Đám người Lý gia đến tận cửa khách sạn đón khách quý. Những người đến sau so với những khách đến trước thì quý hơn một bậc.
Tưởng Phong làm cảnh sát trưởng rất chú ý bảo dưỡng ngoại hình, để nhìn lão không quá béo. Ông Lý lập tức tiến lên, như hai ông bạn già bá vai bá cổ chào hỏi: “Đến rồi hả, tôi chờ ông nãy giờ.”
Tưởng Phong vì chuyện của Tưởng Nghĩa nên khó ở, sắc mặt cũng tươi lên chút, vỗ vai ông bạn già: “Tất nhiên phải đến chứ, ngày quan trọng của con trai ông mà.”. truyện tiên hiệp hay
Hai người nói nói cười cười đột nhiên bị tiếng kinh hô của đám đông làm cho giật mình, vội vàng quay qua xem là chuyện gì.
“Trời!”
“Gì kì vậy?!”
“Hot hot hot!”
“Quả là khác biệt.”
Ông Lý chen qua đám người, hỏi Lý Thiệu Tây đang đứng chính giữa cửa chính: “Thiệu Tây, có chuyện gì?”
Lý Thiệu Tây từ trạng thái há hốc mồm bừng tỉnh, chỉ tay: “…Ba nhìn sẽ rõ.” Không biết diễn tả thế nào cho phải. Đây là lễ phục mà anh hai đã đưa cho Mộng Khiết?
Ông Lý híp mắt trông ra, nhìn thấy người tới gây náo động là ai, suýt thì lên cơn đột quỵ: “…” Thằng con trời đánh này!
Lý Mộng Khiết tới! Còn tới rất hoành tráng, làm đám đông theo dõi không chớp mắt, như quốc bảo của quốc gia.
Lý Mộng Khiết đạp xe đạp, chân mang dép lào màu xanh dương, cái áo là áo thun mua ngoài chợ 100 ngàn 3 cái, trên áo còn in dòng chữ adidos, nhìn là biết là hàng dỏm rẻ tiền. Cậu mặc quần đùi đi biển bông hoa lá hẹ, tóc cũng xơ rối, không phải đi uốn ở tiệm mà là không chải. Dù quần áo hay kiểu tóc có kéo nhan sắc của cậu xuống, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu đó thì vẫn đẹp mê hồn, thánh khiết như tiên đồng. May mà cậu không trang điểm, nếu không thì chả khác gì ông chú trung niên ở dơ ở bẩn.
Lý Mộng Khiết ăn mặc như thường ngày vẫn hay mặc thôi, không phải cậu cố ý khiêu khích Lý gia hay gì đâu, thật đó.
Tạo hình này, đã cho ta thấy, không phải chỉ có người đẹp vì lụa thôi đâu, còn lụa đẹp vì người nữa!
Lý Mộng Khiết thảnh thơi đạp xe đạp tới, dựng nó trước mặt người dắt xe, đê gã ta đỗ trong bãi xe. Gã dắt xe nhìn xe đạp tầm thường, tay run run: “…” Gã đã từng dắt Lamborghini, Ferrari, Bugatti vào bãi, lần đầu được dắt xe đạp, tâm tình phức tạp.
Lý Mộng Khiết đang muốn móc ra thiệp mời, ném cho bảo tiêu liền muốn đi vào thì bị bảo tiêu chặn lại: “Ăn xin hay bán vé số thì không được vào đây! Cút đi chỗ khác, thằng dơ bẩn!” Thời đại nào rồi còn có ăn mày kiếm ăn tới tận khách sạn sang trọng của người ta, bẩn thỉu.
“Nói ai dơ? Sao không dùng nước tiểu soi coi cái mặt của mình đi, có đẹp hơn ai đâu?” Cầm trên tay tấm thiệp mời, cậu vò nát rồi ném vào mặt gã bảo tiêu, cái thái độ tệ hại khinh người như vậy mà cũng thuê, chó của Lý gia cũng hách dịch như bọn họ vậy.
Gã bảo tiêu nóng máu, đang muốn dạy cho cậu một bài học thì bị đồng nghiệp ngăn lại: “Cậu ta là Lý Mộng Khiết đó!” Đập ống kính giá vài triệu của phóng viên, gây sự đánh nhau ở trường học, cuồng bạo lực lại còn giỏi võ.
Trong ánh nhìn chết chóc của bảo tiêu, Lý Mộng Khiết khinh bỉ cười cười bước vào bên trong đại sảnh đãi tiệc. Mắng cậu dơ, yên tâm đi, cậu không tha cho đâu.
Lý Thiệu Tây đang muốn ra mặt giải vây thì chuyện đã kết thúc: “…” Em trai mình, nhận không ra.
______
Lý Mộng Khiết như một kỳ quan, một hiện tượng lạ trong đám nhà giàu. Ở đây ai cũng mặc lễ phục đắt tiền, nam thì tây trang giày da cao cấp, nữ thì lễ phục diễm lệ xa hoa, kèm theo bối cảnh được trang trí như cung điện của vương công quý tộc, phải nói là đẳng cấp của nhà giàu.
Lý Mộng Khiết đời trước đã xem, xem tới ngán, cậu không khác gì cái bình hoa, có bữa tiệc nào cần thì nhà họ Lý liền dọn cậu tới đó, để đó chưng cho đẹp mắt. Sao lúc đó mình ngu thế không biết-
“Đại ca Khiết! Em chào anh ạ!”
Lý Mộng Khiết giật mình, như một cơn gió, Chu Gia Bảo đã ở ngay trước mặt, còn cúi đầu 90 độ với cậu: “…Gì đây?” Khứa này sao lại ở đây?
Chu Gia Bảo chỉ chỉ về phía ông ba nhà mình đang xã giao bên kia, giải thích cho đại ca nhà mình: “Em đi theo ba em nhận thức vài người, nhà em bán đồ điện gia dụng, gần đây đang cần mở vài chi nhánh trong thành phố ấy mà.”
Lý Mộng Khiết: “…” Ra là công tử bột nhà giàu, vậy mà đi học lại bị bắt nạt mới hay.
“Mộng Mộng, thật là trùng hợp.”
Lý Mộng Khiết mày nhảy nhảy, ngẩng đầu nhìn, khinh bỉ trong lòng, cười giả tạo nói: “…A, chào anh, ông chủ.” Mộng cái đầu mày chứ Mộng, đừng tưởng tao cày thuê leo rank cho mày rồi muốn gọi gì thì gọi.
Hứa Tuyên trên tay cầm ly rượu trái cây đi đến, đẹp trai ngời ngời, hắn quen biết Lý Mộng Khiết cũng là tình cờ treo giải cày thuê trên mạng xã hội. Từ quan hệ chủ thuê, phát triển thành bạn qua mạng, còn trao đổi thông tin nhưng Lý Mộng Khiết mới không thèm liên lạc cho anh ta.
“Bé Mộng Khiết, đến rồi à, tôi đợi mãi đấy.” Khúc Sở Vân cũng được mời tới.
“…”
Lý Mộng Khiết bây giờ, rất, muốn, về, nhà!