Thiếu Gia Giả Vs Thiếu Gia Thật


Giang Dĩ Trạch nhìn về phía xa, người kia đeo khẩu trang kín mít nhưng vóc dáng lại vô cùng quen mắt.

Đợi người tới gần Giang Dĩ Trạch mới nhận ra đôi mắt quen thuộc của ai đó.

Người quen mà gặp được ở nơi này thì còn có thể là ai khác nữa, Giang Dĩ Trạch ý thức được người trước mặt chính là crush cũ của mình.

Đối phương đến gần chỗ cậu đứng, nâng tay tháo khẩu trang, đúng là Đường Cảnh Đồng thật.

Giang Dĩ Trạch nhìn quanh, nhận ra góc này khá khuất và không có người lạ, trách không được Đường Cảnh Đồng dám tháo khẩu trang xuống.

Cậu vốn chuẩn bị lên xe, thấy người đến gần liền đóng cửa xe lại, ngẩng đầu nhìn Đường Cảnh Đồng.

Đã một thời gian không gặp, tiểu thiếu gia trông thấy ảnh đế có vẻ gầy đi một ít, nhưng mà khuôn mặt anh vẫn tuấn mỹ như trước, vẫn khiến cho cậu có chút xao xuyến trong lòng.

"Tiền bối, trùng hợp ghê, anh cũng đi mua sắm à?"
Giang Dĩ Trạch lễ phép chào hỏi.

Nụ cười của cậu vẫn rạng rỡ như trước nhưng Đường Cảnh Đồng nhận ra một tia lãnh đạm trong đó, nhìn thế nào cũng có cảm giác cậu chỉ là đang xã giao, vô cùng xa cách.

Lúc nhìn thấy tiểu thiếu gia trong siêu thị, Đường Cảnh Đồng cho rằng mình hoa mắt rồi, anh cứ yên lặng đi theo cậu mãi cho đến khi xác định được mình không nhìn nhầm.

Giang Dĩ Trạch đã về rồi.

Hơn nữa về cũng không báo với mình một câu.

Đường Cảnh Đồng hơi thất vọng.

Không rõ vì sao hai người lại rơi vào trạng thái không mặn không nhạt như bây giờ, đến nỗi Giang Dĩ Trạch đi du lịch trở về cũng không thèm nhắn cho anh một tin.

Nếu không phải tình cờ gặp được cậu trong siêu thị thì ảnh đế vẫn đinh ninh rằng Giang Dĩ Trạch còn đang du lịch ở một nơi xa.

Anh cứ đi theo cậu ra khỏi siêu thị, một đường đi thẳng đến đây, vốn định vào mua chút hoa quả nhưng cuối cùng lại quên luôn việc chính.

"Cậu về từ bao giờ vậy?"
Đường Cảnh Đồng dùng vẻ mặt phức tạp nhìn tiểu thiếu gia.

Giang Dĩ Trạch thản nhiên trả lời: "À, mới hôm nay thôi.

Buổi trưa tôi về nhà mẹ ăn bữa cơm, bây giờ mới về nhà mình, tiện đường ghé vào mua chút đồ ăn."

Đường Cảnh Đồng nghe xong lại trầm mặc, nhất thời không biết nên tiếp tục nói gì.

Anh cứ đứng đó lẳng lặng ngắm nhìn gương mặt mà mình nhung nhớ bấy lâu nay.

Mặc dù ra ngoài du lịch một thời gian nhưng khuôn mặt cậu vẫn trắng trẻo xinh đẹp như trước, Đường Cảnh Đồng nhìn một lúc không khỏi bắt đầu rung động.

Anh nhớ lại những chuyện mình đã làm trước đây, trong lòng trào dâng hối hận.

Trong khi Giang Dĩ Trạch cố gắng kéo gần khoảng cách, biểu đạt tình cảm dành cho anh thì anh lại cố tình né tránh, bởi vì trong thâm tâm anh luôn cho rằng bản thân tạm thời không thể tiếp nhận đoạn tình cảm bất thường này.

Không chỉ xuất phát từ bản thân anh mà quan trọng hơn còn là vì gia thế của Giang Dĩ Trạch, cậu ấy là người thừa kế của Giang gia mà mình thì chỉ là một diễn viên – cái nghề vốn bị coi là bấp bênh và nhanh bị đào thải, hai người nếu ở bên nhau chắc chắn sẽ phải đối mặt rất nhiều chông gai.

Đường Cảnh Đồng là một đứa trẻ mồ côi, anh phải bươn chải rất vất vả mới đi được đến ngày hôm nay cho nên không muốn gặp thêm phiền phức, chỉ hy vọng mình sẽ sống một cuộc đời bình ổn cho đến già.

Mãi cho đến khi Giang Dĩ Trạch rút lui khỏi cuộc sống hàng ngày của anh, ảnh đế mới ý thức được cảm xúc mình dành cho Giang Dĩ Trạch không đơn giản chỉ là hảo cảm.

Anh yêu thích cậu nhiều hơn anh nghĩ, vì vậy sau khi cậu rời đi anh mới cảm thấy nặng nề đến nghẹt thở.

Mà hiện tại cậu ấy đang đứng trước mặt mình.

Tâm tình Đường Cảnh Đồng hơi căng thẳng, có rất nhiều điều muốn nói nhưng anh chỉ há miệng thở dốc, không biết nên mở lời ra sao.

Hai người cứ đứng yên lặng nhìn nhau một lúc, mãi cho đến khi Giang Dĩ Trạch bắt đầu cảm thấy phiền chán.

Nếu Đường Cảnh Đồng đã không muốn nói gì thì giữa bọn họ đến đây là kết thúc.

"Nếu anh không có chuyện gì khác thì tôi về trước nhé, tạm biệt."
Giang Dĩ Trạch nhìn thẳng vào mắt Đường Cảnh Đồng, sau đó quay người mở cửa xe.

Lập tức Đường Cảnh Đồng tiến lên hai bước, bắt lấy cánh tay của cậu.

Tuy rằng lực đạo của anh có chút mạnh nhưng cũng không làm đau tiểu thiếu gia.

Giang Dĩ Trạch hơi nhíu mày ngẩng đầu nhìn Đường Cảnh Đồng, trong lòng cậu càng thêm phiền.

Nếu đã không còn gì để nói, vì sao còn không cho cậu rời đi.

"Còn chuyện gì nữa sao?"
Giang Dĩ Trạch ngữ khí lạnh băng, ánh mắt không chứa chút cảm xúc nào.


Lần đầu tiên Đường Cảnh Đồng chứng kiến tiểu thiếu gia lạnh lùng đến vậy, anh bỗng ngẩn người sau đó buông lỏng bàn tay đang níu lấy tiểu thiếu gia.

"Tôi đến nhà cậu ăn tối được không?"
Đường Cảnh Đồng có chút đáng thương, nhỏ giọng hỏi.

Lại ăn cơm!
Xem ra người này đúng là không có cảm giác gì đối với mình.

Giang Dĩ Trạch hít sâu một hơi thẳng thắn từ chối đối phương.

"Xin lỗi, hiện tại tôi không có thời gian rảnh rỗi để nấu cho người khác ăn."
Đường Cảnh Đồng theo bản năng mở miệng nói tiếp: "Tiền ăn hàng tháng tôi lại chuyển cho cậu được không?"
Lời vừa nói ra đã thấy hối hận, bởi vì anh nhận ra Giang Dĩ Trạch nghe thấy câu này sắc mặt càng thêm trầm xuống.

Cậu ấy là phú nhị đại, là thiếu gia con nhà giàu, đâu phải kẻ thiếu tiền đâu?
Quả nhiên Giang Dĩ Trạch tiếp tục cự tuyệt:
"Không cần đâu, chỉ là tôi không có tâm tình, cũng không có tinh lực đi nấu cơm cho người khác ăn."
Đường Cảnh Đồng lại rơi vào trầm mặc, sắc mặt anh càng lúc càng tệ.

Giang Dĩ Trạch cũng không khá hơn, cậu cảm thấy mình đúng là đứa ngốc! Vì sao trước kia lại ảo tưởng rằng đối phương thích mình cơ chứ.

Thái độ này của Đường Cảnh Đồng, căn bản là không hề có ý gì với cậu!
Cậu hít sâu một hơi: "Tôi đi đây, có chuyện gì để hôm khác lại nói." Cậu dứt khoát quay đầu.

"Đợi chút."
"Hửm? Tiền bối, anh rốt cuộc là có chuyện gì nữa???"
Giang Dĩ Trạch đã hơi mất kiên nhẫn, Đường Cảnh Đồng dây dưa lằng nhằng khiến cho cậu khó chịu, tâm tình càng thêm bực bội.

Vì sao cái vị này cứ luôn ậm ừ muốn nói lại thôi, vì sao không thể thẳng thắn nói ra, vì sao cứ lôi lôi kéo kéo làm chậm trễ cậu...!
Đường Cảnh Đồng thấy đối phương hơi tức giận, tinh thần anh ngày càng suy sụp.

Anh lấy hết dũng khí nhẹ giọng nói:
"Dĩ Trạch, thực xin lỗi, em có thể nghe tôi nói thêm mấy lời được không?"
"Anh muốn nói gì?"
Giang Dĩ Trạch đã sốt ruột lắm rồi.


"Tôi thích em."
Đường Cảnh Đồng nói xong ba chữ này, trong lòng đầu tiên nhẹ bẫng đi sau đó lại bắt đầu căng thẳng trở lại, anh cẩn thận quan sát phản ứng của Giang Dĩ Trạch.

???
Giang Dĩ Trạch ngây dại, vừa rồi cậu không nghe lầm chứ?
Đường Cảnh Đồng nói thích cậu?
Sao lại đột ngột như vậy?
Hơn nữa cảm giác có chút không chân thật?
Giang Dĩ Trạch hơi giật giật khóe miệng, cậu khẳng định 8 phần là mình ù tai rồi.

"Anh đang nói đùa đúng không?"
Đường Cảnh Đồng lắc đầu.

"Không đùa."
Giang Dĩ Trạch cảm thấy hết thảy mọi việc xảy ra quá đột ngột, vì sao ngay vào giây phút cậu quyết định buông tay thì Đường Cảnh Đồng lại xuất hiện trước mặt cậu, hơn nữa còn tỏ tình với cậu.

Cậu hoàn toàn không biết nên đáp lại ra sao, chấp nhận anh, hay là từ chối anh?
Đương nhiên trong lòng tiểu thiếu gia vẫn dành một phần tình cảm cho Đường Cảnh Đồng.

Nếu là trước khi đi du lịch, Đường Cảnh Đồng thổ lộ với cậu, cậu đương nhiên sẽ vui mừng nhảy cẫng lên mà gật đầu đáp ứng ngay lập tức.

Nhưng mà sau khi cách xa một thời gian, cậu đã bình tĩnh lại rất nhiều, bởi vậy đối diện với lời tỏ tình này cậu bỗng nhiên không có cảm giác gì.

Thấy Giang Dĩ Trạch trầm mặc mãi mà không nói gì, Đường Cảnh Đồng hơi nặng nề trong lòng, còn có chút thất vọng.

Trái tim của anh treo lên cao sau đó từ từ rơi xuống đáy vực, cảm giác vô cùng khó chịu.

Dường như có một tảng đá nặng trĩu đè lên lồng ngực anh, bức bối đến khó thở.

Nhịp tim vẫn nhanh đến khó kiểm soát, hốc mắt Đường Cảnh Đồng bỗng hơi ướt át, anh chớp chớp hàng mi cố gắng đè nén cảm xúc.

Lần đầu tiên biết thích một người, không ngờ lại khó chịu đến thế này.

Cuối cùng vẫn là ảnh đế mở miệng trước, phá tan không khí trầm lặng giữa hai người.

"Kỳ thực, em có thể suy nghĩ thêm một thời gian nữa rồi hẵng trả lời tôi."
Đường Cảnh Đồng sợ hãi! Anh sợ Giang Dĩ Trạch sẽ từ chối mình, sợ sau đó mình sẽ không khống chế được mà thất thố trước mặt cậu, sợ mình sẽ buồn đến nỗi bật khóc ngay tại chỗ.

Có lời này của ảnh đế, tâm trạng căng thẳng của Giang Dĩ Trạch cũng vơi đi.

Cậu còn đang rối bời không biết nên trả lời ra sao, nghe vậy liền nhẹ nhõm thở dài một hơi.

"Ừm, tôi sẽ suy nghĩ thêm một thời gian."
"Thế...!tiền bối có muốn sang nhà ăn cơm tối nay không?"
Tạm thời gác lại chuyện bứt rứt trong lòng, Giang Dĩ Trạch nhận được lời tỏ tình của Đường Cảnh Đồng thì một bụng tức giận lúc trước hoàn toàn tiêu tan.


Cậu có chút cao hứng, chủ động mời đối phương về nhà ăn cơm.

"Được."
Đường Cảnh Đồng dùng ánh mắt thâm tình nhìn tiểu thiếu gia, cười cười gật đầu.

Cậu ấy không còn lạnh nhạt với mình nữa rồi, Đường Cảnh Đồng lộ ra ý cười trên mặt.

Xem ra lời tỏ tình vừa rồi không phải quá vô nghĩa, ít nhất mối quan hệ giữa hai người đã được cứu vãn.

Anh không chịu được thái độ lạnh lùng của Giang Dĩ Trạch, cảm giác bất lực như bị ném vào địa ngục, suốt thời gian xa nhau anh luôn ở trong trạng thái thẫn thờ, không thể tập trung làm bất cứ việc gì.

Bởi vậy ảnh đế từ chối rất nhiều lời mời đóng phim, quyết định ở nhà ngây ngốc một thời gian.

Tinh thần hiện tại của anh không thích hợp để làm việc, tâm tình sa sút, ngay cả Cao Thừa Bỉnh cũng hết cách với nghệ sỹ nhà mình.

Từ trên xuống dưới Đường Cảnh Đồng lơ đãng phát ra một loại sóng vui vẻ, Giang Dĩ Trạch cảm giác được điều này.

Anh giống như một đứa trẻ lập tức quên hết muộn phiền trước kia, tiểu thiếu gia nhìn người bên cạnh cười ngây ngô, sau đó cậu phát hiện ra một việc.

Giang Dĩ Trạch vươn tay nhẹ nhàng vén tóc trên trán Đường Cảnh Đồng sang một bên, phát hiện có một vết sẹo, thoạt nhìn còn rất mới, tuy rằng đã đóng vảy nhưng miệng vết thương vẫn còn hồng hồng.

"Anh bị làm sao đây?"
Giang Dĩ Trạch quan tâm hỏi thăm.

Cậu ấy lại quan tâm mình rồi! Đường Cảnh Đồng có chút kinh hỷ, chính là cảm giác tìm lại được đồ vật đã đánh mất từ lâu.

Anh nâng tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé mềm mại trên trán mình, con ngươi thâm thúy nhìn chăm chú đối phương, chậm rãi kể lại: "Hôm qua cắt tỉa mấy cành cây ngoài sân, không cẩn thận bị đụng đầu."
Đường Cảnh Đồng không dám nói, bởi vì thất thần suy nghĩ đến ai đó cho nên mới đầm đầu vào một trạc cây khá nhọn.

Tiểu thiếu gia chỉ thuận tay vén tóc ảnh đế một chút, không ngờ lại để đối phương tranh thủ cơ hội nắm tay mình.

Động tác của anh rất dịu dàng, bàn tay tiểu thiếu gia còn mát lạnh gió đêm.

Ngón tay hai người chạm vào nhau khiến hai trái tim đồng thời run rẩy.

Giang Dĩ Trạch hơi cắn môi, không khí bỗng trở nên có chút mờ ám.

Ngay lúc này bỗng có tiếng hô lên, sau đó là tiếng đồ vật rơi vãi trên mặt đất.

Giang Dĩ Trạch quay đầu tìm kiếm nơi phát ra âm thanh, có một cô gái đứng cách đó không xa đang sững sờ nhìn về phía này, dưới chân cô là hoa quả bị rơi lăn lóc.

- --
Lời editor: Chương này không chèn credit để các cô nương đọc đỡ bị ngắt mạch cảm xúc nha, còn chương tiếp theo thì...! ╮(╯▽╰)╭.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận