Thiếu Gia Giả Thích Giấu Nghề

Văn phòng công ty xây dựng.

"...Nhóc muốn làm thật hả?" Tay nhỏ chân nhỏ, còn lùn, sao mà làm được đây? Người nhà của đứa nhỏ nghĩ gì không biết.

Nhan sắc trời cho thế này, còn đi dọn gạch?

Lý Mộng Khiết móc ra căn cước công dân, đơn xin việc đã viết sẵn, nộp lên: "Dạ, nhưng cháu chỉ làm nửa ngày được thôi." Cậu có giấy tờ tùy thân, cũng không phải là lao động trẻ em.

Quản đốc cầm lý lịch của cậu lên xem sơ qua, ngay lan người thân thì khựng lại, thương hại nhìn đứa nhỏ một cái. Hèn gì phải đi làm kiếm tiền, ra là cô nhi.

Lý lịch cũng không có gì không tốt, ông ta gật đầu: "Nửa ngày cũng được, dọn 1 viên là 20 ngàn, tan làm lãnh tiền luôn. Muốn làm thì ngày mai 1 giờ tới đi, vì nhóc còn là học sinh cho nên dọn 2 tiếng lãnh tiền là được."

Lý Mộng Khiết gật đầu, dọn 10 viên là có 200 ngàn, trước mắt cứ vậy đi đã: "Mai cháu sẽ tới, cảm ơn chú châm chước cho."

Ngoài đường.

Dương Trường Miên liếc nhìn đồng hồ lớn treo trên cao, sao mà lâu dữ, chỉ đi phỏng vấn thôi mà.


"Trường Miên, để cậu đợi lâu." Lý Mộng Khiết kéo ra cửa kính, đi đến cạnh cậu bạn.

Dương Trường Miên hết chỗ nói, cùng cậu đi bộ tìm quán ăn: "Cậu...đi dọn gạch thật hả?"

Lý Mộng Khiết gật đầu: "Dọn gạch là công việc nhẹ nhàng nhất mà mình nghĩ ra được đó."

Dương Trường Miên: "??" Nhẹ chỗ nào?

Giờ cũng là giữa trưa, hai bạn nhỏ cũng đói bụng, thế là Dương Trường Miên làm ông chủ, kéo cậu vào quán cơm ăn cơm.

Dương Trường Miên gọi món xong xuôi, lại ngồi xuống lấy khăn giấy lau muỗng nĩa: "Ăn xong cậu về ngủ trưa đi, chìa khóa mình để trong bồn hoa cúc trước cửa. Còn mình thì phải tạt qua công ty một chuyến. Tầm 8 giờ tối, đi bệnh viện với mình."

Lý Mộng Khiết đưa mắt nhìn ra ngoài đường ngắm phong cảnh, nghe vậy bĩu môi: "Sao lại đi bệnh viện?" Cậu ghét bệnh viện, ghét tới nổi muốn nó biến mất.

Dương Trường Miên đưa muỗng nĩa qua, bép mỏ cậu: "Cái người bị mưu sát đã qua cơn nguy kịch rồi, anh muốn gặp tụi mình."

Lý Mộng Khiết cầm lấy: "Vậy đi đi, bảo anh ta hậu ta bọn mình."

Dương Trường Miên: "..." Mộng Khiết bị nghèo tới điên rồi, người ta còn chưa khỏi đã đòi hậu tạ.

"Bé Mộng Khiết, nói vậy là không hay đâu nha, phải uyển chuyển một chút."

"..."

Không cần quay đầu, không cần nhìn, Lý Mộng Khiết vừa nghe cái xưng hô sỗ sàng kia đã biết là ai luôn. Lại là ông thầy này, ở đâu cũng có mặt, bộ cậu là cớt còn anh ta là ruồi đấy à?

Dương Trường Miên kinh ngạc: "Ủa thầy? Sao thầy cũng có ở đây vậy?"


Khúc Sở Vân dùng khăn ướt lau đồ dùng xong rồi lại xịt khử trùng, mới lấy giấy khô lau: "Quán này là quán quen của tôi mà."

"..." Ăn mấy lần rồi không gặp, giờ hứng lên đi ăn cái gặp.

Lý Mộng Khiết dựng hết lông cả lên mà ngồi ăn: "...Trời đánh tránh bữa ăn." Sống 8 kiếp, kiếp này bất ổn nhất.

Khúc Sở Vân cũng biết bây giờ là giờ cơm nên tha cho cậu, không trêu nữa. Hắn càng ngày càng phát hiện, phản ứng của Lý Mộng Khiết thú vị quá chừng, một đứa nhỏ lạc loài, đang cố gắng hòa nhập với xã hội.

Rốt cuộc thì, em ấy còn đang che đậy cái gì đây.

______

Buổi tối, bệnh viện nhân dân Quận 1.

Lý Mộng Khiết giờ mới rõ, tại sao thanh niên trùm kín mít lại trùm kín mít: "..." Thế giới thật là nhỏ hẹp, cứu trúng ảnh đế năm nay luôn mới ghê.

Tô Hạ Dương vẫn còn yếu ớt, dựa lưng vào thành giường, đầu quấn băng gạc trắng, suy yếu nở nụ cười với hai bạn nhỏ: "Cảm ơn hai đứa, nếu không có tụi em chắc anh bị đôi cẩu nam nam đó mưu sát rồi."

Anh ta cực khổ đi làm kiếm tiền, tiền có cũng không dám dùng nhiều, đều chi hết cho gã bạn trai mua nhà, mua xe, mua điện thoại đời mới. Đừng thấy anh là diễn viên mà nhằm, lương tháng cộng thêm phần trăm hoa hồng, cũng không đủ để gã bạn trai tiêu xài. Số còn lại anh còn phải chia cho bố mẹ dưới quê, tiền dư cũng không chừa cho mình. Đào tim đào phổi cho gã ta, đổi lại là một cú lừa xuyên tim đau đớn.

Nói ra thì mất mặt nhưng anh ta khóc mấy đêm liền. Lý Mộng Khiết liếc mắt một cái nhìn ra ngay, hồi xưa, cậu cũng khóc nhiều như vậy.


Tô Hạ Dương là ảnh đế vừa mới được đề cử, fan vô số nhưng hành tung thì khá bí ẩn, anh ta đi lộ tuyến ôn nhu lãng tử để nổi lên, diễn xuất rất tốt. Dương Trường Miên chính là fan boy của anh ta, mới vừa xin chữ ký xong: "Em không ngờ là ảnh đế lại là hàng xóm tầng trên của em á. Em rất thích bộ anh đóng í ạ!"

Lý Mộng Khiết thò tay vô quả rổ, móc ra một trái bưởi, cậu không mấy tò mò với chuyện của Tô Hạ Dương, chỉ muốn nhai nhai cho đỡ lạc miệng: "??" Ai thăm bệnh mà tặng bưởi?

Tô Hạ Dương bị Dương Trường Miên chọc cười, lại nhìn qua cậu, đưa qua con dao gọt hoa quả: "Em dùng đi."

Lý Mộng Khiết nắm lấy con dao gọt hoa quả, bắt đầu lột bưởi.

Cạch!

"Anh Tô!"





Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui