Kỳ nghỉ hè gần tới kết thúc, nhiệt độ lại không có giảm bớt một chút nào.
Cổng trường Cao trung Thanh Tư Lập làm từ đá cẩm thạch, cách thật xa vẫn có thể cảm nhận được cái nóng thiêu đốt con người ta.
Trong vườn trường yên tĩnh không tiếng động, chỉ có ngẫu nhiên hai ba người bị giáo viên gọi đến trường, bước nhanh băng qua nhiệt độ này mà đến sân thể dục.
Bác bảo vệ trong phòng an ninh đang mơ màng sắp ngủ trước cái quạt cũ.
Bỗng có tiếng động lớn truyền tới, bác sợ tới mức giật mình, tỉnh lại trong nháy mắt, thuần thục mà túm khăn lông ướt xoa xoa cái trán cùng mồ hôi nóng trên cổ.
Bác vội vội vàng vàng đem mũ bảo vệ màu đen đội lên đầu, khuôn mặt nghiêm túc đi ra phòng an ninh, hét lớn: "Ai ai ai, không biết rằng không được phép đi xe trong trường à......"
Nói đến một nửa, bác liền trợn tròn mắt, nhìn quái vật khổng lồ trước mắt......!Nếu không nhìn nhầm thì nó là một cái máy kéo?
Dưới ánh mặt trời, cái vỏ màu đỏ tỏa sáng rực rỡ, bánh xe phía sau cao nửa người nhìn rất kiên cố, chính nó đã tạo ra tiếng động khiến người ta phải đau đầu lúc nãy.
Bác bảo vệ:......!
Bác ở Trường Cao trung Thanh Tư Lập làm bảo vệ nhiều năm như vậy, cái siêu xe nào mà chưa thấy qua, cái máy kéo này vẫn là lần đầu.
Ngay lúc bác đang ngẩn người, chỉ nghe một tiếng lách cách, tiếng động cơ nhức óc kia cuối cùng cũng dừng lại.
Một người đàn ông mặc áo trắng ngắn tay nhanh nhẹn nhảy xuống rồi đi thẳng đến chỗ bác.
Bác còn chưa kịp phản ứng thì đôi tay đã bị người ta gắt gao nắm lấy, anh ta cười nói với bác bằng tiếng phổ thông lưu loát: "Thật ngại quá, tôi đưa con trai đến đây để làm thủ tục chuyển trường, cũng không biết nhà trường không cho xe đi vào.
Chẳng qua, bác xem cũng có ai nhìn thấy đâu, hay là châm chước cho tôi đỗ xe ở đây một lát."
"Bác bảo vệ, làm phiền bác rồi."
Một giọng nói trong trẻo lại mang theo tinh thần phấn chấn, không biết từ khi nào ló ra một thiếu niên cũng mặc áo trắng ngắn tay, một cái quần đùi rộng, trên chân còn tùy ý dẫm lên một đôi dép lào, lộ ra tới làn da trắng đến phản quang.
Bác bảo vệ hơi nghiêng đầu, đúng lúc nhìn thấy nụ cười tươi tắn và vui vẻ của thiếu niên dưới chiếc mũ rơm to tướng, bác thầm nghĩ, đứa nhỏ này thật tươi tắn, giống như đứa bé trong bức tranh ngày Tết của gia đình vậy.
Bác vung tay rồi nói: "Nói thì hay lắm, đợi hai ngày nữa là khai giảng rồi, đến lúc đó thì không được phép đi xe vào trường nữa!"
Người đàn ông liền nói cảm ơn rồi quay lưng đi vào trường.
Thiếu niên liền đi theo ngay phía sau, được hai bước đột nhiên quay đầu lại, lấy từ túi quần miệng rộng mấy viên kẹo đường rồi nhét vào tay bác bảo vệ: "Cảm ơn bác!"
Bác nhìn kẹo đường màu sắc rực rỡ trong tay, dở khóc dở cười, tùy tiện chọn một cái hướng trong miệng mà ném, khoang miệng nháy mắt bị hương dâu tây lấp đầy.
Bác vừa ngâm nga bài hát vừa chậm rãi quay về phòng an ninh, thỉnh thoảng lại quay lại nhìn cái máy kéo màu đỏ, cuối cùng không nhịn được mà thầm cảm thán: "Cũng khá đẹp trai nhỉ!"
Tiếng máy kéo đột ngột vang lên trước đó đã thu hút sự chú ý của những học sinh đến sớm, có người ló đầu ra ngoài cửa sổ phòng học để nhìn, hậu quả là suýt bị cái máy kéo ở cổng trường làm mù mắt, phản ứng đầu tiên là lấy điện thoại ra chụp ảnh rồi đăng lên vòng bạn bè.
Đối với hai cha con đi làm thủ tục chuyển trường này, tuyệt nhiên không hề hay biết.
"Cha thấy trường học này cũng không hẳn là tốt, cách nhà ta xa quá, cha và mẹ con còn chưa nghĩ ra biện pháp nào để có thể chăm sóc con." mắt thấy sắp đến cửa khu dạy học, Đường Huy Hoằng như cũ không có ý định từ bỏ, cuối cùng còn muốn cứu vãn một chút, "Con trai à, hiện tại đổi ý vẫn còn kịp, cha đưa con về nhà."
"Nếu cha nói với dì Vương trường này không tốt, dì ấy nhất định sẽ cảm thấy áy náy."
Đường Hiệt vươn tay duỗi thẳng chiếc mũ rơm to tướng của mình, viền băng dán cá nhân ở ngón áp út cứ thế mà bong ra vì mồ hôi, "Hơn nữa, mẹ con còn cho thuê nhà, bận nhiều ngày như vậy, giờ ta mà trở về, bà ấy còn không mang ta ra đánh à."
Đường Huy Hoằng bĩu môi: "Nói bậy, mẹ con có nổi giận cũng chỉ đánh cha, bà ấy thương con như vậy, sẽ không động vào một ngón tay của con đâu!"
Đường Hiệt "hắt nước bẩn" không thành, dứt khoát làm nũng nói: "Cha à, con mà được nghỉ sẽ về thăm mọi người liền."
"Hừ!"
Đường Huy Hoằng thấy con mình quyết tâm muốn chuyển trường liền tức đến mức bước lên cầu thang rầm rầm.
Kết quả đi được hai bước lại phát hiện căn bản chẳng có ai đi theo cả.
Đường Huy Hoằng sửng sốt, quay đầu liền thấy Đường Hiệt dừng lại trước một bảng thông báo điện tử.
Ông lặng lẽ quay lại, "Con đang xem cái gì vậy?"
Đường Hiệt giật mình, sau khi lấy lại tinh thần thì liền cười rồi chỉ vào mục thông báo: "Bảng danh dự và thông báo kỳ 1 của Trường Cao trung Thanh Tư Lập."
Đường Huy Hoằng híp mắt ghé sát vào nhìn nhìn, chỉ thấy một bức ảnh được dán ở bên trái bảng vàng danh dự năm nay, một thiếu niên có nước da ngăm đen, lông mày lưỡi kiếm, đôi mắt sáng như sao, cái cằm nâng cao lộ ra hầu kết của hắn, khuôn mặt đầy sự khinh thường, bên cạnh là ba chữ "Dương Tinh Vũ"
Ông nhíu mày, nhìn danh sách bản tin bên phải, xếp hạng nhất cũng là tên này! Một học kỳ bị thông báo phê bình 45 lần, công khai đọc diễn cảm thư ăn năn 32 lần......!
"Cha, cậu ấy không phải rất thú vị sao?" Đường Hiệt cười gian manh, lộ ra răng nanh nho nhỏ.
Đường Huy Hoằng xanh tái mặt, kéo con trai lên phòng hiệu trưởng ở trên lầu: "Thú vị cái rắm, đi nhanh lên, chậm trễ thêm một chút thì cha sẽ bị bọn người kia bắt được."
Đường Hiệt lưu luyến rời đi, đôi mắt cười dưới mũ rơm như rơi vào ánh mặt trời, lấp lánh toả sáng.
Thủ tục chuyển trường nhanh chóng được hoàn thành, khi hai cha con đi ra, trên tay họ cầm theo bộ đồng phục màu xanh cùng một chồng sách mới.
Đường Hiệt tạm biệt bác bảo vệ, máy kéo lại phát ra tiếng rầm rầm lần nữa, đưa hai cha con nhà Đường đi vào tiểu khu gần đó.
==========
Dương Tinh Vũ bị tạp âm cách vách đánh thức.
Hắn bực bội xoa mái tóc đã mọc dài qua mắt, bàn tay còn lại đặt ở trên trán hiện lên khớp xương rõ ràng, mắt nhắm mắt mở, một lúc sau, đầu óc tỉnh táo hẳn, chân tay lại nhức mỏi không thôi.
Hắn thở dài thườn thượt, già rồi già rồi, nếu không phải sáng qua vội vã chạy từ chỗ cha mẹ về, rồi làm bài tập hè cả đêm thì hôm nay cả người đã chẳng khó chịu.
Nhớ trước đây còn kiêu ngạo ba ngày ba đêm chạy Marathon còn khoác lác không cần thở!
Cách vách loáng thoáng nghe thấy tiếng nói chuyện, có vẻ không chỉ có một người.
Điện thoại để chế độ im lặng chẳng khác gì cái hộp kín, lúc thì mở khoá chẳng có tin nhắn nào, lúc thì thông báo tinh tinh đua nhau kéo đến.
Dương Tinh Vũ nhếch miệng khi thấy hàng tin nhắn kéo mãi không hết, lướt đến chỗ cha mẹ rồi bấm vào người gửi tin nhắn nhiều nhất—— Vương Chúc Kỳ.
Mười mấy tin nhắn thì hầu như đều vô nghĩa, không phải than vãn rằng cô đơn nhàm chán thì cũng kể chuyện ngu ngốc cô em gái ấy làm.
Dư lại mấy cái, Dương Tinh Vũ cũng không muốn nghe, dứt khoát để lại cho một câu lời nhắn: "Em là có bệnh à!"
Chưa đầy năm giây sau thì Vương Chúc Kỳ đã gọi điện thoại đến.
Dương Tinh Vũ hít sâu một hơi, đem điện thoại đặt cách tai hơn năm centimet rồi mới ấn trả lời cuộc gọi, ngay lập tức, giọng Vương Chúc Kỳ hét lớn vang khắp phòng: "Vũ ca, anh rốt cuộc cũng tỉnh! Cả một buổi tối luôn, em cứ nghĩ rằng anh tu tiên không chừng!"
"Em nói nhỏ chút, đau đầu."
Vương Chúc Kỳ không hạ giọng mà còn nói lớn hơn, phấn khởi duỗi thẳng chân:"Vũ ca, buổi sáng hôm nay anh bỏ lỡ một sự kiện siêu siêu siêu cấp thú vị!"
"Thú vị? Em ở quảng trường múa thoát y à?"
Dương Tinh Vũ nghe được ban công cách vách có tiếng lách cách, hắn nhíu mày, lê dép chậm rì rì đi qua, muốn nhìn xem cách vách đang làm gì, rốt cuộc là chuyển nhà hay là buôn bán.
"Nếu anh muốn xem, em có thể nhảy cho một mình anh xem nha." Vương Chúc Kỳ cười có chút khinh miệt.
"Cút!" Dương Tinh Vũ không nhịn được cười mắng một câu.
"Haha, Vũ ca em nói cho anh nghe, chuyện này tuyệt đối còn thú vị hơn so với em múa thoát y, sáng hôm nay có học sinh mới tới, anh biết học sinh mới có bao nhiêu đặc biệt sao!"
"Ba đầu sáu tay? Người ngoài hành tinh? Thiên ngoại phi tiên*?"
*thiên ngoại phi tiên: bắt nguồn từ bộ phim "Thiên ngoại phi tiên".
Bộ phim kể về Thất công chúa ở thiên đình, do bướng bỉnh nên bị Ngọc Hoàng đày xuống nhân gian, sau khi làm đủ 100 việc tốt mới được quay về.
Sau đó nàng yêu luôn Đổng Vĩnh - chàng trai thư sinh được giao cho công việc chăm sóc công chúa, Ngọc Hoàng biết chuyện, muốn cản trở hai người, nhưng cuối cùng họ vẫn bảo vệ được tình yêu của mình.
(Cre: wikipedia)
Nói nôm na là tiên nữ hạ phàm đó mọi người:))
Dương Tinh Vũ một bên trả lời cho có lệ, một bên đẩy cửa ban công ra, bụi bặm dưới ánh nắng màu cam như đang nhảy nhót, mũi liền giật giật vài cái, cứ vậy mà hắt xì hai ba cái liền, vốn dĩ đang đau đầu, hắt xì như vậy càng đau đến choáng váng, sau đó nước mắt đều tuôn ra.
Vương Chúc Kỳ nghe được tiếng hắn sụt sịt mũi, khoa trương nói: "Ai da! Vũ ca anh làm sao vậy? Đoán không được cũng đừng khóc a!"
Dương Tinh Vũ không trả lời cô, dùng khuỷu tay che lại mũi, phẫn nộ trừng hướng cách vách, chỉ thấy trên ban công đối diện tất cả đều là đất thổ nhưỡng màu đen, trong góc còn có chồng chất chậu hoa lớn nhỏ khác nhau.
Nói đến kết cấu tiểu khu này cũng kỳ quái.
Diện tích xây dựng không lớn nhưng nhà nào cũng có một cái ban công nhỏ hướng ra ngoài dẫn đến hai ban công tầng một san sát nhau, qua cái tường ngăn cách cao nửa người là có thể thông qua ban công sang nhà hàng xóm, cho nên để đảm bảo sự riêng tư thì nhà nào cũng lắp đặt dây thép gai như cái lồng sắt ở ban công.
Nhưng mà Dương Tinh Vũ lại không lắp, thứ nhất là vì hắn lười, thứ hai là cách vách vẫn luôn không có ai ở, cho nên phòng hắn và phòng cách vách không có gì cản trở.
Nhận thấy có người từ bên cách vách đi tới từ hướng ban công, hắn nhanh chóng chà xát cái mũi để ngừng hắt xì, muốn hỏi rằng mới tới thì có thể giảng đạo lý không, sao lại để ban công bẩn như thế, nhưng lại nể là hàng xóm.
Ai không biết còn tưởng ban công này 4-5 năm không quét dọn.
May là trước khi nghỉ hè hắn đã thu dọn quần áo, nếu không hiện tại nói không chừng sẽ có một lớp mặt nạ bụi đất trên quần áo.
Hắn khí thế vuốt tóc ra phía sau, kết quả người nọ không mở cửa mà lại rời đi, Dương Tinh Vũ chỉ kịp thấy cánh tay trắng nõn mảnh khảnh cùng băng dán cá nhân ở ngón áp út, ngay lập tức, hắn liền há hốc mồm, cách vách vang lên tiếng đóng cửa rồi hoàn toàn im ắng.
Dương Tinh Vũ nhụt chí, bả vai khuỵu xuống, xem ra hàng xóm cách vách đã cảm nhận khí thế của hắn, sau đó sợ hãi bỏ chạy.
"Hey hey hey, Vũ ca anh còn đang nghe không đấy?"
"Đây đây......" Dương Tinh Vũ hữu khí vô lực* trả lời, cắn răng dùng sức duỗi lưng một cái.
* hữu khí vô lực: một cách không có sức lực
"Em nói nè Vũ ca, học sinh chuyển trường kia tự nhiên lái máy kéo vào trường! Thịch thịch thịch, âm thanh kia vang vọng khắp vườn trường a! Hơn nữa em nghe nói máy kéo kia là ngũ thải ban lan hắc* nhưng rất phong cách! Ai, anh nói xem sao em không nghĩ tới còn có cách xuất hiện bắt mắt như vậy nhỉ!"
*ngũ thải ban lan sắc: Màu đen đầy màu sắc, từ thông dụng trên internet, từ bắt nguồn từ bài đăng trên blog Weibo vào tháng 5 năm 2017, phàn nàn về nhu cầu của khách hàng về "logo có thể phóng to trong khi thu nhỏ một chút không", điều này đã khơi dậy thiện cảm của các nhà thiết kế, "Colorful" Gorgeous "được nhiều người biết đến là một bình luận nóng hổi về bài đăng trên blog này.
Nó có nghĩa là chế giễu một số khách hàng không hiểu gì về thiết kế.
(Cre: google)
"Máy kéo có gì đặc biệt hơn người?"
"A?"
"Trước mắt anh đang có một cái đây."
Dương Tinh Vũ vẫn để tay giữa không trung, hắn nhìn chằm chằm bãi đậu xe dưới lầu, cùng với "ngũ thải ban lan hắc" tạo cảm giác vô cùng khác biệt, một thân máy kéo đỏ chói như "Hạc giữa bầy gà".
Hắn nhướng mày, buồn bực mà suy nghĩ, máy kéo bây giờ phổ biến đến vậy à?
==========
Tác giả có điều muốn nói:
Máy kéo có thể chạy trên đường, nó cũng có thể chạy đường dài, rất khoẻ, vì vậy máy kéo ở truyện thực sự là một cái máy kéo..