"Đường Hiệt......!Giấy gói kẹo......!Chẳng trách lúc trước cảm thấy cậu ta quen mắt......"
Dương Tinh Vũ ảo não mà vỗ vỗ trán, chợ đêm hôm đó chắc chắn cậu ta tức giận rồi, vẻ mặt vẫn giống trước kia như đúc.
"Vũ ca! Vì cái gì học sinh mới có thể ngồi cùng bàn với anh, còn em không được! Em mơ ước cái chỗ này hơn một năm a, anh có biết em mỗi lần tan học chạy tới tìm anh mệt như thế nào không!"
Vương Chúc Kỳ với lông mày thưa thớt, bộ dạng vừa uỷ khuất vừa ghen ghét xông tới, cậu ta hừ hừ hai tiếng, nheo mắt nói, "Còn mặc đồng phục, anh thật là Vũ ca của em sao? Không phải yêu quái nào trộm túi da* Vũ ca đi!"
*ý nói đóng giả Tinh Vũ
Cậu ta còn muốn vươn tay giật nhẹ mặt Dương Tinh Vũ, kết quả bị đối phương không chút lưu tình chặn lại.
"Động tác nhanh nhẹn này, đúng là Vũ ca đại nhân của em a!"
"Anh không muốn mỗi ngày đều đau mắt."
Dương Tinh Vũ đem bài tập ném trên bàn, đứng lên đi ra ngoài, "Cây cột*, em lát nữa giúp anh nộp bài tập, anh đi WC."
*"cây cột" "柱子" (Zhù zi) đồng âm với Chúc Kỳ "祝岐" (Zhù qí)
"Được rồi!"
Vương Chúc Kỳ vui vẻ dọn bài tập trở về chỗ ngồi của mình, đi đến một nửa mới phản ứng lại, "Vũ ca có phải vừa mới châm chọc mình không nhỉ? Ngồi cùng mình làm gì mà mắt lại đau!"
Dương Tinh Vũ đút hai tay vào túi quần, bước chân lười nhác mà đi ra lớp, nhưng mà đi chưa được hai bước, tốc độ chân càng lúc càng nhanh, cuối cùng cũng rút tay ra, hai tay trước sau đong đưa, không biết còn tưởng rằng hắn thi đi bộ ở hành lang.
WC ở lầu một, ngoại trừ sân thể dục và tan học, thì đây là nơi tập trung đông học sinh nhất.
Dương Tinh Vũ xuyên qua đám người, vội vội vàng vàng đi vào WC nam, giây tiếp theo lại quay đầu đi ra.
Không không không, quá kích động.
Hắn đợi cậu trở về không phải là được rồi sao? Đều ở cùng lớp, hiện tại vẫn là ngồi cùng bàn! Vì cái gì muốn đích thân chạy đến WC tìm người đâu, đối phương nói không chừng còn tưởng hắn là biến thái!
Nhưng mà......
Dương Tinh Vũ sờ sờ lên lỗ tai đang nóng, phảng phất có thể nghe được tiếng trái tim đang đập vô cùng kích động.
Gặp được bạn chơi cùng thời thơ ấu thất lạc đã lâu xác suất lớn bao nhiêu chứ? Đúng lúc cùng cậu trở thành hàng xóm kiêm ngồi cùng bàn xác suất lại lớn bao nhiêu chứ?
Không nghĩ tới loại sự kiện có xác suất vô cùng nhỏ này hắn đều có thể có được!
Dương Tinh Vũ nhớ rõ Đường Hiệt, hơn nữa ấn tượng khắc sâu, bởi vì đó là bạn cùng tuổi duy nhất mà hắn đã gặp thời thơ ấu.
Chẳng qua Đường Hiệt của hiện tại cùng với cục bột nếp nhỏ trong ấn tượng của hắn có chút không giống nhau, rõ ràng khi còn nhỏ vừa đáng yêu lại ngoan ngoãn, làm thế nào khi lớn lên liền trở nên cáu kỉnh như vậy.
"Chắc là chưa về lớp ha."
Mắt thấy chuông báo hiệu tiết hai vang lên, cũng không chờ Đường Hiệt, Dương Tinh Vũ nhìn bốn phía xung quanh một chút, trong óc trực tiếp quyết định về lớp, nhưng hai chân cố tình có ý nghĩ của chính mình, xoay cái bẻ lái vào WC nam.
Trong WC đã không còn nhiều người, hắn chột dạ mà đi vào phía bên trái, đi sát vách hướng các cửa cách ngăn nhỏ giọng nói: "Đường Hiệt? Có ở đây không? Tôi tới đưa giấy cho cậu."
Loảng xoảng ——
Cửa cách ngăn phía bên phải bị đẩy ra, ngay sau đó có người đi ra.
Dương Tinh Vũ tuy rằng không dám đối mặt với tình huống này, nhưng trái tim nhỏ run lên, căng thẳng đến mức đứng nghiêm, còn miệng theo bản năng mím chặt lại.
Rầm ——
Tiếng vòi nước được mở.
Dương Tinh Vũ tay chân nhẹ nhàng đi qua, vừa nhìn xung quanh liền thấy bốn nam sinh đứng trước bồn rửa tay, hắn híp híp mắt, phát hiện trong đó cũng không có Đường Hiệt.
Hắn bĩu môi, vừa định xoay người trở về tiếp tục tìm, liền nghe được kia bốn nam sinh đối thoại.
"Mày biết học sinh chuyển trường ở lớp một kia không?"
"Chính là học sinh chuyển trường quê mùa trong truyền thuyết lái máy kéo tới trường học sao? Ha ha ha, nhà nó có phải hay không còn thiếu nợ a, có người nghe được cha nó vẫn luôn thúc giục nó chạy nhanh đi, nói cái gì mà sợ bị người ta tìm được."
"Vãi chưởng, nó có thể vào Trường Thanh là dựa vào thành tích? Này phải đến cấp bậc nào mới có thể chuyển trường lúc học mười một chứ, học thần?"
"Hừ, học giỏi có ích lợi gì chứ, đồ quê mùa như nó thời gian tiếp đây khẳng định không sống tốt được."
"Đều không cần sau này, mới vừa khai giảng liền có người tìm cậu ta gây rối."
"Ai a? Dương Tinh Vũ?"
"Không phải cậu ta, tao vừa mới thấy mấy học sinh lớp mười hai đem nó đi."
"Mang đi đâu!"
Tiếng gầm giận dữ vang lên, bốn nam sinh trước bồn rửa tay bị hoảng sợ, có người không cẩn thận chặn vòi nước, trực tiếp bị nước bắn vào mặt.
"Dương Tinh Vũ?!"
Bốn người quay đầu lại, nhìn đến người đang tức giận đi về phía họ, sợ tới mức không ngừng dựa vào bồn rửa tay, quần áo ướt cũng không rảnh lo.
"Cái gì mang đi đâu?"
"Vũ ca Vũ ca, có chuyền gì từ từ nói, mới vừa khai giảng, chúng em hẳn là không đắc tội gì anh đi."
Dương Tinh Vũ nắm cổ áo một người trong số họ, gằn từng chữ: "Tao hỏi mày, học sinh chuyển trường trong lớp tao bị mang đi đâu!"
Bốn người bừng tỉnh ngộ, bọn họ nhìn nhau, trầm mặc một lúc.
"Nói mau! Đừng ép tao động thủ!" Dương Tinh Vũ gấp đến độ đỏ mắt, nếu hắn đoán không sai, học sinh lớp mười hai trong miệng bốn người này, hẳn là bởi vì trước đó đánh bạn học tới mức nằm viện, suýt nữa bị đuổi học.
Học sinh bị hắn kéo cổ áo rụt rụt cổ, yếu ớt mà mở miệng nói: "Hẳn là, hẳn là sân vận động, tên học sinh lớp mười hai kia rất thích đem người đến sân vận động đi."
Dương Tinh Vũ cũng không rảnh phân biệt tính xác thực của tin tức, hắn liền buông tay ra liều mạng chạy ra ngoài.
"Vãi chưởng, tình huống gì thế này!"
Nam sinh bị kéo cổ áo hai chân mềm nhũn suýt thì té ngã, còn may là người bên cạnh tay mắt lanh lẹ đỡ lấy cậu, cậu chỉ chỉ hướng Dương Tinh Vũ rời đi, "Hắn và học sinh chuyển trường có quan hệ gì a, kích động như vậy......"
Chuông vào học vang lên.
Dương Tinh Vũ căn bản không nghe thấy, hắn chỉ lo chạy về phía sân vận động.
Ở trong trí nhớ của hắn, thân thể Đường Hiệt vẫn luôn không tốt, nếu thật sự bị người kia khi dễ thì sao!
Hắn nhìn sân vận động ở phía xa, nhịn không được mắng một tiếng trong lòng, xa như vậy làm gì!
Trường Cao trung Thanh Tư Lập coi trọng phát triển toàn diện trí thể mỹ, bởi vậy ngoài sân thể dục, sân cỏ bóng đá, còn có sân vận động trong nhà rất lớn.
Nhà trường công bố với mọi người, đây là vì có thể cho học sinh gió mặc gió, mưa mặc mưa học thể dục.
Nhưng mà trên thực tế, sân vận động trong nhà từ khi xây dựng đến nay không được sử dụng nhiều, các giáo viên vẫn viện lý do trời mưa không thể ra ngoài, tận dụng giờ thể dục để dạy học.
Kỳ thật từ vị trí sân vận động trong nhà này đã vạch trần lời nói dối của nhà trường, rõ ràng còn có chỗ khác, nhà trường lại cố tình đem sân vận động xây ở góc xa nhất, cách khu dạy học rất xa, trong phạm vi 500 mét chỉ có một nhà kho.
Khi Dương Tinh Vũ chạy đến sân vận động đã đổ mồ hôi đầm đìa, thở hồng hộc.
Hắn hít sâu một hơi, cầu nguyện Đường Hiệt đủ thông minh, có thể toàn thân mà lui.
"Học trưởng là muốn em chơi bóng rổ với anh sao? Hiện tại đã vào học rồi a, anh có thể đừng tuỳ hứng như vậy chứ?"
"Sao lại tức giận, anh cũng thật giống trẻ con đi, tiểu Hoàng nhà em cũng như vậy, chỉ cần không chơi với nó, nó liền giận dỗi."
"À vâng, quên nói, tiểu Hoàng là con chó nhỏ em nuôi, học trưởng với nó đáng yêu như nhau."
Dương Tinh Vũ vừa đến cửa liền nghe giọng nói mang theo ý cười của Đường Hiệt trong sân vận động.
Rõ ràng là toàn trào phúng, cậu lại cố tình nói như mang tình ý chân thành, phảng phất chính mình không hề có ý tứ khiêu khích đối phương.
Dương Tinh Vũ:......
Hắn giống như lo lắng vô ích.
"Rầm!"
Trong sân vận động truyền ra một tiếng vang lớn.
Dương Tinh Vũ không có chần chờ, hướng cửa đạp một phát thật mạnh.
"Loảng xoảng!"
Cửa bị đá mạnh phát ra âm thanh càng thêm vang dội, không ngừng vang vọng trong sân vận động trống trải.
Người bên trong hiển nhiên không nghĩ tới lúc này sẽ có người đến, theo bản năng nhìn qua.
Người tới đưa lưng về phía mặt trời nên không thấy rõ khuôn mặt, nhưng làn da ngăm đen cùng hầu kết đã tiết lộ thân phận của hắn.
Hai mắt Đường Hiệt sáng lên, thậm chí cảm thấy đau đớn trên người đều giảm bớt không ít.
Cậu chẳng thể nghĩ tới chính mình đi WC, đều có thể gặp bạo lực học đường, càng làm cho cậu cảm thấy không thể tưởng tượng được chính là, nam sinh đưa cậu đến sân vận động vậy mà quang minh chính đại ở ngoài WC chặn đầu cậu, học sinh xung quanh không để ý cũng không ngăn cản.
Cậu vừa định kêu Dương Tinh Vũ, liền thấy được biểu tình âm trầm của đối phương, Đường Hiệt nghĩ nghĩ lại ngậm miệng lại.
Dương Tinh Vũ hiện tại chỉ cảm thấy tức giận.
Đường Hiệt vậy mà bị trói vào giá trụ bóng rổ!
Bên người cậu rải rác mấy quả bóng rổ, đồng phục còn có dấu bóng rổ.
Mà đầu sỏ gây tội chính là nam sinh tóc tết đối diện Đường Hiệt, bên người cậu ta còn một sọt bóng rổ.
"Nha, sao mày lại tới đây?" Nam sinh tóc tết nhìn rõ mặt Dương Tinh Vũ liền cười chào hỏi, hoàn toàn không có bộ dạng bị phát hiện làm chuyện xấu.
Dương Tinh Vũ nén giận, hai tay siết chặt đút vào túi quần, cố nặn ra một nụ cười nói: "Muốn tìm chỗ để ngủ bù, nơi này không phải yên tĩnh sao, tao có phải hay không quấy rầy Lý ca làm việc? Thật ngại a."
Hắn vừa nói vừa đi qua, còn làm bộ làm tịch ngáp một cái.
Lý Phụng cầm lấy một quả bóng rổ đặt ở trong tay nhồi bóng hai lần, đột nhiên ném mạnh về phía Đường Hiệt, bóng rổ cùng sàn nhà va chạm phát ra tiếng động lớn, bắn ngược trúng giữa mặt Đường Hiệt.
Thiếu niên gầy yếu kêu rên một tiếng, gương mặt trắng nõn tức khắc đỏ lên.
Lý Phụng thấy thế cười to ra tiếng: "Không sao, mày có thể cùng tao chơi a, tao nói cho mày biết, cái đồ quê mùa này rất thú vị, đánh như thế nào cũng không xin tha, chỉ cần một cú ném liền để lại dấu vết, quả thực chính là bia ngắm hoàn mỹ."
"Kia thật đúng là rất thú vị," Gân xanh trên trán Dương Tinh Vũ giật giật, hắn cảm giác mỗi một chữ bản thân đang nói đều là cố nặn từ kẽ răng ra, "Để tao đến xem thử."
"Đúng không......"
Lý Phụng còn chưa nói xong, liền cảm thấy một luồng gió thổi qua bên tai, ngay sau đó mặt bị đánh một quyền thật mạnh, lỗ tai tức khắc ù đi.
Cậu ta bước hụt một cái, thân thể ngửa ra sau, xô ngã sọt bóng rổ, sau đó liền cùng mấy quả bóng ngã xuống đất.
Nửa mặt đều tê dại, qua một hồi lâu mới bắt đầu nóng và đau, Lý Phụng lúc này mới phản ứng lại bản thân vừa ăn một quyền, cậu ta cả giận nói: "Dương Tinh Vũ mày mẹ nó có bệnh à!"
Dương Tinh Vũ căn bản không cho cậu ta cơ hội đứng lên, nắm quả bóng rổ bên chân rồi ném lên người cậu ta, mỗi một quả đều dùng hết sức lực.
Này còn đau hơn so với Đường Hiệt, hoàn toàn không có sàn nhà làm giảm xóc, trong sân vận động tức khắc vang lên một trận tiếng bang bang cùng tiếng Lý Phụng chửi bậy.
Dương Tinh Vũ cười lạnh nói: "Mày không phải mời tao chơi cùng sao, tao cũng là nghe Lý ca mày nói a! Vui vẻ không! A?"
"Mẹ nó!"
Lý Phụng lên tiếng mắng to, cậu ta che chở đầu mình, thật vất vả ở trong mưa bóng rổ tìm được một cơ hội phản kích, nhanh chóng đứng lên, cùng lúc đó, tay phải cầm cái sọt đang nằm bên cạnh lên.
Sọt kia được hàn bằng sắt, thể tích không lớn, trọng lượng không nhẹ.
"Dương Tinh Vũ cẩn thận!"
Mắt thấy Lý Phụng giơ sọt định đập vào đầu Dương Tinh Vũ, Đường Hiệt sốt ruột giãy giụa lên, hai tay cậu bị trói sau lưng trên giá trụ, vì động tác này, trên cổ tay liền xuất hiện vết máu.
Dương Tinh Vũ sớm có phòng bị, chân dài vừa nhấc liền đá trúng bụng đối phương trước.
Lý Phong kêu rên thành tiếng, lực tay buông lỏng, sọt sắt nện thật mạnh xuống sàn nhà.
Dương Tinh Vũ bắt được cơ hội, đem cậu ta ấn trên mặt đất đánh.
Thẳng đến khi Lý Phụng xin tha, hắn mới dừng lại.
Lý Phụng quỳ rạp trên mặt đất thở hổn hển, cả người đau như muốn rụng rời, Dương Tinh Vũ không chút lưu tình kéo lấy tóc tết của cậu ta, làm cậu ta ngẩng đầu nhìn về thiếu niên gầy gò phía đối diện.
"Tao nói cho mày biết, từ hôm nay trở đi, Đường Hiệt chính là chủ nhân của tao, ai muốn động vào cậu ta, phải thông qua ta trước!"
"Tao hiểu rồi......"
"Chỉ vậy thôi?" Dương Tinh Vũ hung ác nói.
"Xin, xin lỗi, thực xin lỗi, Đường Hiệt, tôi không nên bắt nạt cậu, về sau tôi cũng không dám."
"Còn gì không?"
"Ai tao cũng không bắt nạt! Ai tao cũng không bắt nạt còn không được sao!"
Lý Phụng khóc nức nở, cậu ta biết Dương Tinh Vũ đánh nhau lợi hại, nhưng không nghĩ tới bản thân vậy mà không có cách đánh trả dù chỉ một chút.
"Lăn!"
Lý Phụng được tha liền chạy loạn ra ngoài.
Dương Tinh Vũ khinh bỉ hừ một tiếng, hắn đã sớm muốn đánh Lý Phụng một trận, ỷ nhà mình có tiền, liền ở trường học bắt nạt người khắp nơi, kết quả còn không phải bắt nạt kẻ yếu!"
Sân vận động đột nhiên an tĩnh.
Dương Tinh Vũ vừa nhấc đầu liền thấy Đường Hiệt hai mắt sáng lên nhìn mình.
Hắn xấu hổ mà sờ sờ cổ, đột nhiên nhớ tới những gì mình vừa nói, mặt liền nóng lên, cái gì chủ nhân a, hắn vừa nghĩ cái gì vậy! Nói thẳng là tôi che chở không phải được rồi sao! Ai da, thật là xấu hổ!
Đường Hiệt không chớp mắt nhìn chằm chằm hắn, hắn động một chút, ánh mắt Đường Hiệt cũng di chuyển một chút.
"Nhìn cái gì mà nhìn, chưa thấy qua soái ca a!"
Dương Tinh Vũ thật sự chịu không nổi, phô trương thanh thế mà rống lên, sau đó lấy hết can đảm, chạy tới ôm Đường Hiệt từ phía sau.
Thiếu niên so với hắn lùn hơn một ít, trên người có vị ngọt nhàn nhạt.
Dương Tinh Vũ hít hít mũi, vừa định trêu chọc Đường Hiệt một đại nam nhi còn xịt nước hoa liền thấy trên cổ tay cậu có vệt đỏ, có chỗ còn trầy xước da.
"Tôi đánh nhau còn không bị gì, cậu như thế nào lại bị thương......"
Dương Tinh Vũ nhíu nhíu mày, ngoài miệng ghét bỏ, động tác cởi dây thừng lại rất nhẹ nhàng.
Nhưng mà qua một hồi lâu, một cái thắt nút hắn cũng không cởi được, càng nóng nảy càng cởi không được, Dương Tinh Vũ nhỏ giọng mắng một câu: "Như thế nào vẫn mắc kẹt!"
Đường Hiệt có chút muốn cười, cậu nghĩ nghĩ rồi hỏi: "Sao lại biết mà tới đây?"
"Tôi......"
Dương Tinh Vũ ngừng động tác cởi trói, hắn nên nói như thế nào?
Tôi nhận ra cậu?
Nhưng Đường Hiệt còn nhớ rõ hắn không? Nếu nhớ rõ, không phải là đã sớm nói để cùng nhận nhau sao?
Đường Hiệt cũng có thể đã sớm quên hắn a, nếu như vậy, chẳng phải hắn sẽ rất xấu hổ?
"Nói như thế nào chúng ta vẫn là hàng xóm kiêm ngồi cùng bàn, tóm lại tôi không thể thấy chết mà không cứu đi."
"Nga ~ phải không?" Đường Hiệt ỷ vào Dương Tinh Vũ không nhìn thấy vẻ mặt của chính mình, cười đến không kiêng nể gì.
Dương Tinh Vũ vốn dĩ đã chột dạ, bị hỏi như vậy càng cảm thấy có lỗi.
Hắn thật vất vả cởi bỏ dây thừng, ném xuống đất, giả vờ tức giận nói: "Bằng không còn có thể là cái gì! Tôi nói cho cậu biết, tôi cũng không phải là giúp cậu đánh nhau không công! Cậu phải đưa cho tôi phí bảo hộ!"
Hắn vừa dứt lời, Đường Hiệt liền quay lại.
Dương Tinh Vũ chỉ cảm thấy một tia vị ngọt lướt qua chóp mũi, ngay sau đó có thứ gì đó được nhét vào miệng hắn: "Chơi cái trò gì......"
Hương vị kẹo sữa nhanh chóng khuếch tán, đem tất cả lời hắn định nói tiếp nuốt vào trong miệng.
Đường Hiệt cười mắt cong cong, răng nanh nghịch ngợm lộ ra: "Cái này đủ không?"
Dương Tinh Vũ ngẩn người: "Không, không đủ, ít nhất......!Ít nhất phải một viên nữa!"
Đường Hiệt cười tủm tỉm từ trong túi áo đồng phục lấy ra một nắm kẹo sữa, nhét toàn bộ vào trong tay của hắn: "Cho cậu hết đấy!"
Dương Tinh Vũ cúi đầu, nhìn viên kẹo trong tay, khóe miệng nhịn không được nhếch lên, dường như cũng không có gì thay đổi, vẫn đáng yêu giống như trước đây.
=======
Tác giả có điều muốn nói:
Dương Tinh Vũ: Giấy gói kẹo nhỏ nhắn* thật dễ thương, cậu ấy là bạn thân nhất của tôi!
Đường Hiệt:......!Ai muốn làm bạn với cậu!
Dương Tinh Vũ: QAQ
Vương-bạn thân real-Chúc Kỳ: Vậy tôi đi nha?
*小糖纸 - Tiểu Đường Hiệt.