“Cảnh sát trưởng?”
Đối với người dân, người thi hành công vụ hay có chức vụ liên quan tới nhà nước đều là người đáng kính trọng. Bình thường, mọi người đều mang theo một chút e ngại và kính sợ đối với quan chức. Là thường dân mà, ai không sợ thế lực lớn có thể buộc tội mình chứ. Huống chi, đối tượng sàm sỡ của gã biến thái lại là một đứa nhóc. Gã đã thử dùng cách đe dọa này nhiều lần, đối tượng đều khuất phục.
Gã lồm cồm bò dậy, cơn đau ngay vùng bụng làm gã nhe răng trợn mắt, chắc là bị bầm tím luôn rồi. Không thể tha cho thằng nhãi này được, phải chơi chết nó!
“Đúng vậy đó, ba tao là Tưởng Phong! Còn tao chính là Tưởng Nghĩa, mày dám phản kháng, tao liền cho mày vào trại cải tạo xơi nước tới già!”
Bụp!
“Á á á!”
Lý Mộng Khiết giơ chân, đạp vào chỗ đau của gã, còn dùng gót chân nghiền thật mạnh xuống bụng, tối sầm mặt, gương mặt tối tăm khuất dưới ánh đèn, nhìn vào có chút khủng bố: “Tưởng Nghĩa? Mày, và Lý Phong Nam, là bạn thân? Ra là mày, thằng khốn.”
Gã đen khẩu trang lại còn mặc áo mũ trùm đầu, ánh đèn lại ám nên cậu nhìn không rõ ràng lắm. Nhưng mà gã đã tự động khai tên nói họ, chắc là rất tự tin vào chỗ dựa vững chắc của mình.
Tưởng gia và Lý gia có hợp tác với nhau, Lý Phương làm kinh doanh lớn, tất nhiên phải có chút qua lại với quan lại địa phương, để còn đấu thầu đất của nhà nước với giá cả phải chăng, hoặc là hợp tác với cảnh sát, hay nói trắng ra là hối lộ. Gã và Lý Phong Nam đang học cùng một trường đại học, hai người lại còn học chung ngành, hai nhà đã thân, nay lại thêm thân.
Tưởng Nghĩa cậu cũng có gặp vài lần, mỗi lần đều thấy gã và Lý Phong Nam quàng vai bá cổ, thân vô cùng. Lúc trước cậu không biết gã là biến thái, cảm thấy ánh mắt của gã nhìn mình đầy dầu mỡ, cứ như con thú động dục, nhưng cậu lại không dám nói ra. Một đứa con nuôi bám víu tình thương của nhà họ Lý, thứ dư thừa như cậu, chỉ làm chướng mắt nhà họ Lý. Còn Tưởng Nghĩa, gã là con của cảnh sát trưởng, sao lại nhìn trúng một thằng con trai như cậu được, có nói ra cũng không ai tin tưởng.
Có điều, Lý Mộng Khiết sao mà quên được, cậu suýt thì bị gã cưỡng hiếp. May mà…gã còn chưa làm được tới bước cuối cùng!
Bụp Bụp!
“Á á á! Đ-Đừn…th…làm ơn…!” Vùng bụng bị đè ép làm gã sắp nôn tới nơi, mồ hôi đổ ướt cả áo, khuôn mặt đưới lớp khẩu trang trắng bệch như người sắp chết.
Càng nhớ càng tức, Lý Mộng Khiết dùng sức đạp cho hai phát nữa mới rút chân ra, cười nham hiểm ngồi xổm xuống nhìn gã: “Mày la đi, la tới rách cổ họng cũng không ai cứu mày được đâu. Đừng có chết sớm thế nha, anh bạn.”
Tưởng Nghĩa cũng rất muốn chết ngất qua đi, nhưng không thể, Lý Mộng Khiết thấy gã có dấu hiệu sắp xỉu liền bấm huyệt bách hội làm gã tỉnh táo tinh thần. Hành vi ác liệt làm người xem gạt lệ giùm Tưởng Nghĩa.
“A…a…a…!”
Lý Mộng Khiếp híp mắt, tháo khẩu trang trên mặt gã ra, thưởng thức thành quả: “Đánh mày một trận thì dễ dàng quá, tao là nạn nhân thứ mười mấy của mày rồi chứ gì? A, hay là tao cũng cho mày trải nghiệm một chút, nổi đau của quần chúng ha?”
Lý Mộng Khiết nói được làm được, móc ra điện thoại, hưng phấn nhìn gã: “Để tao gọi vài anh khoai to đến khai bao cái mông của mày nha? Chậc, chậc, chắc là đặc sắc lắm đây.” Biến thái sàm sỡ trai nhà lành gây án không thành lại bị cưỡng x ngược lại, tiêu đề này cũng rất ăn khách lắm.
Tưởng Nghĩa nghe được, lắc đầu nguầy nguậy xin tha, rớt nước mắt, kinh hãi vô cùng. Lý Mộng Khiết không những không sợ như gã tưởng tượng mà hành động lại hoàn toàn trái ngược dự tính, nổi sợ hãi một khi đã len lói sáng lên, thì rất khó để dập tắt.
Gã nhớ ra rồi, cậu là Lý Mộng Khiết, đứa nhỏ ôm sai của nhà họ Lý đang được đồn thổi gần đây. Cũng vì cậu thay đổi phong cách ăn mặc nên trong lúc nhất thời gã nhận không ra. Dạo gần đây khi lên lớp gã cứ nghe Lý Phong Nam lải nhải về cậu em này, nói cậu dạo này khác trước, không biết học võ ở đâu, lại còn ngang ngược gây sự. Gã nghe hết, nhưng không để tâm, bây giờ thì hối hận không kịp.
Giọng nói rõ ràng là ngọt ngào trong veo nghe vào tai Tưởng Nghĩa không khác gì lời nói của ác ma, làm gã thần hồn nát thần tính: “Để tao xem, hừm, tao gọi cho mày 5 anh khoai to rồi đó, tự dâng cái mông lên có khi sẽ được khoan hồng chút đó.” Năm thằng có hơi ít quá không?
Trong ánh mắt khó có thể tin của Tưởng Nghĩa, Lý Mộng Khiết châm chọc mà nói: “Gieo gió thì gặt bão, còn về ba mày, mày yên tâm đi, tao cũng sẽ chuẩn bị cho ông ta một phần đại lễ.” Sắp tới không phải ông ta còn định tham gia bầu cử chức thị trưởng thành phố hay sao, còn có Lý gia giúp.
Vừa hay, Lý Mộng Khiết này lại muốn thực thi công lý.