Quảng trường, nơi Lý Mộng Khiết và Lý Tiểu Bắc rớt xuống nước.
Giờ đã là nửa đêm, khu vực này cũng chỉ còn cửa hàng tiện lợi là còn sáng đèn. Lý Mộng Khiết mua vài món, bước tới gần đài phun nước, ném cho Khúc Sở Vân một lon nước, cậu thì ngồi xuống cách đó không xa: “Cho thầy, tôi mua đại đó.” Chơi đuổi bắt tầm mười mấy phút, thế mà hắn chỉ thở dốc vài hơi, còn cậu thì mồ hôi đầy đầu. So sức bền thì cậu chịu đấy, thân thể nhỏ yếu này, còn kém lắm.
Khúc Sở Vân bắt lấy, là nước ép dứa, mèo này miệng nói mua đại nhưng lại là đồ uống tốt: “Cảm ơn, nhưng rất tiếc, tôi không còn làm thầy của em nữa.”
Lý Mộng Khiết đầy mặt dấu chấm hỏi: “Là sao?” Hắn không làm thầy giáo nữa? Có chuyện tốt như vậy?
Khúc Sở Vân nhún vai: “Tôi bị đuổi rồi, bây giờ là dân thất nghiệp.” Hắn đã bỏ nhà ra đi, qua thành phố này kiếm ăn rồi mà người nhà hắn còn chèn ép được, đúng là hết chỗ nói.
Lý Mộng Khiết lột gói bánh ra ăn, bị đuổi cũng phải, có lên lớp giảng bài được tiết nào đâu, cậu là hiệu trưởng cậu cũng đuổi: “Còn công việc ở đồn…à, hiểu luôn.” Đồn công an là địa bàn của Tưởng Phong, hắn dùng hình ảnh phạm tội của Tưởng Nghĩa để đàm phán với ông ta. Hắn không từ chức, ông già đó cũng sẽ tìm cớ đuổi người.
Đầu sỏ gây tội tỏ vẻ đồng cảm, cười trên nổi đau của người khác: “Thảm quá ha.” Nhưng cậu cũng không dư dả trợ cấp hay bao nuôi hắn được đâu, tháng này cháy túi rồi.
“…” Con mèo này chắc đắc ý lắm.
Lý Mộng Khiết nhìn hắn đi đến gần, cảnh giác: “Làm gì?” Muốn đánh cậu à?
Khúc Sở Vân uống xong, ném lon rỗng vào thùng rác, kéo tay Lý Mộng Khiết, tươi cười ôn hòa: “Đi, đi ăn khuya, tôi bao. Ăn cái này không dinh dưỡng đâu.”
Lý Mộng Khiết bị kéo đi, đứng không vững nhào vào lòng hắn: “A, chờ chút cái, chuột rút rồi, chuột rút.” Hôm nay tăng ca không ăn tối, lúc nãy lại chạy thục mạng, không căn cơ cũng uổng.
Khúc Sở Vân chớp đôi mắt, trong ánh nhìn khiếp sợ của cậu, bế lên: “Giờ thì đi ăn thôi.” Mèo con nhẹ quá, lại còn mềm.
Bị bế đi kiểu công chúa, Lý Mộng Khiết trước giờ chưa được hưởng đãi ngộ kiểu này, thừ người ra: “…” Gần quá rồi đó!
Có là người thân thiết nhất với cậu như Dương Trường Miên, hai đứa ôm nhau cậu cũng không nghĩ gì kì quặc. Nhưng lúc này không hiểu sao lại lúng túng, đáng lẽ phải cho hắn một cú đá mới đúng.
_______
Hôm nay sẽ có kết quả kì thi, trời vừa sáng Dương Trường Miên đã gọi Lý Mộng Khiết dậy, ăn sáng rồi đến trường.
Lý Mộng Khiết hôm qua không ngủ đủ giấc, cũng tại Khúc Sở Vân.
“Cậu biết tin này chưa, thầy Khúc nghỉ dạy rồi á. Chắc cậu buồn lắm ha.” Dương Trường Miên vừa đi vừa luyên thuyên không ngừng.
Khúc Sở Vân là chỗ dựa của Lý Mộng Khiết ở trường học, một khi chỗ dựa này mất đi, rất có thể mấy đứa khác sẽ nhảy vào kiếm chuyện với cậu. Dương Trường Miên không lo cậu bạn bị ức hiếp, chỉ lo cậu bạn điên lên ai cũng đánh, không ai cản được.
Lý Mộng Khiết buồn bực: “Mình mà buồn á?” Đúng là Khúc Sở Vân không ở trường nhảy nhót trước mặt cậu nữa thì cũng hơi buồn chán thật.
“Bác sĩ nhỏ, đúng là cậu rồi!”
“Bác sĩ nhỏ, cho cậu nè!”
“Cũng nhờ có cậu cả!”
“Hôm nào rảnh khám cho tôi với nhé!”
“Cho tôi nữa!”
Con đường đi học quen thuộc của Lý Mộng Khiết cũng chính là đường lên kế hoạch đi chơi hôm được nghỉ. Các cô các chú hôm trước đều chứng kiến tình cảnh nguy nan ấy.
Lý Mộng Khiết đối mặt với nhiệt tình của quần chúng, tay ôm một đống snack, lịch sự đáp lại. Chỉ là tiện tay cứu người, không ngờ bọn họ lại cảm kích cậu như vậy, thật là khó hiểu.
Dương Trường Miên đứng kế bên tay cũng không rảnh rỗi, đồ ăn vặt đầy tay. Khi ra khỏi con đường đó, cậu ta mới trợn mắt há hốc mồm: “Lý Mộng Khiết, có phải cậu giấu mình đi giải cứu thế giới không vậy?” Cậu ta còn đang lo bạn thân sẽ sa đọa vào con đường tội phạm, ngày nào cũng kiểm tra bài giáo dục công dân.
Lý Mộng Khiết: “…Ai mà biết.” Đừng tưởng cậu không biết cậu ta đang nghĩ gì.
Hôm đó đến trường với một đống đồ ăn vặt, Lý Mộng Khiết hào phóng chia cho đàn em mỗi người vài bịch. Ngay cả Lê Hân, Lý Thiệu Từ cũng có phần, cả hai đều được thương mà lo sợ. Sao tự dưng thằng nhóc Lý Mộng Khiết phóng khoáng quá vậy, hay đồ ăn có thuốc xổ?
“…” Không ăn thì trả đây!
Lý Mộng Khiết buồn bực, nhớ rằng Khúc Sở Vân không còn ở đây nữa, đống kẹo này không thể đem cho hắn.
Nhớ lại, hôm qua sau khi ăn khuya xong, hắn nghiêm túc hơn mọi ngày, không cợt nhã, trầm ổn nói: “Mộng Khiết, đừng làm gì phạm pháp đấy. Em có thể lợi dụng tôi, nếu muốn.” Nói như thể hắn biết chuyện cậu đang làm vậy.
Khúc Sở Vân làm cậu rung động, nhưng chỉ có chút xíu thôi à.
Chuyện phạm pháp, cũng đâu phải cậu chưa làm. Kiếp trước, tuy không đến nổi giết người phóng hỏa, nhưng cậu cũng đâu khác gì phản diện trong game thích nhằm vào vai chính rồi bị xử đẹp. Khúc Sở Vân lo lắng thừa rồi, nếu có làm chuyện phạm pháp, cậu cũng sẽ xử lý sạch sẽ chứng cứ phạm tội, đố ai mà bắt được đấy.
Reng reng reng!
Di động trong túi chấn động làm cậu thôi suy nghĩ miên man: “Alo? A, bà cụ tỉnh rồi? Vâng, tôi sẽ đến ngay.” Có lý do cúp học hoàn hảo, cớ gì không dùng.