Editor: demcodon
(*Khuy măng sét: là một loại ốc vít trang trí, được dùng để giữ cố định cổ tay áo sơ mi không có khuy chỉ có hai cái lỗ khuyết. Nó có chức năng như cúc áo ở cổ tay, nhưng nó không đơm liền vào tay áo như cúc mà tháo rời ra. Chúng được sử dụng trong những dịp mang yếu tố trang trọng, lịch sự.)
Từ khi sống lại đến nay, Chung Dịch tiếp xúc với bạn nữ bằng tuổi, hầu như chỉ dừng lại ở việc cùng nhau hoàn thành làm bài tập nhóm. Thêm vào đó, chính là mấy đối thủ gặp phải trong Mô phỏng, còn có thành viên trong nhóm dự án Khoa Tín.
Nhưng khi tiếp xúc với những bạn nữ này đều có những mục tiêu rõ ràng. Mọi người cùng nhau hướng tới mục tiêu mà cố gắng.
Không giống như bây giờ, hoàn toàn bị ghép lại với nhau mang theo mục đích "giao tiếp".
Chung Dịch lái xe của thầy Trương. Trên đường chạy đến đây đã hai tiếng, đã đủ cho cậu làm quen với mấy nút chức năng. Trước mắt, vì không làm cho bầu không khí vắng vẻ, cậu chỉ đơn giản là bật nhạc lên.
Danh sách bài hát của thầy Trương rất "phái nam trung niên", nghe nhiều nhất chỉ là trình độ không cay lỗ tai. Nhưng Chung Dịch nghiêm túc lắng nghe. Trương Hi ngồi ở hàng ghế sau chỗ thỉnh thoảng xem điện thoại.
Thầy Trương nói đơn giản mấy câu với Chung Dịch. Sau đó nói về con gái mình. Cuối cùng cảm thán: "Vẫn là giữa những người trẻ tuổi như các em càng có nhiều đề tài nói chuyện hơn."
Chung Dịch, Trương Hi: "..."
Cậu cảm thấy mình và cô Trương này coi như hiểu ngầm, biết thầy Trương là tấm lòng của một người ba, trên mặt không có trở ngại là được.
Ngẫu nhiên trả lời một câu, tiếp theo thầy Trương nói, vô tư trò chuyện. Ngược lại thật sự tìm được chút tiếng nói chung.
Hai người nói đến giáo viên kinh tế vĩ mô dạy học hai khoa luôn giao một đống đề, rồi từ "đàn chị" có được mấy mẹo nhỏ liên quan đến chương trình học khóa sau, chậm rãi chạy xe về nội thành.
Khi đến dưới lầu nhà thầy Trương, thầy Trương mời Chung Dịch lên lầu ngồi một chút.
Chung Dịch đúng lúc tỏ vẻ mình hẹn người khác sau 40 phút ăn bữa tối, chỉ sợ không kịp.
Thầy Trương "ồ" một tiếng hơi tiếc nuối, lại có chút vui mừng, cảm thấy mình quả nhiên không nhìn nhầm người. Thằng nhóc trước mắt quả thật là tài trí xuất chúng hiếm thấy. Bận rộn tất nhiên tốt hơn không làm gì cả.
Thầy Trương hào phóng mỉm cười: "Được, em bận thì đi trước đi."
Chung Dịch mỉm cười với thầy Trương, tạm biệt Trương Hi. Sau đó rời đi.
- -- ---
Thời gian còn sớm, trời vẫn còn sáng. Cậu không dự định đón xe taxi mà chậm rãi đi về phía trạm tàu điện ngầm. Đồng thời nghĩ thầm: đã đến lúc mua một chiếc xe.
Hẹn người khác ăn tối chỉ là một lời khách sáo. Nhưng qua hơn 10 phút, câu khách sáo này lập tức thành hiện thực.
Trì Quân gửi một tin tức cho Chung Dịch. Đầu tiên nói có khách đến, mình phải mời mấy cô ăn cơm.
Chung Dịch nhìn chăm chú hai chữ "mấy cô" trên màn hình điện thoại. Trong lúc vô tình hơi nhíu mày.
Mà tin nhắn tiếp theo của Trì Quân chính là giải thích: [Đó là mấy người cùng lứa ở bên Thượng Hải. Không phải rất quen, lúc nghỉ đông có gặp qua một lần. Lúc này nói đến Bắc Kinh du lịch và tìm đến chỗ tớ.]
Trong đó có rất nhiều mối quan hệ và con người loanh quanh lòng vòng.
Tiếp theo, Trì Quân đưa ra trọng điểm: [Nếu cậu chưa ăn cơm tối, có thể đi ăn chung.]
Chung Dịch xem ở trong mắt, chân mày dần dần giãn ra. Cậu nghĩ: Xem ra là thật sự không thân.
Với hai cô gái trở lên, Trì Quân có lẽ cảm thấy nếu như mình đơn độc chiêu đãi mấy cô có thể sẽ gặp một số rắc rối tiếp theo.
Quan hệ con người đối với Trì Quân là bản năng, hắn có thể làm cho khách cảm thấy như ở nhà một cách dễ dàng. Nhưng nếu như có thể lựa chọn, Trì Quân vẫn sẵn sàng thoải mái dùng bữa và bạn bè vào buổi rãnh rỗi.
Hoặc là ở một mình tùy tiện ăn một chút gì đó. Sau đó dùng thời gian còn lại để một việc gì đó thư giãn.
Nói đến cùng, cho dù lớp áo giáp dày và gánh nặng trên cơ thể trợ lý Trì đến đâu, hắn vẫn là thiếu niên 18 tuổi.
Chung Dịch dừng một chút nghĩ: Cách sinh nhật cậu ta ngày càng gần, quà... rốt cuộc nên tặng cái gì mới tốt đây?
Cậu trả lời Trì Quân: [Được. Địa chỉ?]
Trì Quân nhanh chóng gửi định vị cho cậu. Sau đó nhắn tin tiếp: [Tớ đã đặt một phòng riêng trước đó, chắc khoảng một tiếng nữa mới đến. Nếu như cậu đến sớm, có thể báo số điện thoại của tớ vào trước.]
Sau một hồi đăng một bức ảnh thực đơn, bổ sung: [Tớ đã gọi những món ăn này. Nếu cậu có muốn thay đổi món nào thì trực tiếp trao đổi với nhân viên nhà hàng.]
Chung Dịch trả lời: [Được, hẹn gặp lại!]
Cậu vốn dĩ đã lên tàu điện ngầm. Lúc này kiểm tra tuyết đường một chút, cũng không tính vòng xa, trạm tiếp theo vừa vặn trung chuyển.
Trì Quân nói với cậu khoảng một tiếng nữa mới đến. Chung Dịch đến nhà hàng đã sớm hơn 40 phút.
Ngay khi bước vào nhà hàng cậu dừng một chút, tạm thời lùi bước chân. Thời gian còn sớm, đi phòng riêng trước cũng không có việc gì làm. Vừa vặn nhà hàng nằm trong khu thương mại, bên cạnh có mấy cửa hàng trang sức.
Chung Dịch quay lại và bước chân đến một cửa hàng trong số đó.
Trì Quân tặng cho cậu một cảnh đêm rực rỡ. Cậu phải dùng quà gì mới coi như trả lễ lại đây?
Sau khi dạo quanh cửa hàng trang sức một vòng, Chung Dịch vẫn chưa có đầu mối gì.
Trì Quân không thiếu tiền, đời trước ghim cài ngực đều có cả ngăn kéo. Đời này cậu còn trẻ tuổi, không có nhiều thời gian cho việc ăn mặc chỉnh tề. Vì vậy còn chưa giống như trước đây. Dù vậy vẫn có mấy bộ quần áo và phụ kiện để mặc trong mỗi trường hợp khác nhau. Khi gặp những trường hợp trang trọng hơn, còn có thể đi tìm nhà thiết kế thời trang quen biết đặt làm âu phục riêng.
Những việc này, Trì Quân không có đặc biệt nói với Chung Dịch. Nhưng trong lời nói và cử chỉ của hắn, còn có trong cuộc sống của hai người Chung Dịch vẫn từ từ nhìn ra.
Theo lý, làm "bạn bè", món quà cậu tặng phải là "tâm ý". Nhưng hai chữ này tuy quý giá nhưng kỳ thật lại rẻ nhất.
Cuối cùng, Chung Dịch dừng trước một tủ trưng bày.
Nhân viên bán hàng đúng lúc đứng ra ở phía sau Chung Dịch nửa bước giới thiệu: "Đây là loạt tranh sơn mài cổ điển của chúng tôi, hoa văn trên đó là Niya." Trong tủ trưng bày có một đôi khuy măng sét nhỏ. Màu nền Xanh ngọc,
//