Thiếu Gia Giả Thích Giấu Nghề

Chu Gia Bảo là con trai độc nhất của tập đoàn thiết bị điện gia dụng lớn nhất thành phố, đi học thì nhìn quê mùa chết đi được nên Lý Mộng Khiết đâu có nghĩ rằng sẽ chạm mặt thằng oắt này ở đây. Nhìn nam sinh trẻ tuổi anh tuấn trước mặt, lại nghĩ tới thằng nhóc đòi nhảy lầu tự tử đeo cặp kính dày cộm như mọt sách, dù nói là anh em song sinh cậu cũng tin. Đóng vai thiếu gia nhà giàu giả nghèo và cái kết…đấy à?

Hứa Tuyên thì Lý Mộng Khiết biết, anh ta là con trai thứ của công ty phần mềm game rất nổi danh ở thành phố, game cậu đang chơi cũng là nhà anh ta phát hành. Không hiểu sao con trai của nhà lập trình tài ba lại chơi game dở tệ, chỉ được mỗi cái mặt hút gái, tới nổi còn phải đăng bài tuyển người cày thuê. Có chắc là con ruột không đấy?

Còn về phần Khúc Sở Vân, vì là đại trường hợp, nên hắn ăn mặc nhân mô cẩu dạng lắm, tuy không muốn thừa nhận nhưng hắn là người đẹp trai nhất trong đám thiếu gia này rồi. Lý Mộng Khiết thật sự đoán không ra tại sao hắn ta lại trà trộn vào đây được. Bữa trước còn nói mình là một tâm lý cố vấn nhỏ nhoi mà?

Đón ánh mắt tìm tòi của cậu, Khúc Sở Vân vui vẻ, làm khẩu hình miệng: Bí mật.

Lý Mộng Khiết: “…” Má, tức.

Chưa gì xung quanh Lý Mộng Khiết đã có ba anh đẹp trai xoay quanh, đám khách khứa trông mòn con mắt nhìn đám thiếu gia vậy mà qua lại với một kẻ có tạo hình nghèo nàn như vậy, xôn xao bàn tán xem Lý Mộng Khiết là nhân vật thế nào.


Khúc Sở Vân nhìn từ đỉnh đầu cho tới gót chân Lý Mộng Khiết, chỗ nào cũng nhìn, học trò nhà mình khả ái phết: “Dễ thương lắm.” Mặc cái bọc ni lông hay quấn cái rèm cửa cũng đẹp.

Lý Mộng Khiết sững sốt, không ngờ câu đầu tiên hắn thốt ra lại là khen mình. Lần nào cũng chọc ngoáy vậy mà lần này lại khen, làm cậu có chút lúng túng đấy: “…Thầy cũng dễ thương lắm?” Vest đen, đúng là rất hợp với hắn.

“…” Dễ thương là dùng để khen một người đàn ông cao mét tám như hắn? Khúc Sở Vân không chọc mèo, mèo lại cảm thấy không quen, làm hắn rất muốn cười, nhưng bé mèo da mặt mỏng, hắn sợ bị cào trước bàn dân thiên hạ, đành tiếc nuối bỏ qua.

Hứa Tuyên ra tiếng cắt ngang, cảm thấy gu thẩm mỹ của hai người không quá tốt: “Dễ thương chỗ nào? Có khác gì mặc đồ bơi ra đường đâu? Bổn thiếu gia có thể cho mượn vài bộ.”

Lý Mộng Khiết: “…Không cần.” So sánh thấy ghê quá vậy cha.

Chu Gia Bảo cũng rất muốn góp sức cho đại ca nhà mình, lập tức tỏ ý: “Đại ca, em có mang theo vài bộ lễ phục, anh thích thì em đi lấy cho ạ!” Đại ca Khiết của mình phải thật lộng lẫy, bá đạo nhất bữa tiệc này!

“…” Má này cũng bon chen vô góp vui làm gì.

“Tới rồi! Công tử nhà họ Lý tới rồi!”

“Trời ơi đẹp trai quá xá!”

Không khi trong đại sảnh trở nên náo nhiệt vì sự xuất hiện của nhân vật chính đêm nay, Lý Thiệu Tây và người nhà hắn vào tới!


Chu Gia Bảo về với ba ba, Hứa Tuyên cũng đi tìm anh trai, tượng trưng tính tặng quà, ăn bánh kem xong, phần hay mới là giữa tiệc kia kìa.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Luyến Ái Từ Nơi Anh
2. Sau Khi Sủng Văn Kết Thúc
3. Trả Băng Vải Lại Cho Em Đi!
4. Tôi Rất Có Tiền Nha
=====================================

Lý Mộng Khiết tìm một chỗ khuất để đứng, cậu cũng không muốn trở thành con khi mua vui cho người khác, vừa ăn bánh kem vừa chép miệng: “Thầy cũng đi ra kia chơi đi.” Đứng gần hắn, nhiều người chú ý lắm.

Khúc Sở Vân còn muốn trêu ghẹo cậu vài câu, có người vẫy tay ra hiệu với hắn, chỉ đành qua bên đó, trước khi đi còn dặn dò: “Đừng gây chuyện, tránh rút dây động rừng.” Ý hắn là Tưởng gia, cậu đừng nhúng tay vào.

Lý Mộng Khiết mà nghe lọt thì không phải là Lý Mộng Khiết, ra tai này vào tai kia như gió thoảng bên tai. Tưởng Nghĩa là do cậu chọc, muốn lật Tưởng Phong cũng là cậu muốn làm, ý tốt của Khúc Sở Vân cậu nhận, nhưng vẫn là tự mình ra tay hạ bệ Tưởng gia thì mới sướng.


Cậu có rất nhiều cách để hạ Tưởng Phong đó, nhưng không biết xài cách nào cho hoành tráng chút.

Nghĩ một hồi không chú ý tới ánh mắt người xung quanh đổ dồn về phía mình, nghe Lý Mộc Đông kêu lên thì cậu mới bừng tỉnh: “Mộng Khiết, lại đây đi em, cùng bọn anh nói vài câu chúc mừng Thiệu Tây nè.” Để cho khách khứa dự tiệc biết, nhà họ Lý vẫn là gia đình quốc dân, không phân biệt đối xử với ai hết, mọi người đều rất thân thiết.

Lý Mộng Khiết nhấc lên mí mắt liếc một vòng thành viên nhà họ Lý, ai ai cũng quản lý biểu cảm của mình một cách xuất sắc, ngay cả bà Lý ghét cậu như thế mà vẫn bày ra được bộ mặt từ ái, giới giải trí thiếu cả nhà này một cái cup diễn viên xuất sắc. Kêu cậu lên đài nói vài câu bày tỏ thái độ, cho rằng cậu sẽ giúp nhà họ Lý giữ mặt mũi?

Nhưng có lẽ cậu nên phối hợp nhà họ Lý diễn vỡ kịch gia đình tình thâm, như vậy mới có lợi cho cậu và cả nhà họ Lý. Khúc Sở Vân cũng khuyên cậu không nên nhúng tay vào quá sâu, lỡ bị cuốn vào ân oán gia tộc thì rất khó tự do. Lựa chọn duy nhất bây giờ là, nghe theo Lý Mộc Đông, nói vài lời hay ý đẹp.: “Chúc anh chết sớm siêu sinh sớm, sớm sinh quý tử, mẫu bằng tử quý*, tiền vô như nước tiền ra ào ào.”

*Mẹ vẻ vang nhờ sinh con trai

“…” Đây là lời chúc mừng??


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận