Diệp Hòa Ngọc vừa mới chân ướt chân ráo bước vào giới giải trí, bị công ty lừa đảo tới phục vụ một ông chủ đầu tư phim nào đó, anh ta tưởng “phục vụ” đơn giản chỉ là mời rượu ăn bữa cơm, làm ông ta hài lòng. Nhưng đâu có ngờ lại phải bán mông, có ngây thơ cũng hiểu được là anh ta đang bị nhắm vào, bây giờ có hối hận cũng muộn màng.
Diệp Hòa Ngọc muốn kêu cứu, nhưng ai có thể cứu anh ta chứ, giọng nói không giấu được nôn nóng bất an: “Không được! Tôi không đóng phim nữa! Tôi không làm diễn viên nữa! Xin hãy buông ra đi ạ!”
Ông chú béo ôm eo mỹ nhân, đưa bản mặt say xỉn dầu mỡ lại gần, cười lạnh: “Không đóng nữa thì bồi thường tiền hủy hợp đồng đi! Cậu có bán thân cũng trả không nổi đâu, tốt nhất là ngoan ngoãn nghe lời đi, ngủ một đêm cũng có chết được đâu!”
Diệp Hòa Ngọc buồn nôn, sắc mặt trắng xanh, dùng sức tới đỏ cả tay cũng không thoát khỏi kiềm kẹp của lão già, bất lực tới tuyệt vọng, khóe mắt liếc tới thân ảnh của người khác, vội vàng cầu cứu: “G-Giúp với! Cứu tôi với!”
Thân ảnh đó không ai khác ngoài Lý Mộng Khiết, cậu vừa nghe tới tên của Diệp Hòa Ngọc liền biết con cá vàng thứ hai xuất hiện, phải bắt ngay còn nóng, nên bước nhanh qua, muốn làm ác long bắt công chúa.
Diệp Hòa Ngọc, kế Tô Hạ Dương cũng là một huyền thoại của màn bạc, từ visual cho tới tài năng, đều được cho điểm tuyệt đối. Đóng bộ nào hot bộ đó, công ty đếm tiền tới mỏi tay. Cây rụng vàng này, cậu nhất định phải đào về nhà trồng.
Lý Mộng Khiết đột ngột xuất hiện, Diệp Hòa Ngọc sững sốt, lão già béo cũng ngạc nhiên, thấy là một bé nhỏ, anh ta thất vọng vô cùng, kèm theo chút áy náy: “…” Thôi xong cuộc đời, anh ta cũng không muốn liên lụy tới thằng bé, lão già này vừa nhìn liền biết là thứ bại hoại.
Quả nhiên, ông già kia liền nói: “Cháu bé xinh quá ta, có muốn cùng anh trai xinh xinh đằng đây chơi với chú chút không?”
Diệp Hòa Ngọc sầm mặt, hết nhịn nổi: “Ông già háo sắc này! Có tin tôi báo cảnh sát bắt ông không hả?!”
Ông ta nghe xong không giận còn cười lớn tiếng, dùng sức ghì chặt Diệp Hòa Ngọc: “Trời ơi tao sợ quá, nói cho mày biết, cảnh sát trưởng là chú của tao! Rồi mày nghĩ chú tao sẽ tha cho mày chắc?!”
Cảnh sát trưởng? Tưởng Phong? Dịp vui có đôi mà. Vừa hay không biết nên gây bất lợi thế nào với ông ta, thằng cháu ngoan tự mình dâng tới cửa thế này: “Chú của ông, là Tưởng Phong?”
Lão béo quay sang nhìn cậu, hô hấp dồn dập, thằng bé này mới mấy tuổi đầu mà đã xinh đẹp như vậy, lớn lên chắc chắn sẽ là cực phẩm nhân gian đây: “Cháu bé cũng biết hả? Đúng vậy đó, chú ấy đang tranh cử thị trưởng. Nếu đắc cử thành công, thành phố này chính là vật trong túi của nhà họ Tưởng bọn tao!”
Lý Mộng Khiết cười tươi như bông: " Ghê vậy sao." Nói nhiều mấy câu nữa đi, tao cho chú mày ăn cơm tù nhiều vài năm.
Lão ta có chỗ dựa, cảm thấy mình có thể tung hoành giới giải trí, muốn ngủ ai thì ngủ, thò tay về phía Lý Mộng Khiết: “Bé con, lại đây chú cho ăn kẹo-Á!!”
Rắc!
Lý Mộng Khiết đã nghe được thứ mình muốn nghe nhất, lười phải giả vờ giả vịt, lão đã muốn động tay thì cậu liền động, bẻ cổ tay lão răng rắc: “Ha ha, chú làm cháu sợ quá cơ đấy.” Lão này béo ục ịch, cổ tay cũng đầy mỡ, suýt thì cậu không tìm thấy khớp xương để bẻ.
Diệp Hòa Ngọc nhân cơ hội vùng ra, trở chân giẫm cho một cái, kéo tay Lý Mộng Khiết, nhấc cậu lên chạy như bay: “Bé ơi chạy mau!”
Lý Mộng Khiết còn muốn đập cháu Tưởng Phong ra bã, nắm đấm đã vung ra rồi, trợn tròn mắt: “??” Mắc gì chạy? Cậu dư sức cho lão ta thành bùn.
_______
Diệp Hòa Ngọc cảm thấy đã chạy xa rồi, mới thở hồng hộc thả Lý Mộng Khiết xuống: “Bé…bé à…người, nhà em đâu?” Anh ta không vận động mấy.
Lý Mộng Khiết che miệng, loạng choạng đứng vững: “…” Diệp Hòa Ngọc này đầu óc có vấn đề thật.
Diệp Hòa Ngọc bị nhìn tới rợn tóc gáy, nổi da gà, nhưng lo lắng chiếm đa số: “Bé con, làm sao vậy?”
“…” Không biết nên nói anh ta tốt bụng hay thánh mẫu nữa.
Điện thoại trong túi rung mấy bận như thúc giục, Lý Mộng Khiết lấy ra nhìn, là tin nhắn của Lê Hân. Trả lời xong tin nhắn, cậu móc ra một tờ danh thiếp tự làm, đưa cho Diệp Hòa Ngọc: “Không có bé con nào ở đây hết, tôi thành niên rồi. Anh có kí hợp đồng với công ty nào chưa? Chưa thì suy xét tới chỗ này đi.”
Diệp Hòa Ngọc nhận lấy danh thiếp, ngạc nhiên: “Vẫn chưa.”
Lý Mộng Khiết lời nói thấm thía: “Vậy thì tốt, về nhà nhớ liên lạc với tôi. Diệp Hòa Ngọc, theo tôi kiếm cơm đi, không phải bán thân, không phải a dua nịnh nọt ai hết, tự mình cứu mình, không cần phải dựa dẫm một ai. Ước mơ là của anh, do anh quyết định.” Chỉ cần Tô Hạ Dương và Diệp Hòa Ngọc, cũng đủ để cậu há miệng chờ sung rụng, ngồi mát ăn bát vàng.
“…” Bị cậu nói trúng tim đen.
Để Lê Hân và Lý Thiệu Từ chờ lâu, bọn họ sẽ lo lắng, cậu bèn vẫy tay chào: “Suy nghĩ kĩ rồi thì gọi cho tôi.”
Diệp Hòa Ngọc cúi đầu nhìn danh thiếp trong tay, chữ viết xiêu xiêu vẹo vẹo khó đọc: “CEO Lý Mộng Khiết…công ty giải trí Công Lý?..Chưa từng nghe nói luôn.”
Anh ta ngồi xuống bậc thang, tấm danh thiếp bị nắm tới méo mó, một bụng tâm sự: “…” Anh ta thích đóng phim, mang theo sự kì vọng của cả nhà từ dưới quê lên thành phố thực hiện ước mơ, bị hiện thực tát cho một cái vào mặt.
Nếu, anh ta có thể tự tin hơn thì tốt quá.