Thiếu Gia Hào Môn Bị Ôm Nhầm Đã Sống Lại


Trên tầng hai nhà họ Trì, mỗi một phòng ngủ đều có phòng tắm riêng, cũng đều trang bị bồn tắm và vòi sen thuận tiện.
Lúc này, nước trong bồn tắm tràn ra chảy một bên xuống sàn.
Ban đầu tay của Trì Quân bấu chặt vào thành bồn tắm.

Có lẽ là bởi vì dùng quá sức, dưới ánh đèn trong phòng tắm mu bàn tay của hắn giống như đồ sứ trắng, phía trên nổi gân xanh.
Chung Dịch siết chặt tay hắn, nhẹ nhàng dỗ dành hắn: “Thả lỏng.”
Thiếu chút nữa tách tay của hắn ra ấn xuống dưới mặt nước, đan vào năm ngón tay với mình.
Bọt nước văng khắp nơi.

Sau một hồi lâu, Trì Quân bỗng nhiên nói: “Đúng rồi...”
Chung Dịch nhẹ nhàng "hửm" một tiếng, âm cuối cao lên, hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Trong giọng của Trì Quân mang theo vui vẻ, rất nhanh bị phá hưng thành từng mảnh nhỏ, nói: “Em có chuẩn một món quà cho anh.”
Xem như quà mừng năm mới, cũng coi như chúc phúc sinh nhật.
Lúc trước hắn ăn sinh nhật, đó là khoảng thời gian bận rộn nhất trước khi Chuối Tây online.

Đến lúc này, mọi thứ đã được giải quyết.

Tuy rằng sau này vẫn luôn có chuyện bận rộn, nhưng muốn ở lâu dài với thương trường thì không thể có một giây thả lỏng, một giây huơrng thụ vui vẻ.

Nhưng ít ra là vào lúc này, Trì Quân cầm tiền hoa hồng Thịnh Nguyên chia từ năm trước và thu nhập của bên Chuối Tây làm chống đỡ.


Vì thế hắn chuẩn bị trước một số thứ.
Nửa tiếng sau, hai người cùng nhau xem một ít văn kiện trên bàn.
"Livestream Chuối", "Game Khế".
Pháp nhân* của hai công ty mới đăng ký đều là Trì Quân.
(*Pháp nhân: là danh từ luật pháp, chỉ một tổ chức, đoàn thể, có đầy đủ nghĩa vụ và quyền lợi trước pháp luật như một cá nhân.)
Trì Quân nói: “Do anh toàn quyền phụ trách, em sẽ không nhập cổ phần.

Nhưng mà em sẽ đúng tên.” Khi một công ty xảy ra chuyện, người bị tìm trước chính là pháp nhân.

Hắn làm như vậy tương đương với kế tiếp tất cả lợi ích của công ty này là của Chung Dịch, nhưng trách nhiệm là của mình.
Chung Dịch hơi dao động.
Trì Quân nhìn văn kiện và mấy con dấu đặt ngay ngắn bên cạnh.

Hắn cười và nói: “Bây giờ em vẫn còn nhớ rõ khi chúng ta học năm nhất, cũng là cuộc sống như thế này, chúng ta cùng đi quán bar...!Anh vẫn luôn không nói với em, màn trình diễn của ảo thuật gia kia bug rất lớn.

Anh đã nhìn ra và muốn xem em có thể nhìn ra hay không.”
Chung Dịch nói: “Không thể nói như vậy.

Ảo thuật gia chỉ cần biểu hiện trước mặt "khán giả" là được.”
Trì Quân sau khi nhớ lại xong, lại nói: “Anh đã suy nghĩ về việc có nên tổ chức mấy công công ty này cũng thành một tập toàn, tương lai được ra thị trường hay không.”
Chung Dịch nói đùa: “Đến lúc đó cứ gọi là tập đoàn Trái cây.” Đây là lời phàn nàn Trì Quân nói lúc trước.
Trì Quân cười nói: “Đến lúc đó xem lại.” Ngược lại không phủ nhận: “Anh quản lý nhiều việc cùng một lúc.

Nếu không đủ sức lực thì phải nói cho em biết.”
Chung Dịch đồng ý: “Được.”
Trên thực tế, cậu tất nhiên không có khả năng chu đáo mọi mặt.

Nhưng tuyển người và dùng người là tất cả kiến thức của bản thân.

Cũng may Chung Dịch xưa nay đã luôn hoàn thành tốt công việc này.
Cậu thảo luận với Trì Quân.

Chờ đến năm sau, đầu tiên điều một số người từ Chuối Tây đến trang wed livestream trước để khởi động một khung xương.

Công ty game đầu tiên bắt đầu với phòng làm việc làm trung tâm, chậm rãi khuếch trương.


Tính đến nay, đã lê kệ hơn một năm, lợi nhuận hàng trăm triệu.

Mà làm game một người chơi, việc thương mại hóa IP cũng đã được khám phá.

Ngoài những lập trình viên của Chuối Tây khi vui đùa nói nhân vật ngoại vi, Chung Dịch còn phụ trách mảng điện ảnh và truyền hình.
Đương nhiên, nếu thật sự muốn làm lớn, hoạt động chuyên tâm, chuyện điện ảnh và truyền hìnhhoas thì công ty Ổi mà bọn họ mới thành lập không lâu chỉ có thể làm một người tham gia chứ không thể lãnh đạo.

Khiêm tốn một chút và học hỏi kinh nghiệm từ các tiền bối lớn trong ngành.
Hai người trò chuyện về sự phát triển trong tương lai và dần dần buồn ngủ.

Trì Quân chỉ đơn giản là không về phòng mình và ngủ thϊếp đi với Chung Dịch.

Chung Dịch còn hơi ngạc nhiên và cảm thấy: “Thì ra trước đó em đã tính toán.”
Trì Quân: “...” Hắn ẩn ý: “Rốt cuộc ở bên này...!không thể quá...” Quá đáng, đúng không?
Chung Dịch cười: “Chú Đàm biết, lâu như vậy thì ông nội cũng đã chuẩn bị tâm lý.”
Trì Quân nghĩ thông suốt: “Cũng đúng.” Về phần mấy người phòng kế bên, hắn quả thật không quan tâm.

Vốn dĩ không có gì chân thành, tự nhiên không cần quan tâm.
Khi thật sự ngủ say, mái tóc xù của hắn cọ vào vai Chung Dịch, rất mềm làm cho Chung Dịch hơi ngứa.

Nhắm mắt lại, nhiệt độ cơ thể hòa quyện, ngay cả tim đập cũng dần dần khép lại một nhịp.
Trong giấc mơ, Chung Dịch lại gặp được con báo con kia.

Chỉ là lúc này, trên người con báo con không có chật vật bởi vì bị nước mưa xối ướt.

Không biết hong khô ở đâu, bộ lông mềm mại và ấm áp đang cọ vào mình.


Nó có vẻ nhỏ hơn bình thường một chút, hoàn toàn là báo con, đôi mắt vừa tròn vừa ướt.

Khi hôn lên chóp mũi thì cái đuôi quấn lên cổ tay.

Nó hơi nóng và rất thoải mái.
Chung Dịch suy nghĩ: Trì Quân là con báo con, vậy còn mình?
Sau khi suy nghĩ như vậy, cậu lập tức hóa thân thành sói xám.

Cậu cũng sống trên thảo nguyên, nhìn chằm chằm vào con báo con không biết gì.
Rốt cuộc có một ngày, bắt lấy thời cơ nhanh chóng nhào lên cắn vào gáy con báo con và ngậm nhóc về địa bàn của mình.
Con báo con cũng không có giãy giụa, cứ như vậy ngoan ngoãn bị cậu cắn lớp da sau cổ, lỗ tai vểnh lên nhìn xung quanh.

Sau đó tiến lên, dung đầu cung chớp mũi của Chung Dịch, lại lăn lên trên người cậu, chơi đùa với cậu.
* * *
Sáng sớm hôm sau.
Chung Dịch nhìn tay chân cậu Trì đang quấn quanh người mình, càng chìm vào suy nghĩ sâu.

Cậu nghĩ: Đều là dáng vẻ này...!rốt cuộc tối hôm qua tại sao mình lại mơ thấy thế giới động vật nhỉ?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận