Thiếu Gia Giả Thích Giấu Nghề

Lý Mộng Khiết tạt ngang qua bệnh viện thăm bà cụ, được cho biết tình trạng của bà ấy khá tốt, nhưng lại ngủ thiếp tiếp rồi, chưa thể liên hệ với gia đình được.

Bác sĩ thông báo vậy thôi, với lại thảo luận về tiền viện phí tuần kế tiếp: “…” Trước mắt chỉ có thể ghi nợ.

Lý Mộng Khiết nhìn đồng hồ, mới có 8 giờ sáng. Giờ đang rảnh thế là cậu liên hệ cho Tô Hạ Dương gặp mặt luôn, anh ta đang tuyển nhân viên, lương đều là 8 con số trở lên, nhìn mà thèm.

Tô Hạ Dương bất ngờ khi người ứng tuyển lại là ân nhân của mình, lúc này anh ta không có lịch trình làm việc, thế là hẹn nhau gặp mặt tại quán cà phê gần chỗ cậu.

_____

Lý Mộng Khiết gõ mặt bàn, đọc điều khoản làm trợ lý sinh hoạt của Tô Hạ Dương, nhíu chặt mày. Tô Hạ Dương thấy cậu như mèo thấy chuột, nuốt nước miếng: “Nếu em không thích thì anh sẽ đổi lại một bản khác nha?” Cho nên đừng có nhặng xị lên rồi đấm anh ta!

Lý Mộng Khiết lắc đầu: “Anh vẫn còn hạn hợp đồng với tập đoàn nhà họ Lý à?”

Tô Hạ Dương gật đầu: “Còn, 2 tháng nữa là tới hạn hết hợp đồng. Lý tổng vì muốn đền bù cho anh về vụ của Lâm Vũ Phi, hứa hẹn sẽ nâng đỡ anh thành diễn viên số 1 cả nước, tiền lương, hưởng hoa hồng cũng tăng gấp 3.” Nói ra thì cũng mất mặt, lúc trước anh ta cần tiền gấp nên kí hợp đồng 2:8 với công ty giải trí nhà họ Lý, anh ta kiếm được 10 triệu thì phải đưa 8 triệu cho công ty rồi.

Lý Mộng Khiết châm chọc thấy rõ: “Ôi trời, hào phóng thấy ớn.” Tô Hạ Dương đang trên đà phát triển, kĩ thuật diễn xuất của anh ta cũng rất tốt, cậu có thể nghĩ tới khả năng anh ta kiếm tiền tỷ thì Lý gia cũng nghĩ tới, gia hạn hợp đồng là thứ thiết yếu để buộc chân cây rụng tiền này. Tô Hạ Dương học hết cấp 2 đã đi làm, trình độ văn hóa không khả quan, vậy nên bị lừa bán thân cũng không biết, còn giúp người ta đếm tiền.

Lý Mộng Khiết lại kéo trở về chủ đề chính, vừa hay có ý tưởng: “Vậy bây giờ anh làm gì, lịch trình hai tháng tới thì sao?”

Tô Hạ Dương sau vụ kiện cũng biết nhiều hơn đôi chút về luật lệ, đã biết công ty không khác gì ổ sói: “Một bộ phim truyền hình, một chương trình game show, với lại chụp …Chờ sau hai tháng lại chấm dứt hợp đồng, tìm nhà khác.” Mà chờ chút, sao tự dưng anh ta lại khai hết với một thằng nhóc vị thành niên?

Lý Mộng Khiết hút một ngụm cà phê: “Anh nghĩ tìm nhà khác được chắc? Nhà họ Lý chỉ cần nói một câu, công ty giải trí khác chưa chắc gì chịu nhận anh.” Lý gia là kiểu ăn không được thì đạp đổ, bọn họ không kiếm tiền từ Tô Hạ Dương được thì anh ta cũng đừng hòng lăn lộn trong giới giải trí.

Tô Hạ Dương nghe vậy, giờ mới hiểu rõ, sắc mặt trắng bệch: “Vậy, vậy…” Chẳng lẽ phải làm trâu làm ngựa cho Lý gia hết cái thanh xuân luôn? Anh ta mới 23! Vừa mới thoát kiếp tra nam giờ lại tới kiếp tra công ty, sao đời mình bèo bọt quá.

Lý Mộng Khiết kiếp này chỉ có một mục tiêu: Ngồi mát ăn bát vàng. Muốn ngồi không thì phải làm ông chủ.

Lý Mộng Khiết chấm miếng nước, vẽ vòng tròn trên mặt bàn: “Như vầy đi, hai tháng sau anh đến tìm tôi, chúng ta hợp tác làm ăn.” Anh làm, còn tôi thì ăn.

Tô Hạ Dương sững sốt, không rõ lắm: “Hợp tác làm ăn?” Thằng nhỏ mới học cấp 3, hai bên hợp tác làm ăn cái gì? Giao hàng? Làm shipper?

Lý Mộng Khiết lau tay: “Thật ra tôi sắp thành lập một công ty giải trí, đang thiếu nhân tài như anh đó. Yên tâm đi, tiền anh kiếm tôi chỉ lấy một phần thôi, lời quá rồi còn gì.”

Tô Hạ Dương đầy mặt dấu chấm hỏi, há miệng: “…” Từ đâu ra công ty vậy? Nghe nói cậu bị đuổi khỏi nhà họ Lý rồi mà, lấy tiền đâu ra đầu tư? Cướp ngân hàng đấy à?

Rầm!

Tô Hạ Dương nhảy dựng, cũng đứng lên theo, Lý Mộng Khiết vỗ bàn, hùng hùng hổ hổ nói: “Đi theo tôi làm nghệ sĩ của tôi hay về lại cái công ty giải trí rách quèn chèn ép người khác có đầy quy tắc ngầm của nhà họ Lý, anh chọn đi. Vẫn phải làm việc quần quật ra không có ngày nghỉ tiền kiếm được lại không đủ nhét kẽ răng, lo được lo mất sợ ông tổng nào dòm ngó cái mông của mình. Anh muốn sống hết cuộc đời như vậy không hả?!”

Tô Hạ Dương bị nói trúng tâm sự, tinh thần rúng động, cũng vỗ bàn: “Tất nhiên là không muốn rồi! Anh chịu đựng đủ lắm rồi, từ ông giám đốc cho tới gã quản lý biến thái, ai ai cũng xem thường anh! Anh hận không thể cho mấy ông lắm tiền của đó mỗi người một cái tát!”

Lý Mộng Khiết vỗ vai anh ta, khí phách hăng hái nói: “Chim khôn chọn cành mà đậu, người thì hướng chỗ cao mà ngồi! Chỉ khi nào chính anh có đủ bản lĩnh cùng ngồi chung mâm thì anh có thể cho bọn họ ăn tát thoải mái! Có mới nới cũ là lẽ thường tình đúng không! Không công ty nào nhận anh không sao cả! Công ty của tôi luôn mở rộng cửa chào đón anh, chỉ cần anh gật đầu một cái thôi!”

Tô Hạ Dương bị thuyết phục, vỗ bàn vung tay, gật đầu lia lịa: “Tất nhiên là anh sẽ về phe của ân nhân mình rồi! Em trai Khiết nói đúng, anh nhất định sẽ vươn lên bằng chính tài năng của mình, đạp đầu mấy ông tổng dầu mỡ xuống dưới chân! Bây giờ em bắt anh hủy hợp đồng với nhà họ Lý còn được!”

“Có câu này của anh là được quá rồi!” Lý Mộng Khiết nhếch miệng cười khục khặc, cắn câu rồi, con cá vàng đầu tiên của cậu.

“…” Hai người kích động vỗ bàn lớn lối nói chuyện làm các khách hàng và nhân viên trong quán trố mắt nhìn, có vài người nhận ra Tô Hạ Dương.

Ảnh đế Tô, không ngờ anh lại là người như vậy, còn tưởng đâu là tiểu tiên nam ăn sương uống nước thánh, lạnh lùng ít nói cơ!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui