Thiếu Gia Hào Môn Bị Ôm Nhầm Đã Sống Lại


Ánh đèn chiếu xuống, có một hàng bóng mờ dưới lông mi của Trì Quân.


Yết hầu của hắn lăn một vòng, khi ý thức được đã hôn môi Chung Dịch.


Hai tháng ở bên nhau, hơn 60 ngày.
Ngày thường đều bận rộn, rõ ràng làm việc trong một tòa nhà nhưng cách xa nhau năm tầng, ở giữa là vô số phòng ban và hàng trăm nhân viên.
Ở tầng cao nhất, Trì Quân có một cái tên êm tai là 'trợ lý đặc biệt', nhưng thật ra mỗi phút phải tự mình giành lấy quyền lực, để cho cho rằng là món đồ trang trí đẹp đẽ.
Ở tầng dưới, Chung Dịch đột nhiên gia nhập bộ phận 'người hàng không', tiêu tốn rất nhiều nỗ lực cuối cùng đã đi đến cốt lõi của dự án.


Thỉnh thoảng gặp nhau trong thang máy cũng chỉ gật đầu cười và nhìn đối phương một cái, cảm thấy mọi chuyện vẫn ổn.


Rất khó nói một câu tình cảm.
Càng đừng nói phần lớn thời gian bọn họ khó có cơ hội gặp nhau.


Dù cho về đến nhà cũng thỉnh thoảng tăng ca.


Vì vậy cho đến bây giờ, mỗi giây phút có thể thân mật bọn họ đều giống như mới vừa bắt đầu tình yêu nồng cháy.


Bây giờ cuối cùng cũng coi như có thể có mấy ngày rãnh rỗi.
Khi bọn họ bay về Thượng Hải, Trì Quân phải lên tinh thần đối phó với cám dỗ từ mọi hướng.
Chung Dịch cũng có chuyện phải bận rộn, cần phải xử lý tài sản của Chung Văn Đống sau lưng một năm trước, và gạch bỏ thân phận của ông, vv...

có rất nhiều việc cần tốn nhiều thời gian.


Hơn nữa, còn hai năm rưỡi là tốt nghiệp đại học, Chung Dịch đã bắt đầu suy nghĩ xem có nên tìm một nhà máy ở Thượng Hải hay không.
Đợi đến khi năm tư đại học thì dời nhà máy đến Thượng Hải.


Đây chỉ là những suy nghĩ ban đầu của cậu hắn suy nghĩ bước đầu, để được thực hiện vẫn cần thực hiện rất nhiều chi tiết nhỏ.


Nói một cách dễ hiểu, nửa tháng kế tiếp hai người có khả năng rất khó có thời gian ở bên nhau.


Vì vậy đêm nay, Chung Dịch đã đề cập đến: Làm người yêu, giữa cậu và Trì Quân vẫn còn một bước chưa thực hiện, nhưng lại bị một cuộc điện thoại bên Thượng Hải cắt ngang.
Sau đó trời xui đất khiến đến bây giờ cũng chưa thực hiện bước đó.


'Tiếp xúc' thân mặt và có chiều sâu nhất.


Cậu ngồi trên ghế sô pha, nửa người dựa vào lưng ghế mềm mại.
Khi mới vừa dọn đến căn nhà này, cậu chưa bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó mình thật sự có thể đạt được điều mình mong muốn.
Nó giống như một giấc mơ khó tỉnh.


Chung Dịch dành một chút thời gian thất thần nghĩ: Mình chưa bao giờ sẽ là người có thể tận hưởng niềm vui như vậy.
Chỉ là Trì Quân đã làm cho mọi thứ trở nên đặc biệt.


Cậu nghĩ đến khi mình bắt đầu sống lại tinh thần cũng không tập trung.
Cậu rõ ràng đang ở trong sân trường, dùng linh hồn 28 tuổi linh khoác túi da 18 tuổi, đi giữa những gương mặt xa lạ kia.
Vừa nghĩ trả thù vừa nghĩ mờ mịt, không biết hôm nay là ngày nào.
Thỉnh thoảng nửa đêm tỉnh giấc cảm thấy: Có lẽ mình vẫn còn ở trong ngọn lửa đó.
Mà đây là một hồi tưởng dài về cái chết.


Khi đó huấn luyện quân sự, cậu đã đứng chung với một đám thanh niên thực thụ dưới cái nắng chói chang, nghe tiếng huấn luyện viên hét và tiếng còi, mồ hôi lăn dài từ trên trán xuống.
Mỗi ngày trở về ký túc xá, uể oải trên người không thể xem nhẹ, trong lòng ngày càng trống rỗng.


Đó là một nửa ảo giác về thính giác, một nửa lo lắng.
Bên tai thậm chí có thể nghe thấy một tiếng nổ mạnh từ không gian và thời gian khác.


Cho đến khi nhìn thấy Trì Quân, cũng giống như đời trước, ngồi ở bên cạnh cậu, hỏi cậu: "Là 'Trung Ý' trong 'tôi trung ý cậu' phải không?"

Cậu đã từng gặp phải, theo năm tháng dài đằng đẵng đã quên mất dáng vẻ ban đầu.
Chỉ nhớ rõ trên thương trường đã trả lời như thế nào với Trì Quân.



Vào lúc đó, linh hồn cuối cùng cũng trở về vị trí cũ.
Cậu mở mắt ra và hiểu rõ: Mình đã thật sự trở lại.
Trở lại quá khứ, có thể thay đổi.
Sau đó...
yêu Trì Quân.


Cậu vẫn cứ hôn Trì Quân.
Trì Quân bị công thành đoạt đất, đánh mất quyền chủ động, có lẽ thẹn quá hóa giận.
Một cái hôn kết thúc lại cúi đầu muốn cắn Chung Dịch.


Nhưng lại không nỡ dùng nhiều sức.
Giống như một con báo con vừa mới mọc răng, hàm răng cọ vào môi Chung Dịch một cách vô tội vạ.
Không những không đau ngược lại hơi ngứa.


Chung Dịch bật cười.
Cậu lịch sự hỏi: "Có thể không?"

Trì Quân nhìn Chung Dịch.


Chung Dịch vẫn cứ thành thạo điêu luyện.


Nhưng Trì Quân đã hết sức quen thuộc với cậu.
Hắn từ trong mắt của Chung Dịch nhìn ra một phần ẩn nhẫn, hai phần chờ mong và bảy phần mạnh mẽ xâm lược.


Sau đó ý thức được: Người mình thích, mặc dù bình thường mang vẻ ngoài hiền lành.
Nhưng bên trong luôn tích cực tiến về phía trước và lòng tràn đầy tiến thủ.



Mà lúc đầu hắn bị thu hút, sau đó cảm thấy thưởng thức Chung Dịch.
Vốn dĩ chính là bởi vì những đặc điểm này người khác không phát hiện được.


Trì Quân nửa xác nhận với bạn trai, nửa dò hỏi: "Cậu có muốn không?"

Giống như đang diễn kịch câm vậy.
Nhưng bọn họ đều có thể hiểu nhau.


Bọn họ luôn hiểu ngầm như vậy.
Bất kể là làm bạn tốt, cùng thi đấu, cùng làm bài tập, cùng làm mọi thứ.
Hay là làm tình nhân, làm người yêu, làm chuyện do dự như bây giờ.
Nhưng sâu thẳm trong trái tim đã muốn cả hai hòa làm một càng lâu hơn.


Chung Dịch gật đầu.


Trì Quân nửa thật nửa giả thở dài: "Thật không nhìn ra cậu lại như vậy..."

Hắn dừng một chút, rất




.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận