hoặc là…đã có ba mẹ đến đón về.
Nghĩ đến đây, Hi Hoa có chút buồn.

Ba cậu mất sớm, mẹ cậu thì biệt tăm biệt tích, bỏ cậu ở đây từ năm cậu 2 tuổi.

Đối với một đứa trẻ mà nói, thật sự mất mát vô cùng lớn.
Thái Tử Sâm đứng bên cạnh, nhìn ra tâm tư của Hi Hoa, nhẹ nhàng mà đưa tay xoa đầu cậu.
“Đang nghĩ gì vậy, nhớ mẹ sao?”
“Vâng ạ.” Hi Hoa thật thà nói, ánh mắt không giấu nổi sự buồn phiền.
“Yên tâm, từ bây giờ sẽ có tôi ở bên cạnh em, đừng buồn.”
Phải rồi, hiện tại cậu đã có Thái Tử Sâm rồi mà.

Cậu còn có cả những người bạn thân thiết, có Thái gia là nhà, cậu không hề cô đơn.
Nhưng mà…cậu vẫn còn một chút không đành lòng.

Đến tận bây giờ, cậu vẫn chưa từng nhìn thấy mẹ mình, chưa hình dung được mẹ mình là người thế nào, vẻ ngoài ra sao.

Thật sự vẫn rất ủy khuất trong lòng.

“Thiếu gia, sẽ đi bao lâu? Khoảng chừng thôi…ng được ạ?”
“Hoa Hoa, tôi cũng không biết.

Nhưng…sẽ không lâu đâu.”
Hi Hoa nở nụ cười.

Bình thường cậu luôn cười rất tươi, nụ cười luôn tỏa ra một hào quang sáng loáng.

Nhưng nụ cười ngày hôm nay lại mang một vẻ đẹp vô cùng dịu dàng, vô cùng hiền hậu, lại mang đầy đủ chân thành và tin tưởng.
“Hoa Hoa, nếu có thể, tôi mong không phải rời đi, không phải rời xa em.” Tử Sâm thầm nghĩ, ánh mắt tiếc nuối vô ngần.

Tối hôm đó, khoảnh khắc mà không ai muốn đến cuối cùng đã đến.

Thái Tử Sâm, Phạm Dương, Chu Hi Hoa, Hoàng Minh Thiện và Lâm Thanh đều đã có mặt ở sân bay.
“Được rồi, mấy đứa hãy tạm biệt nhau đi, máy bay sắp cất cánh rồi.” Ba Thái nói, rồi lánh mặt đi.
Nhìn những ánh mắt thâm tình đang nhìn nhau, Lâm Thanh nghiến nghiến răng nói:
“Có lẽ tôi cũng nên đi thôi nhỉ?” Nói xong, y liền đi theo ba Thái.
Hoàng Minh Thiện tay nắm chặt vạt áo của Phạm Dương, mím mím môi:
“Nhất định anh phải quay lại sớm đấy nhé!”
“Anh hứa mà.” Anh nói, ánh mắt chứa đầy ôn nhu, im lặng mà kéo nó vào lòng mình.
…Ở một diễn biến khác…
“Thiếu gia, đi máy bay sẽ có cảm giác thế nào? Có vui không? Có đáng sợ không? Có …?” Một vạn cậu hỏi được Chu Hi Hoa đặt ra, khiến cho Tử Sâm cũng phải bất lực.
Giờ này mà cậu còn thể hỏi những câu như vậy được hay sao?
Không, không phải, là cậu đang trốn tránh mà thôi.

Cậu không muốn đối mặt với sự chia xa, cậu thực sự không muốn…không muốn nói tạm biệt với Thái Tử Sâm đang ôn nhu nhìn cậu.
“Không biết nữa, tôi cũng chưa từng ngồi máy bay.” Tử Sâm yêu chiều đáp, tay vẫn đang xoa nắn gò má của cậu.
Chu Hi Hoa đột nhiên trùng xuống, khuôn mặt không giấu nổi sự buồn bã.

Tử Sâm đứng nhìn cầu, hắn nhận ra, nhưng không nói gì.

Hắn mong rằng cậu có thể đối mặt với sự thật này.
Đối với một người mềm mỏng như Chu Hi Hoa, trải qua điều này có lẽ sẽ có chút khó.

Tử Sâm hiểu, hiểu rất rõ, vì bản thân hắn là một người cứng rắn đến vậy những vẫn chưa chấp nhận được, huống chi là cậu.
Thái Tử Sâm đưa tay chọc nhẹ lên mũi Hi Hoa, mỉm cười hiền hậu.

Nụ cười mà cậu trước giờ chưa từng nhìn thấy.

Nụ cười này dịu dàng như của một người mẹ dành cho con của mình.


Không đúng, đây là nụ cười dành cho…người mình thích.
Chính là như vậy, đây là nụ cười hiều dịu mà Tử Sâm dành cho người mà mình thích, vô cùng, vô cùng thích.

Nâng niu khuôn mặt người kia trong tay, Thái Tử Sâm luyến tiếc lên tiếng:
“Hoa Hoa, đã muộn rồi, có lẽ…tôi phải đi rồi.”
“Nhanh vậy sao? Em vẫn chưa…chuẩn bị gì mà.” Chu Hi Hoa nghẹn ngào nói, mắt đã ngấn lệ dày đặc.
“Hoa Hoa, đừng buồn.

Tôi đi rồi sẽ về, em ở lại nhớ phải giữ sức khoẻ.” Tử Sâm đưa tay lau đi vệt nước mắt của cậu.
Lúc này, trong lòng cậu buồn lắm.

Mới ở bên hắn được vài tháng, vậy mà bây giờ đã phải chia xa.
Tử Sâm nói sẽ về sớm, nhưng Hi Hoa không ngốc.

Cậu biết, đi du học tất nhiên phải mất vài năm, thậm chí là còn nhiều hơn.

Cậu thật sự…thật sự không nỡ.
Chu Hi Hoa lấy ra một bức tượng nhỏ hình con sư tử, đưa ra trước mặt Thái Tử Sâm.
“Thiếu gia, em có quà tặng cho thiếu gia.”
Tử Sâm kinh ngạc, tròn mắt nhìn cậu.

Ngẫm nghĩ một hồi mới nhớ ra, mấy ngày trước hắn thấy cậu cứ lén là lén lút làm cái gì đó, ra là tô tượng để tặng cho hắn.
“A, nếu thiếu gia không thích thì thôi vậy.” Chu Hi Hoa nói, tay định cất bức tượng đi liền bị Tử Sâm giật lấy.
“Đồ đã tặng, nói lấy lại liền lấy lại sao?”
Thái Tử Sâm mỉm cười nhìn cậu, liền nói tiếp:
“Tôi cũng không có gì tặng lại em, chỉ có thể…”
Hắn khẽ hôn lên gò mà cậu, rất nhẹ.

Có nụ hôn này, đối với Chu Hi Hoa đã mãn nguyện lắm rồi.

Tiếng thông báo vang lên, Thái Tử Sâm và Phạm Dương luyến tiếc nhìn bảo bối của mình, từ từ đi về hướng máy bay cất cánh.

Truyện Việt Nam
Trước khi đi khuất, Tử Sâm quay lại, trao cho Chu Hi Hoa một nụ cười.

Hắn mong nụ cười này cậu sẽ luôn ghi nhớ.

Nó sẽ là nụ cười đầu tiên cậu nhìn thấy khi hắn quay về.
Nhìn theo nụ cười của Tử Sâm, Chu Hi Hoa khẽ mỉm cười.

Đương nhiên, cậu sẽ ghi nhớ, luôn luôn ghi nhớ, mãi mãi.
Thái Tử Sâm không hề để ý đến.

Thật ra, trong túi của Chu Hi Hoa luôn có một bức tượng.

Là hình con thỏ, với bức tượng của Tử Sâm chính là một đôi.
Quả thật, Thái Tử Sâm luôn giống như một con sư tử, mạnh mẽ và quyết đoán.

Còn Chu Hi Hoa, ngây thơ và trong sáng như một con thỏ.

Và con sư tử này sẽ luôn luôn bảo vệ và che chở cho con thỏ đó.
Sư Tử và Thỏ, cặp đôi hoàn hảo biết bao!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận