Thiếu Gia Hư Hỏng Xuyên Qua Thành Hoa Khôi

Ánh trăng sáng trong,
tràn ngập trong căn phòng. Cả trời đất sáng như ban ngày. Ta khoác áo
lông một mình đi tới cung vua, không có một tiếng động nào, xung quanh
cũng không có một ai. Cả hậu cung im ắng giống như thành trống.

Thấy ngự lâm quân đi tuần tra, ta nấp sau một hòn giả sơn, cả thân thể áp
sát vào, khuất tầm mắt của bọn họ. Tuy nói ta là một cung phi, nhưng nếu người khác phát hiện ta đêm hôm khuya khoắt không đi ngủ mà lại ở trong cung tản bộ, thật sự có chút kỳ cục.

Cho nên, nếu có phiền phức, có thể giảm bớt thì cứ giảm đi. Sau khi cảnh vệ kia đi qua, ta nghĩ
rằng không sao nên liền đứng lên. Nhưng ta lại đột nhiên nghe được tiếng nói chuyện của một đôi nam nữ, đợi khi nghe rõ ràng hai thanh âm kia,
ta cảm thấy cả người mình giống như đá nứt, cả lông tơ cũng dựng đứng
lên!!

Chỉ vì giọng nam kia thuộc về Hàn vương, mà chủ nhân của
giọng nữ, rõ ràng chính là người đứng đầu hậu cung, lão yêu bà thái hậu! Trong nháy mắt, điều duy nhất ta có thể làm, chính là đứng im đằng sau
núi giả, nếu như có thể, cũng muốn ẩn đi hô hấp.

Giọng nữ kia nói: “Vương gia, khi nào mới có thể động thủ?”

“Chờ một chút đi, mấy ngày nữa hãy nói, ta cảm thấy nếu bây giờ hành động
thì quá vội vàng, còn có rất nhiều chỗ chúng ta còn bỏ sót.” Thanh âm
trầm thấp lộ ra ý suy xét là của Hàn vương.

Lại nghe giọng nữ kia nói tiếp:

“Hàn vương quả nhiên danh bất hư truyền, trước khi hành động đều chuẩn bị sẵn mọi thứ, ngay cả giọt nước cũng không lọt.”

Lời của thái hậu dừng một chút. Sau đó thanh âm thay đổi, càng thêm mềm mỏng quỷ quyệt. Nàng nói tiếp:


“Nhưng sau khi chuyện thành công, vương gia ngàn vạn lần đừng quên đã hứa hẹn gì với thiếp thân. . . . . . .”

Ta chỉ cảm thấy tất cả da gà trên người đều nổi lên. . . . . . Chậc chậc,
Hàn vương sẽ không phải là một chân khác của lão yêu phụ này chứ? Hàn
vương gia a Hàn vương gia. . . . . Chậc chậc, vì quyền lực ngay cả nhan
sắc ngươi cũng dám hi sinh sao? Nhưng nếu có chuyện này thì Ngôn Chi
Thanh làm sao chịu nổi?

Đáng thương a, bỏ ra nhiều như vậy mà
không lấy được thứ mình muốn, hắn sẽ không phát điên chứ? Thế nhưng, đây không phải là việc ta nên lo lắng, nhìn tình thế trước mắt, bọn họ mưu
phản hay không chỉ là sớm hay muộn mà thôi, mà ta, hiện tại chỉ muốn đến đưa thuốc cho Nguyễn Chỉ, xem cô nương ngốc kia hiện giờ thế nào mà
thôi.

Vậy mà hai người kia cứ thì thầm không ngừng đằng sau núi
giả, làm hại ta ngay cả cử động cũng không dám. Công phu Hàn vương cao
như vậy, nếu hắn biết ta nghe bọn họ nói chuyện, đoán chừng sẽ giơ tay
chém xuống, mạng nhỏ này của ta cũng sẽ không còn.

Ta vẫn cứ đứng sau núi giả chờ đợi, vẫn cứ nghe một nam một nữ nói liên miên. Đang ở
thời điểm ta cho rằng mình ngay lập tức sẽ ngủ gục, Hàn vương hừ lạnh
một tiếng:

“Thái hậu nương nương xin tự trọng!!”

Tiếng
thét phẫn nộ như vậy, thoáng chốc liền dọa sâu ngủ của ta chạy mất,
chuyện gì xảy ra chuyện gì xảy ra a? Chẳng lẽ lão yêu bà kia rốt cuộc
nhịn không được liền bá vương ngạnh thượng cung [1] Hàn vương sao?


[1] Cưỡng gian.

Đáng thương a, Hàn vương đáng thương trinh tiết khó giữ được a. . . . . Vừa
nghĩ tới dáng vẻ Hàn vương khi bị lão yêu bà kia đè ở phía dưới, ta liền cảm thấy cả đầu có cảm giác co rút đau đớn.

Làm sao lại vậy? Làm sao có thể a? Hàn vương thoạt nhìn cũng không phải là kẻ yếu đuối nhu
nhược, hơn nữa, chẳng lẽ hắn không thể phản kháng sao? Ta vừa nghĩ đến
đây, liền nghe “bịch” một tiếng, tựa hồ có người nào đó đã té lăn quay
trên đất. Rồi sau đó, liền thấy Hàn vương sau núi giả đùng đùng tiêu sái đi ra.

Sau đó không lâu, thái hậu cũng lảo đảo đi ra, chẳng qua
là cặp phượng mâu kia lóe lên vẻ xấu hổ. Ngươi nói rằng có thể không
thẹn quá hóa giận sao? Người ta tự đưa đến, lại bị ruồng bỏ, phải nói lá gan Hàn vương gia cũng coi như đủ lớn, cho nên có thể can đảm trắng
trợn cự tuyệt như vậy. Nếu không phải quá mức tự kiêu cũng chính là tin
chắc thắng lợi. . . . . .

Quên đi. . . . . . Những chuyện này đâu có liên quan gì đến ta? Ban đêm gió lớn, ta mặc áo lông cừu, liền tới
chỗ Nguyễn Chỉ. Trong chốc lát, ta đã tới nơi. Xung quanh rất yên tĩnh,
ngay cả người giữ cửa cũng không có. Đè xuống cảm giác bất an trong
lòng, ta nhanh chóng qua cửa cung rồi tiến vào trong điện, phía ngoài là một cung nhân đang ngủ trên giường. Thế nhưng khi đi vào phòng, cũng
chỉ có một mình Nguyễn Chỉ.

Nguyễn Chỉ nằm lì ở trên giường, trên lưng nàng không đắp gì cả, vẫn là vết máu xen kẽ. Nàng vẫn chưa ngủ.
Nghe tiếng bước chân, nàng quay đầu lại nhìn ta, trong đôi mắt kia là
chua cay khổ sở không nói thành lời.


“Muội muội, ta cũng biết ngươi sẽ trở lại.”

Ta đi tới trước giường, không dám nhìn nàng, cũng không hỏi gì nàng, chỉ lấy thuốc bột từ trong ngực ra bôi cho nàng.

“Muội muội a. . . . . . Đừng không quan tâm tới ta được không?”

Tay nhỏ bé của Nguyễn Chỉ kéo tay áo ta, hơi có chút làm nũng. Vẻ mặt trầm
xuống, ta vẫn không để ý tới nàng, chẳng qua là động tác tay không tự
chủ nhẹ nhàng hơn. Một lúc sau, nàng yếu ớt nói:

“Muội muội vẫn còn giận tỷ tỷ sao?”

“Tức giận? Tỷ tỷ nói đùa sao? Vì sao ta phải tức giận?”

Mặc dù nói như vậy, giọng điệu ta lại nhẹ nhàng hơn. “Muội muội a. . . . . .”

Nguyễn Chỉ hạ tay xuống, ôm lấy cánh tay ta, cơ hồ ngay cả người cũng dán vào
ta. Nhìn nàng người đầy vết thương, cùng với vẻ mặt cố chấp của nàng, ta nói:

“Nguyễn Chỉ, ngươi thật sự muốn làm vậy? Hơn nữa vĩnh viễn cũng không đổi ý?”

“Đúng vậy, muội muội, vì hắn, muốn ta làm gì ta cũng sẽ vui vẻ chịu đựng.”

Không nhịn được khẽ thở dài, mặc dù trước khi đến ta đã biết nàng sẽ nói như
vậy, vậy mà khi chính tai mình nghe được, lại có cảm tưởng thật khác. Cố gắng ngăn lại cảm giác thê lương trong lòng, ta ngẩng đầu nhìn thẳng
vào mắt nàng, gằn từng chữ một:

“Nguyễn Chỉ, như vậy ngươi sẽ chết! Tuyệt đối sẽ chết!”

Vừa dứt lời, Nguyễn Chỉ vẻ mặt trắng bệnh vội vàng đáp:

“Vậy thì xin muội muội nể tình người sắp chết là ta, sau này thay ta chăm sóc hoàng thượng.”


Nhìn đôi mắt ngấn nước kia, ta sao lại có dự cảm không tốt? Nghiêm túc gật
đầu, trên mặt Nguyễn Chỉ liền lộ nụ cười vui vẻ. Đó là nụ cười đẹp nhất
mà ta từng thấy ở Nguyễn Chỉ. Đợi đến khi ta trở lại Tuyền Lan điện,
tiểu hoàng đế vẫn đang gục trên bàn ngủ.

Nhìn hắn ngủ say mà chân mày vẫn nhíu thật chặt, tựa hồ có vô tận bi thương, ta cũng không nỡ hạ thủ. Vì vậy, ta ngồi cạnh hắn cầm rượu tự rót uống, cứ như vậy trải qua một đêm dài.

Tiểu hoàng đế a tiểu hoàng đế, ngươi có biết có một nữ tử ngu ngốc hi sinh cho ngươi thế nào không?

Sáng hôm sau, khi ta tỉnh lại thì tiểu hoàng đế đã đi rồi. Yên lặng bò lên
giường nằm, ta chỉ cảm thấy choáng đầu hoa mắt. Trong tim có một chỗ mơ
hồ co rút đau đớn rồi lại không rõ rốt cuộc là vì sao. Sau đó lại cảm
thấy chán ăn, cứ như vậy lại qua mấy ngày, ta cũng không gặp tiểu hoàng
đế.

Ngày hôm đó, ta tản bộ trong ngự hoa viên thì vô tình gặp
tiểu hoàng đế, lúc đó, sắc mặt của hắn tựa hồ càng tái nhợt hơn, xám
ngắt như màu than chì, giống như ngay lập tức hắn sẽ chết, giống như ánh nến trong gió, thế nhưng ta lại cảm thấy không đúng, không phải nếu có
Nguyễn Chỉ hắn sẽ không chết sao? Vậy bây giờ đến tột cùng đã có chuyện
gì xảy ra?

“Hoàng thượng.” Đi đến trước mặt hắn phúc thân một
cái, ta vô cùng thành khẩn nói: “Hoàng thượng, người cần bảo trọng long
thể a.” Mặc dù. . . Thật ra thì ta cảm thấy long thể căn bản cũng không
tồn tại. . .

Tiểu hoàng đế nhàn nhạt nhìn ta, sau đó quay đầu đi. Không thể nào? Mấy ngày không thấy ta liền giống như không muốn gặp
mặt? Thèm vào, lão tử cũng không muốn gặp ngươi. Sờ sờ mũi, ta vẫn muốn
nói tiếp: “Hoàng thượng. . . Mấy ngày này, ngươi cần cẩn thận một chút.”

Vẫn nên tiết lộ cho hắn một chút, mặc dù ta rất hoài nghi, thật ra hắn đã biết hết. . .


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận