Thiếu Gia Hào Môn Bị Ôm Nhầm Đã Sống Lại


Một đồng nghiệp bưng cà phê đi ngang qua, ngạc nhiên mà liếc nhìn Chung Dịch.


Chung Dịch không hiểu ra sao.


Cũng may đồng nghiệp rất nhanh giải thích nghi ngờ cho cậu, chỉ vào khăn quàng cổ vắt trên tay Chung Dịch.
Sau đó lại chỉ trên cổ Chung Dịch hỏi: "Ngày hôm nay cũng lạnh như vậy sao? Cậu còn mang hai cái đi làm."

Đồng nghiệp cũng rất buồn bực: "Không phải cậu thuê nhà ở gần đây sao?" Lúc trước trong bữa tiệc trà, Chung Dịch đã đề cập đến chuyện cậu chỉ sống cách công ty 10 phút.


10 phút, ở trong mắt rất nhiều người, khoảng cách này nếu là từ một phòng có máy sưởi ấm áp dễ chịu đi đến công ty không chỉ máy sưởi còn có điều hòa trung tâm có lẽ không đủ để làm cho ấm áp trên người lạnh xuống.


Nhưng Chung Dịch lại sợ lạnh đến mức này, đi mấy bước đã quấn mình thành con gấu.


Vào lúc này, đồng nghiệp cảm thấy mình đã có một sự hiểu biết mới về thực tập sinh này.


Còn Chung Dịch nghe hiểu được ẩn ý trong lời nói của đồng nghiệp: "..."

Đây là lời giải thích hay là không giải thích? Cậu im lặng một lát.
Khi mở miệng, giọng hơi trầm và hơi khàn.


"Tôi bị cảm." Cậu nói: "Quấn nhiều để đổ mồ hôi."


Đồng nghiệp 'ồ' một tiếng bỗng nhiên tỉnh ngộ.


Sau đó thân thiện nói: "Được, cậu nhanh ngồi xuống đi.
Đúng lúc hai ngày nay không quá bận, tâm tình của anh Tần rất tốt.
Nếu cậu thật sự không chịu được thì nói với anh ấy một tiếng, có lẽ có thể về sớm."

Chung Dịch mỉm cười.
Nhưng dưới ánh mắt lo âu của đồng nghiệp, nụ cười này đều hiện ra trắng bệch.


Những ánh mắt đồng tình đổ dồn trên người cậu.


Chung Dịch không thể làm gì khác hơn là nói: "Đúng lúc buổi chiều tôi có cuộc thi, đã xin nghỉ xong."

Kết quả đồng nghiệp thở dài: "Cậu học ở Đại học Bắc Kinh phải không? Tôi học trường bên cạnh cậu." Cao đẳng Kỹ thuật và dạy nghề Lục Đạo Khẩu: "Có một cuộc thi cuối kỳ, bạn học của tôi ở suốt đêm trong phòng tự học.
Kết quả đi ra ngoài bị té gãy xương, trực tiếp dời cuộc thi.
Cậu kiềm chế một chút, đừng dẫm vào vết xe đổ.
Sức khỏe quan trọng hơn, đừng giống người bạn học kia của tôi, dời cuộc thi là chuyện nhỏ.
Vấn đề ở chỗ cậu ta ở nhà trong cả kỳ nghỉ đông, cả người đều phải mốc meo, haizz."

Chung Dịch: "Được, cám ơn."

Hai người lại nói mấy câu.
Khi đám đồng nghiệp rời đi, Chung Dịch rốt cục có chút không gian thở.


Nhưng đồng nghiệp vừa nói, năm tài chính vừa kết thúc, công việc kiểm toán địa ngục đã tạm thời trở thành chuyện cũ.
Vì vậy trên dưới Thịnh Nguyên đều cảm thấy thoải mái một cách khó hiểu.
Chỉ là hai ngày nay, tổ bọn họ có rất nhiều người tìm đủ loại lý do xin nghỉ.
Nhưng tính tình của Tần Lâu tốt, chỉ cần lý do không quá đáng thì sẽ chấp thuận tất cả.


Về phần Chung Dịch, vì duy trì thiết lập tính cách 'cảm mạo' đã uống tám ly nước trong một buổi sáng.
Có lẽ nhiệt độ trong phòng làm việc quá cao, qua nửa buổi sáng cậu mới chậm rãi cảm thấy có phải mình thật sự bị sốt hay không, cảm giác hai má nóng lên.


Cậu đi ra ngoài lượn một vòng và hóng gió.
Chung Dịch lập tức hiểu ra cơn 'nóng lên' trước đó hoàn toàn là do nhiệt độ trong phòng nên tạo thành ảo giác.


Đợi đến 10 giờ, trong lúc rảnh rỗi Tần Lâu quay sang bàn của Chung Dịch, hỏi cậu nếu đã xin nghỉ tại sao buổi sáng không dứt khoát nghỉ luôn, như vậy còn có thể ôn tập thêm một phút.


Chung Dịch nhìn y nghĩ: Có thể nhịn đến bây giờ còn hỏi những câu 'tế nhị' như vậy...
cũng rất không dễ dàng.


Trong lần xét duyệt cuối năm trước, nhiều báo cáo của tổ dự án đã được thông qua, tiền lương của người phụ trách giảm mạnh.

Mỗi người thề trước mặt ban lãnh dạo cấp cao rằng năm sau mình sẽ rửa sạch nhục nhã, lập công chuộc tội.
Ngược lại, thành tích của tổ dự án Thiên đường biểu hiện rất nổi bật.


Tần Lâu nhận đươc tiền thưởng bằng ba mươi tháng lương.
Mặc dù ngoài mặt không lộ rõ, nhưng mọi người trong tổ đều có thể biết được hai ngày nay sếp rất dễ nói chuyện.


Ngoài ra, đi làm cũng không giống như công ty bốc lột mà giống như một kỳ nghỉ phép.


Trong chỗ làm, Chung Dịch uyển chuyển nói: "Em và Trì Quân học chung một lớp, buổi chiều cậu ấy cũng phải đi thi nên em đi chung xe với cậu ấy."

Tần Lâu 'ồ' một tiếng và hiểu ra.
Nửa năm trôi qua, Chung Dịch vẫn không thay đổi, vẫn là đơn vị liên quan với trợ lý Trì.


Y gật đầu chắp tay sau lưng, đi về một hướng khác trong công ty.


Chung Dịch nhìn bóng lưng của y một hồi mỉm cười.


Quá thảnh thơi nên có chút không quen.


* * *

Chiều hôm đó, khi bước ra khỏi phòng thi thì bầu trời trong xanh.


Trong trường học trồng rất nhiều cây xanh, thả tầm mắt nhìn chỉ toàn một màu trắng.
Cũng bởi vì tuyết rơi nửa ngày nên tuyết đọng dày hơn khi buổi sáng đi ra ngoài.


Khăn quàng cổ lúc trước vắt trên tay lại trở về trên cổ Trì Quân.

Thi xong đã hơn 4 giờ chiều, lập tức đến giờ cao điểm.
Hơn nữa con đường tuyết rơi trơn trượt, bọn họ lại muốn trở lại Thịnh Nguyên chỉ sợ phải đến 5 giờ.
Với bầu không khí mờ xá hai ngày qua, chỉ sợ trước khi hai người bước vào thang máy thì cũng không còn mấy người trong bộ phận ngành.


Chung Dịch nhìn Trì Quân thỉnh thoảng nhìn sang bên cạnh, dáng vẻ muốn vo một quả cầu tuyết thì đề nghị: "Hay là chúng ta đến hồ Vị Danh nhìn xem đi."

Lỡ như có dấu hiệu kết băng thì sao.


Đôi mắt của Trì Quân sáng rực lên nói: "Được đó."

So với dáng vẻ tháo vát trong công ty thì hoàn toàn là hai gương mặt.


Chung Dịch nhìn hắn, nghĩ đến thời thơ ấu của Trì Quân rất nhiều sự miêu tả sinh động.
Với sự dạy dỗ trong nhà họ Trì, để cho Trì Quân đi ném tuyết với người không khỏi khó xử.
Có lẽ chỉ khi ở cùng bạn thân từ nhỏ Trương Tiếu Hầu thì hai người mới có thể ném tuyết vào nhau.
Trước mặt người khác, Trì Quân phải nghiêm túc, mặc bộ vest nhỏ làm thân sĩ.


Ngược lại, trượt tuyết, trượt hồ đóng băng...
những môn thể thao này có lẽ Trì Quân càng thêm




.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận