Thiếu Gia Giả Vs Thiếu Gia Thật


Đại lễ mừng thọ diễn ra vào buổi chiều, Giang Dĩ Trạch vừa tới phim trường đã xin phép đạo diễn Trương cho phép cậu về sớm một chút.

Nghe cậu nói phải về tham gia yến tiệc mừng thọ Giang lão nhân gia, Trương Quyển đương nhiên không thể từ chối, chẳng qua chỉ là nghỉ sớm hơn 1-2 tiếng đồng hồ mà thôi, không phải chuyện gì to tát.

Giữa trưa Giang Dĩ Trạch thông báo với khán giả trong phòng livestream rằng tối nay cậu có việc bận không thể phát trực tiếp.

Ai cũng thấy có chút mất mát, thậm chí comment kêu khóc khổ sở vì không thể xem tiểu thiếu gia mukbang, nhưng sau khi biết lý do cậu vắng mặt thì mọi người lại nhiệt tình gửi lời chúc mừng tới ông nội Giang.

Giang Dĩ Trạch phát hiện, trưa nay tài khoản Thượng Thiện Nhược Thủy đã quay trở lại với phòng livestream của cậu, sau khi gửi lời chúc tới Giang lão gia còn tặng cậu rất nhiều vật phẩm.

Buổi chiều, Hoắc Dương mang theo một chai rượu vang quý có niên đại lâu năm tới cho Giang Dĩ Trạch kiểm tra, rất đắt đỏ nhưng chọn quà tặng ông nội thì tất nhiên không thể keo kiệt.

5h chiều Giang Dĩ Trạch cùng Hoắc Dương lái xe về biệt thự Giang gia.

Đại lễ mừng thọ của Giang Văn Chương đương nhiên không đơn giản chỉ là một buổi yến hội tại nhà, trước đó ở trụ sở Giang thị bọn họ cũng đã tổ chức một bữa tiệc hoành tráng cho toàn bộ nhân viên công ty cùng tham gia, còn tối nay chỉ có cha mẹ Giang, một vài vị họ hàng thân thích, tiểu thiếu gia và Hoắc Dương.

Hà Thi Văn đứng ở cửa chờ con trai, Giang Nghị Bắc – Giang chủ tịch đứng bên cạnh bà.

Giang Dĩ Trạch vốn không thân thiết với cha Giang, quan hệ hai cha con không quá hòa hợp, ngược lại Giang Nghị Bắc cũng không phải người giỏi biểu đạt tình cảm.

Trong trí nhớ của tiểu thiếu gia, Giang Nghị Bắc là người hay áp đặt, chính vì vậy mà hai cha con thường bất đồng quan điểm dẫn đến mâu thuẫn.

Nhưng cho dù thế nào đi chăng nữa, Giang Dĩ Trạch vẫn là con trai của ông cho nên ông vẫn luôn yêu thương tiểu thiếu gia.

Giang Dĩ Trạch cười tươi: "Ba, mẹ."
Hà Thi Văn nắm tay cậu dẫn vào nhà, Giang Nghị Bắc chỉ lãnh đạm gật đầu, nhưng nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện trong ánh mắt ông là ý cười ấm áp.

Ông nội Giang nhìn thấy cháu đích tôn thì vui mừng không thôi, ông rất yêu quý đứa cháu trai này, vừa bắt gặp cậu vào cửa liền lôi kéo ngồi xuống sofa ngay bên cạnh, thấy cậu đưa chai rượu làm quà thì cười lớn sảng khoái.

Tuy rằng năm nào Giang Dĩ Trạch cũng tặng rượu nhưng chỉ cần một phần tâm ý này đã đủ khiến ông nội Giang vui vẻ rồi.


edit bihyuner.

beta jinhua259
Giang Dĩ Trạch ngồi xuống sau đó cả nhà bắt đầu hưng phấn trò chuyện về phòng livestream của cậu, ông nội vô cùng ngạc nhiên, không ngờ cháu trai của mình lại có tay nghề bếp núc đáng nể như vậy.

Giang Dĩ Trạch chỉ cười cười giải thích gần đây cậu mới đăng ký khóa học nấu ăn, chẳng qua có chút thiên phú cho nên tiếp thu khá nhanh, dần dần thành thạo nấu vài món ăn tạm chấp nhận được, thái độ vô cùng khiêm tốn lễ phép.

Đột nhiên bác trai mở lời, nhân dịp đại lễ mừng thọ của ông nội, đề nghị Giang Dĩ Trạch trổ tài làm một bát mì trường thọ chúc mừng ông nội Giang.

Giang Văn Chương chỉ cười nói không cần phiền phức như vậy, để Giang thiếu gia ngồi đây trò chuyện với gia đình là tốt rồi.

Thế nhưng Giang Dĩ Trạch vẫn nhìn ra được ánh mắt mong chờ của ông nội, là một người cháu hiếu thảo cậu đương nhiên không nề hà việc nấu một bát mì.

"Nhanh mà ông nội, loáng cái là cháu nấu xong ngay." Giang Dĩ Trạch nói là làm, lập tức đứng dậy đi xuống bếp.

"Tiểu Trạch trưởng thành thật rồi, bây giờ còn biết xuống bếp nấu ăn phục vụ ông nội." Hà Thi Văn xúc động cảm thán một câu.

"Ừm, đứa nhỏ này thật hiếu thảo, không giống anh tý nào!" Giang Văn Chương nói xong liền trừng mắt nhìn Giang Nghị Bắc ngồi bên cạnh.

Giang Nghị Bắc nằm không cũng trúng đạn, há miệng định phân bua nhưng cái gì cũng không dám nói.

Rõ ràng ông mới là con trai ruột của Giang Văn Chương, thế mà lão nhân gia lại đối xử với cháu trai tốt hơn vạn phần, còn bản thân mình thì lúc nào cũng là đối tượng bị quở trách.

Mì trường thọ phải dùng sợi mì thật dài, cả bát mì chỉ có một sợi mì duy nhất, ý nghĩa vô cùng tốt đẹp, chính là chúc người ăn mì phúc thọ trường sinh.

Giang Dĩ Trạch vốn nghĩ rằng người nhà thật sự muốn thử tài cậu, nhưng khi xuống bếp mới phát hiện nguyên liệu đều đã được đầu bếp chuẩn bị đầy đủ, mì kéo sợi để một bên, nồi canh gà nhân sâm đã hầm kỹ để một bên.

Chỉ cần chan nước vào bát mì, gắp thêm đồ ăn kèm phủ lên trên là hoàn thiện.

Tiểu thiếu gia lúc này mới hiểu rằng, kỳ thật người nhà họ Giang không quá để tâm đến vấn đề nấu ngon hay không, chỉ cần cậu dành ra một phần tâm ý là đủ làm hài lòng các vị trưởng bối.

Giang Dĩ Trạch dùng vợt chần mì trong nồi nước sôi, sau đó vớt sợi mì vào bát canh gà nhân sâm đã nêm vừa gia vị, cậu xếp vài miếng cà chua đã nấu chín, hai con tôm bóc vỏ, một ít rau thơm xanh mướt, thêm vài miếng thịt gà xé sợi lên trên cùng.


Một bát mì trường thọ thơm ngon đã hoàn thiện, sẵn sàng bưng lên mời Giang Văn Chương thưởng thức.

bát này không giống miêu tả lắm nhưng nhìn nó ngon nên đăng tạm ლ('ڡ'ლ)
Thấy tiểu thiếu gia vừa xuống bếp mấy phút đã bê bát mì lên, động tác rất nhanh chóng gọn gàng khiến cho ai nấy kinh ngạc, lại nhìn thành phẩm trong tay cậu, màu sắc và mùi thơm hấp dẫn, thoạt nhìn rất hài hòa.

truyenwiki, truyen99 và các web truyện khác đều là bản ăn cắp! đọc tại wat2pad bihyuner để ủng hộ editor nhé
Ông nội Giang gắp một đầu sợi mì ăn thử, mì được Giang Dĩ Trạch chần rất khéo, không dai không bở, mặn nhạt vừa đủ.

Ông nội hài lòng gật gù:
"Tiểu Trạch nhà ta tay nghề khá quá, bát mì đơn giản thôi mà cũng chế biến thành mỹ thực được, đúng là điểm nào cũng ăn đứt cái vị phụ thân kia của cháu." Giang Văn Chương khen cháu cũng không quên cà khịa con trai mình.

Giang Nghị Bắc lần thứ hai bị phân biệt đối xử, ông không nói gì chỉ lẳng lặng ngẩng đầu nhìn cha già một cái, sau đó lại cúi đầu tiếp tục dùng bữa.

Cha già đúng là thiên vị, một mình con trai ông quản lý và điều hành Giang thị, còn cháu trai ông thì sống phóng túng tùy tiện, vậy mà cha lại nói mình không bằng Giang Dĩ Trạch.

Giang Dĩ Trạch ăn cơm xong tiếp tục nán lại trò chuyện với ông nội và cha mẹ, hơn 9h cậu mới đứng lên xin phép ra về.

Mẹ Giang vốn muốn giữ con trai ngủ lại một đêm, nhưng tiểu thiếu gia nói trong nhà còn Lục Lục không ai chăm sóc, hơn nữa ngày hôm sau cậu còn phải tới phim trường sớm, vì vậy không thể lưu lại.

Mười giờ đêm cậu mới về đến nhà, cún cưng đang cuộn tròn ngủ ngon lành trong ổ, nghe thấy tiếng mở cửa bỗng giật mình thức dậy, phát hiện là chủ nhân liền lon ton chạy ra chào mừng.

Giang Dĩ Trạch vui vẻ ôm nó lên vuốt ve, sờ sờ cái bụng tròn lẳn thì biết nó đã được cho ăn đến no căng, buổi chiều cậu nhờ Lâm Tiểu Lộ chạy về đổ thức ăn cho nó, thế nên Lục Lục mới không bị bỏ đói.

Cậu ôm cún nhỏ ngồi nghỉ ở sofa một lát, trong lòng chợt nghĩ đến Đường Cảnh Đồng.

Tối nay anh không đến đây ăn tối, cũng không thăm Lục Lục, hiện giờ vẫn chưa muộn lắm, tiểu thiếu gia chưa muốn đi ngủ bèn lấy điện thoại ra chat chit với ảnh đế.

Đầu tiên cậu gửi một sticker mặt mèo đáng yêu, sau đó hỏi một câu:
- Có online không?
Đường Cảnh Đồng thường trả lời tin nhắn rất chậm, có thể anh không thường xuyên cầm điện thoại.


Thế nhưng lần này chỉ mới vài phút trôi qua đã nhận được tin hồi đáp của ảnh đế.

- Ừm.

- Có chuyện gì sao?
- Không có gì, tôi vừa về đến nhà.

- Ừm.

Đường Cảnh Đồng vẫn như cũ, nhắn tin ngắn gọn ít ký tự nhưng đầy đủ dấu câu, giống y chang phong cách nói chuyện trực tiếp của anh.

Giang Dĩ Trạch nhìn mấy tin nhắn thì phì cười, lại tiếp tục nhắn qua.

- Anh ăn cơm chưa?
- Chưa.

Tiểu thiếu gia hơi nhíu mày, đã mười rưỡi đêm, Đường Cảnh Đồng vậy mà chưa ăn cơm?
- Sao lại không ăn tối?
edit bihyuner.

beta jinhua259
Tối hôm nay ảnh đế quả thực không có tinh thần ăn uống, không biết có phải bởi vì liên tiếp mấy ngày được Giang Dĩ Trạch nuông chiều cái khẩu vị khó tính của mình rồi hay không mà hôm nay sau khi tan làm về nhà anh bỗng dưng cảm thấy uể oải không muốn ăn uống gì cả, ngay cả bột yến mạch cũng lười pha.

Giang Dĩ Trạch nhìn thoáng qua đồng hồ treo tường, động tác vuốt ve Lục Lục dừng lại, tâm tình có chút nôn nóng.

- Tiền bối, anh gửi cho tôi địa chỉ nhà anh được không? Anh đến nhà tôi mấy lần rồi mà tôi còn chẳng biết anh sống ở đâu.

Giang Dĩ Trạch gửi một tin nhắn, buông Lục Lục ra.

Ngay khi nhận được tin nhắn của đối phương cậu liền chạy vào bếp.

Nói chuyện với Giang Dĩ Trạch một lát, cảm giác uể oải của Đường Cảnh Đồng đã vơi bớt.

Anh ngồi trên sofa thêm vài phút, chuẩn bị đứng dậy đi ngủ chợt nghe tiếng chuông cửa.

Ảnh đế hơi sửng sốt, giờ này người đến chỉ có thể là Cao Thừa Bỉnh, nhưng quản lý Cao không gọi điện nhắn tin mà đột nhiên xông đến nhà là có chuyện gì.


Đợi một lúc Đường Cảnh Đồng mới đi mở cửa, phát hiện Giang Dĩ Trạch đang đứng bên ngoài! Một tay cậu ôm Lục Lục, một tay xách một túi nilon lớn, Đường Cảnh Đồng có chút tò mò không biết vừa nãy cậu dùng cái gì để nhấn chuông cửa.

"Sao...!sao cậu lại đến đây?" Đường Cảnh Đồng đứng ở cửa hỏi.

"Tiền bối, khó khăn lắm tôi mới đến thăm anh một lần, chẳng lẽ không mời tôi vào nhà sao?" Giang Dĩ Trạch cười tủm tỉm.

"Ừm, vào đi."
Đường Cảnh Đồng hơi nghiêng người mời khách vào nhà.

Giang Dĩ Trạch bước vào sau đó tiện tay nhét Lục Lục vào lòng Đường Cảnh Đồng.

Biệt thự của Đường Cảnh Đồng được xây ở khu vực có tính riêng tư cao, tuy rằng không lớn bằng nhà cậu nhưng bên trong bài trí nội thất theo phong cách châu Âu cũng khá sang trọng.

Đường Cảnh Đồng ôm Lục Lục đứng nguyên tại chỗ, không ngờ tiểu thiếu gia cất công tới đây còn phải mang theo cún cưng.

Nhưng hôm nay anh chưa được gặp nó nên quả thực cũng hơi nhớ, bàn tay vuốt ve bộ lông mềm mại, trong lòng có chút thỏa mãn.

Giang Dĩ Trạch nhìn xung quanh đánh giá một lượt, sau đó lại quay lại nhìn Đường Cảnh Đồng, thấy anh đã thay đồ ngủ cotton màu đen, hiển nhiên là chuẩn bị đi ngủ.

Hơn nữa còn định đi ngủ với cái bụng trống không!
Giang Dĩ Trạch nghĩ đến đây liền hơi tức giận, nhưng cậu cũng không biết vì sao mình lại như vậy.

"Tôi dùng phòng bếp được không?" Giang Dĩ Trạch hỏi.

"Ừm."
Đường Cảnh Đồng nghe cậu hỏi thì hơi sửng sốt, sau đó anh mới chú ý đến gói đồ mà Giang Dĩ Trạch cầm theo, bên trong hình như là thức ăn.

"Tôi nấu tạm một bát mì đơn giản thôi, rất nhanh là xong.

Anh đừng ngủ vội, để bụng đói đi ngủ rất hại sức khỏe." Giang Dĩ Trạch nhẹ nhàng khuyên nhủ một câu, dứt lời bèn xách đồ đi vào phòng bếp.

Nhìn theo bóng dáng của cậu, Đường Cảnh Đồng bỗng động lòng, một cảm giác xúc động tràn ngập trong tim.

Giang Dĩ Trạch hình như đang quan tâm đến mình?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận