Thiếu Gia Hư Hỏng Xuyên Qua Thành Hoa Khôi

Ta cảm thấy Qua Tử
huynh đại khái là phát điên rồi, liền nghiêng đầu không thèm để ý đến
hắn. Thế nhưng hắn vẫn như cũ bám vào người ta, sói tru không ngừng.
Không có biện pháp, ta đành sờ sờ đầu hắn, chỉ thiên diệt địa thề nói:

“Công tử, ngươi tất nhiên là thuần khiết! Ngươi so với tuyết trên núi còn thuần khiết hơn!”

Nghe vậy, Qua Tử huynh lập tức không sói tru nữa. Cặp mắt bị dùng sức dụi
hồng ngay cả nửa giọt nước mắt cũng không có của hắn nhìn ta nói:

“Thật sự?”

“Dĩ nhiên thật sự!”

Hắn lập tức liền nhếch môi cười một cái, rồi sau đó lấy thế sét đánh không
kịp bưng tai hôn lên trán ta. Cuối cùng hắn có chút trịnh trọng nói:

“Xuân Tiêu, ta tin ngươi, trong lòng ta ngươi cũng chính là đóa hoa tuyết đẹp và tinh khiết nhất.”

“Khụ khụ!” Bên tai đột nhiên truyền đến tiếng ho khan kịch liệt của Lục thị
lang. Ta quay đầu lại thì thấy cặp mắt kia hướng ta chớp chớp. Đẩy Qua
Tử huynh ra, ta đến gần hắn nói:

“Vi đại nhân có gì muốn nói?”

“Nương nương. . .”

Lục thị lang bụm miệng, ngẩng đầu nhìn Hành Cửu một cái, sau đó hạ thấp giọng:

“Nương nương, mỹ nữ tựa thiên tiên mới vừa rồi là tỷ tỷ của ngươi?”

“Tất nhiên, không thể giả được!” Ta quả quyết đáp, mới vừa nói xong liền cảm thấy sau lưng khí lạnh rùng mình. Chủ nhân của khí lạnh kia, tựa hồ là
Hành Cửu a!

Trong bụng có chút hối hận, thật muốn tự tát vào mồm

mình, ta sao lại không sợ chết như vậy đi trêu chọc Hành Cửu đây? Hành
Cửu từ trước đến giờ vô cùng thâm độc a. Bên tai lại nghe thanh âm khàn
khàn mang theo nghẹn ngào của Lục thị lang:

“Nương nương, ngươi
ngàn vạn lần phải giấu kỹ tỷ tỷ của ngươi. Tuyệt đối đừng cho Đoàn Tu
thấy a! Đoàn Tu kia thích nhất mỹ nhân. Tỷ tỷ của ngươi đẹp như thế, nếu là hắn thấy được tuyệt đối sẽ không tốt với ta nữa.”

Nhìn một
chút, người trước đây ngươi sống chết muốn rời khỏi, hiện tại lại trở
thành bảo bối. Phải phòng ngừa rắc rối có thể phát sinh với tình địch,
làm cho đối phương không có cơ hội xuất hiện. Tiểu Lục cũng thật thông
minh a! Không nhịn được véo mặt hắn nói:

“Yên tâm, tỷ tỷ đã có người yêu, Đoàn Tu tuyệt đối không giành được!”

Lục thị lang nghe vậy mặt mày giãn ra. Sau đó ta sai Nhã Ca đưa bọn họ về
phòng ngủ. Bước vào phòng trong, thấy Hành Cửu nghiêng người dựa vào
dường, ánh mắt lạnh lùng nhìn ta. Lòng ta bỗng run lên, trơ mặt ra nói:

“Cửu đại nhân, đêm đã khuya sao ngươi còn không lui vào vòng tay nghỉ ngơi.”

Mắt phượng của Hành Cửu khẽ nhíu, hừ lạnh một tiếng nói:

“Thế nào, chê ta chướng mắt?”

Không phải a! Hành Cửu phát điên cái gì? Nhìn mặt mày nhăn nhó của hắn, lão
tử giờ phút này thấy trong lòng rất khó chịu. Phải, các ngươi là ông
lớn, làm cho người khác tức điên. Ta không chọc nổi! Không chọc nổi
chẳng lẽ ta còn không biết tránh? Cầm một cái gối trên giường, ta đi tới bên kia gường mặc nguyên quần áo liền ngủ.

Mới vừa chợp mắt liền thấy trên người nặng nặng, thì ra là Hành Cửu kia đè lên người ta. Mắt
phượng nhìn ta chằm chằm, bên trong như có ngọn lửa đốt:

“Xuân

Tiêu! Ngươi chẳng lẽ không biết rất nguy hiểm sao? Cô nam quả nữ, còn
chơi cởi quần áo, ngươi chẳng lẽ lại dục cầu bất mãn như vậy?”

Cô nam quả nữ?! Cách lão tử! Là hai nam hai nữ có được không! Ngươi hoa
mắt? Nhanh như vậy đã mắt lão? Thấy ta bộ dáng như không có chuyện gì,
Hành Cửu nắm cằm ta:

“Xuân Tiêu, ngươi thật đúng không coi mình
là nữ nhân?! Đừng quên thân thể ngươi bây giờ là nữ nhân! Cùng bọn họ hồ nháo như vậy, ngươi không sợ bọn họ cưỡng ép ngươi?!”

Hãm cha, ý tứ của hắn là Qua Tử huynh cùng Lục thị lang sẽ cường gian ta? Đầu Hành Cửu bị lừa đá sao? Không nhịn được đẩy mạnh hắn, trên người rốt cuộc
nhẹ nhõm. Ta thở mạnh một hơi sau đó lớn tiếng nói:

“Ai dám! Mẹ
kiếp, lão tử muốn xem ai mạnh hơn lão tử! Nếu thật sự có can đảm, tới
một ta thiến một, tới hai ta thiến cả hai!” Khí phách sơn đại vương bộc
lộ toàn vẹn.

“Hảo!”

Bên tai truyền đến tiếng vỗ tay của Hành Cửu, rồi sau đó hắn nói:

“Xuân Tiêu, giữ vững khí thế này! Coi như là lão diêm vương cũng không dám động vào ngươi!”

Thanh âm của hắn rất vui vẻ, rồi sau đó lại thấy hắn mông lung suy nghĩ, bộ dáng mất ngủ nói:

“Xuân Tiêu, ta mệt mỏi, ta đi ngủ trước.”

Rồi sau đó cả người hắn liền hóa thành hồng ảnh chui vào trong vòng tay.
Còn lại ta đứng im một chỗ, ngơ ngác hồi lâu. Hành Cửu như vậy, sợ là bị bệnh tâm thần thỉnh thoảng sẽ phát tác? Hơn nữa tựa hồ còn là bệnh có
xu hướng mơ hồ. Nhắm mắt lại, ta không nghĩ gì nữa, lập tức tiến vào
mộng đẹp.

Ngày hôm sau khi ta tỉnh lại, chỉ cảm thấy cả người đau nhức. Chạm vào đệm trên giường, vẫn còn chút cảm giác ấm áp, giống như

có người cả đêm nằm bên cạnh ta. Đoán chừng tám phần là ma quỷ.

Nhã Ca giúp ta rửa mặt xong, ta ngẩng đầu nhìn khoảng không bên ngoài, âm
u, xem ra hôm nay sẽ mưa to. Thời điểm vừa dùng đồ ăn sáng, một lão thái giám tới, tuyên ý chỉ của thái hậu, muốn ta lập tức tới Vị Ương cung.

Vốn ta có thánh chỉ của tiểu hoàng đế, không phải tình huống đặc biệt không cần phải đi vấn an. Bất quá nếu lão thái bà kia hạ chỉ, cũng coi như là tình huống đặc biệt. Nhét cái bánh bao vào trong miệng, lại uống một
hớp trà, ta lau tay, cùng Nhã Ca đi đến Vị Ương cung. Lúc đến Vị Ương
cung mới phát hiện không hề có bóng dáng một cung nhân nào. Chỉ thấy một ma ma già mặt mày sắc sảo chào đón nói:

“Là Hiền phi nương nương?”

Ta gật đầu. Nàng thấy thế gập người thỉnh an, rồi sau đó nói:

“Thái hậu nương nương đang chờ ngài ở bên trong, mau vào thôi.”

Ta nhấc chân muốn vào trong, Nhã Ca đi sau lưng ta, cũng đang đi tới. Ma
ma bỗng chợt lách người ngăn Nhã Ca lại, rồi sau đó hướng ta nói:

“Nương nương, thái hậu nói nàng chỉ muốn thấy một mình ngài.”

Sao lại phải thần bí như thế? Ta nghĩ hiện tại nàng gọi ta tới đây, có lẽ
muốn hỏi lí do vì sao Nhàn phi thất sủng. Cái này thì ta có thể ứng phó. Cùng lắm thì nói bừa ha ha, ta không tin nàng có thể tìm được sơ hở của ta.

Gật đầu ý bão Nhã Ca cứ ở ngoài, ta liền nhấc chân đi vào.
Qua cửa Vị Ương cung, ta vẫn đi vào trong, ở trong phòng không có một
bóng người, lòng ta mơ hồ cảm thấy kỳ quái. Không nên a, thái hậu truyền ta tới chậm chạp không xuất hiện, chẳng lẽ hôm nay hăng hái, muốn cùng
ta chơi trò trốn tìm?

Đột nhiên nghe thấy tiếng vang mơ hồ ở nội
thất phía bên trái đại sảnh, tựa hồ là thanh âm ván giường va chạm. Ta
cất bước, quyết định đi vào bên trong gần một chút, đi xem rốt cuộc lão
thái bà kia rốt cuộc đang làm gì. Kết quả càng vào trong thanh âm càng
kỳ quái, tựa hồ là thanh âm vô lực ngâm nga của nữ tử.

Chẳng lẽ
lão thái bà bị bệnh? Lòng ta thầm nghĩ. Lại tiến thêm vài bước. Bên tai
đột nhiên truyền đến thanh âm chói tai nồng nặc tình dục của nữ nhân:

“Thanh. . .Thanh, mau hơn một chút. . .Chính là chỗ đó. . .Đúng, xuống một chút nữa, dùng sức. A!”


Ta sửng sốt, thanh âm này. . .?

“Thanh. . .Chậm một chút, ta không chịu nổi. . .Không cần. . .Không, không cần.”

Thanh âm nữ nhân ngày càng suy yếu, xen lẫn là tiếng gầm nhẹ kịch liên của
nam nhân. Chỉ chốc lát sau nàng kia liền ỏn ẻn nói “Ghét, mới vừa rồi ta thiếu chút nữa bị ngươi giết chết.”

Ta lần này đã ngây ngẩn cả
người, choáng váng hoàn toàn. Kẻ nằm dưới, da thịt trắng trẻo, vừa nói
“Không cần không cần”, lại là lão bà thái hậu đáng chết!

Tựa hồ
đã phóng ra tất cả tinh hoa, nam nhân ở phía trên cuối cùng cũng tách
khỏi người thái hậu, thân thể trần truồng, hé ra khuôn mặt tuấn tú nho
nhã, không phải chính là Ngôn Chi Thanh?! Oh my god! Ta thật muốn đâm mù mắt chó của ta, ta đến tột cùng nhìn thấy gì!

Đợi đến khi ta
phản ứng kịp muốn trốn, hai kẻ mới vừa trải qua một phen nhục dục đồng
thời thấy ta! Há miệng, ta cũng không biết nên nói cái gì. Chẳng lẽ nói
“Thái hậu, ngài mới ta tới xem xuân cung đồ sống thật là đặc sắc! Ngươi
thật là mãi không già, diễn xuân cung đồ vô cùng xuất sắc!”

Đang thời điểm ta không biết làm thế nào, thái hậu liền nhảy dựng lên. Hoa dung thất sắc, đôi tay ngọc chỉ vào ta nói:

“Ai cho ngươi tiến vào?”

Còn chưa chờ ta trả lời, nàng liền kéo Ngôn Chi Thanh qua:

“Thanh, không thể để nàng nói ra chuyện của chúng ta, ngươi mau thay ta giết nàng!”

Mắt thấy Ngôn Chi Thanh thân hình nhúc nhích muốn tới đây, trong chớp mắt,
ta liền hiểu, ta bị người ta lười gạt! Có người muốn mượn tay thái hậu
giết ta!

Rốt cuộc là người nào? Là Nhàn phi? Đức phi? Hay là Võ
chiêu nghi lúc trước bị Nguyễn Chỉ đẩy ra khỏi ngực tiểu hoàng đế? Nếu
không thì là Hứa Từ? Trước mắt thoảng qua từng khuôn mặt nữ nhân, mỗi
người lại biến thành từng con rắn độc lè lưỡi ra. Ta biết mình giờ phút
này nên chạy, lại phát hiện hai chân đã cứng không cách nào cử động,
chẳng lẽ hôm nay ta thật sự chết ở chỗ này?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận