Thiếu Gia Kiềm Chế Một Chút


Một khắc bị đụng bay kia, cả người Triệu Viễn Đình gần như mờ mịt, liên tục chạy gấp mấy ngày, tuy linh lực vẫn chưa hao tổn quá nhiều, nhưng cũng làm cho đầu óc ông lâm vào trạng thái hỗn độn, thời điểm té xuống đất, mới có chút tỉnh táo.
Thanh Ca, Thanh Ca của ông bị người ta làm hại, ông còn muốn vì nó tự tay đâm… Chờ đã! Vừa nãy rốt cuộc là thứ gì đụng trúng ông?!
Hơn 100 năm đạt đến kỳ Hợp Thể, đã bao lâu rồi ông chưa từng cảm thụ loại uy thế cùng lực chấn nhiếp cường đại bậc này? Càng khỏi nói ông vừa rồi còn bị…
Triệu Viễn Đình chỉ cảm thấy cỗ linh cảm không lành trong lòng càng ngày càng gần, càng ngày càng gần… Mãi đến tận khi một gương mặt tuấn mỹ xuất hiện trước người mình, cái cảm giác này đạt tới đỉnh điểm.
Hai hàng lông mày đen nhánh thon dài, một đôi mắt đào hoa cao ngạo, khuôn mặt Tề thị vạn năm không đổi.



A ha ha ha ha ha! Tiểu ca lớn lên nhìn hơi quen mắt ha ha!

Nghĩ như vậy tuyệt đối là thằng ngu, trên thực tế thời điểm nhìn thấy gương mặt đầy tính biểu trưng kia của Tề Thần Hiên, trong lòng Triệu Viễn Đình vẫn lộp bộp một phen.

Về chuyện Tề gia lại có một vị tán tiên ông không phải không biết, nhưng ở thượng giới núi cao nước xa, thời gian ngắn, tin tức truyền đến cũng không chính xác tỉ mỉ, ông chẳng để trong lòng, dù sao Triệu gia bọn họ có đến mười mấy vị tán tiên tiền bối, chỉ đứng sau Trầm gia mà thôi.

Một tán tiên vừa binh giải, có là kiếm tu lực sát thương mạnh nhất đi chăng nữa, dưới cái nhìn của ông cũng không tính là gì.

Nhưng ngay từ giây phút đầu tiên nhìn thấy Tề Thần Hiên, Triệu Viễn Đình biết mình đã sai rồi.
Cả đời ông, chưa từng gặp khí thế này, uy áp này bao giờ, người kia thong dong đi tới, quanh thân phảng phất một tầng linh quang nhợt nhạt, cô lập y với thế giới bên ngoài, kiêu ngạo, lại là chuyện đương nhiên.

Y từ trên cao nhìn ông, đuôi lông mày khẽ nhướng: “Phải thường tiền thuốc thang hả?”
Triệu Viễn Đình: “… Tiền bối nói đùa.”
Tự cảm thấy báo thù vô vọng, nội tâm Triệu Viễn Đình hoàn toàn u ám, yên lặng bò dậy từ dưới đất, áo của ông không dính chút cát bụi nào, phát quan do bị ngã nên có hơi lệch, bất quá ông không thèm để ý, đột nhiên từ trong khí thế của Tề Thần Hiên lấy lại tinh thần, ông đã tỉnh táo không ít, nhưng không khí lạnh lẽo yên tĩnh này, làm ông bị dọa ra một thân mồ hôi lạnh ròng ròng, nghĩ mà sợ không thôi.
Tiểu bối có náo động đến tối mày tối mặt cũng là chuyện giữa đám tiểu bối, ông thân là gia chủ họ Triệu, tộc trưởng Triệu thị, nếu trước một bước trở mặt với Tề gia, ông chính là tội nhân gây nên tranh chấp giữa hai gia tộc, đến lúc đó e rằng tiền bối nhà mình cũng không tha cho ông, cũng không biết trước đó ông đến cùng suy nghĩ như thế nào, cứ dửng dưng chạy tới…
Thù của Thanh Ca phải báo, nhưng người cầm đao không thể là ông, trong mắt Triệu Viễn Đình xẹt qua một tia tinh quang, tiếp đó, đã bị một bàn tay được linh lực hội tụ mà thành vỗ lên đầu.

Tề Thần Hiên vô cùng phấn khởi thu tay lại, cười híp mắt nói: “Ta nói làm sao nhìn quen mắt thế chứ, Triệu Tiểu Lục, còn nhớ ta không? Khi còn bé chúng ta từng chơi cùng với nhau đó.”
Ken két ken két két! Triệu Viễn Đình cứng đờ nhìn về phía bàn tay giữa không trung ngoại trừ màu sắc từ lam biến thành thiển kim ra độ lớn nhỏ một chút cũng không thay đổi, mặt từ từ tái rồi.
Vậy mới nói ông ghét người nhà họ Tề nhất a a a a a a!
Bên này bạn cũ gặp lại (?), Tề Thiên Dương bên kia cũng gặp lại bạn cũ, cùng Lý Giao giao lưu một phen, biết rõ chân tướng sự tình rồi, dù Tề Thiên Dương tự xưng là nội tâm đã lớn mạnh đến độ không gì phá nổi, vẫn yên lặng đổ mồ hôi một chút.
Thì ra ngày ấy cậu xảy ra chuyện ngoài ý muốn, đại não chịu tổn thương nghiêm trọng dẫn đến hôn mê, bị chẩn đoán là người thực vật.

Thế là hơn một năm sau, thằng bạn này của cậu cũng xuyên việt, xem tiểu thuyết xong chân vừa giẫm xuống, chẳng biết điện giật hay là đập đầu chết, xuyên đến Tần triều, cuối cùng ngu ngốc làm một người mê muội*, người kia rất nổi danh, họ Doanh tên Chính biệt hiệu Tần Thủy Hoàng… (chỗ này không hiểu lắm, nguyên văn 最后傻不愣噔让人给睡了)
Thế mới nói trước bàn máy vi tính cần cẩn thận, một bước đạp sai hủy một đời.
Khụ, nói lạc đề rồi, nói chung Lý Nhị Giao này đùa ngu ngốc xuyên qua sau đó thành gia lập nghiệp (?), con cũng sinh hai đứa, mới phát hiện mình có một đạo mệnh kiếp, đời đời kiếp kiếp không sống hơn mười tám tuổi, linh khí nọ có chút đạo hạnh, trực tiếp đem người truyền tống đến bên trong Càn Nguyên Tam Thế cảnh, cho cậu ta dò xét kiếp trước, cũng thăm dò quy luật mệnh kiếp cho rõ, ứng đối cho tốt, thế là chen vào thêm một chân.
Biết rõ tình huống, phản ứng đầu tiên của Tề Thiên Dương chính là đi mò túi trữ vật — hùng hài tử thần hồn chia lìa, thần hồn trực tiếp chạy tới, trời mới biết thần hồn kia của hắn ta là màu vàng óng, vàng ròng 24K! Không phải tích đại công đức thì chính là tiên nhân tái thế, cùng cấp bậc với Cố Thiên Hàn vừa sinh ra đã có tử khí đông lai trải ba vạn dặm, quả thực chính là viên tiên đan biết đi.


Lần này tu sĩ đến đây ngư long hỗn tạp, khó đảm bảo không có người đi đường tà đạo, vạn nhất đụng phải chẳng phải đưa dê vào miệng cọphay sao? Những người này không dám ra tay với Cố Thiên Hàn, một phàm nhân thì chẳng do dự nhiều như vậy.
Sờ soạng nửa ngày, ngoại trừ pháp bảo công kích này nọ cũng không móc ra thứ gì khác được nữa, nhưng mấy thứ này đều cần linh lực để khởi động, Tề Thiên Dương cắn răng.
Lý Giao nhướng mày, không chút lo lắng cho tình cảnh của mình, gương mặt “Wow! Dương Dương nhà ta đẹp trai quá à!”.
Không thể không nói tướng mạo của cậu thật sự quá gạt người, rõ ràng ngũ quan không thay đổi, chỉ là thoáng nẩy nở một chút, lập tức đã có bộ dạng “Trích Tiên”, nếu không phải ở chung lâu ngày, ai cũng không nhìn ra trong đầu cậu nuôi một đám thảo nê mã tràn.ngập.sức.sống, mỗi lần đều có thể giẫm con người ta đến mức máu me đầy mặt.
Dừng một chút, Tề Thiên Dương tháo khối trữ linh ngọc bội Sở Hàn Phi đưa cậu xuống, buộc trên cổ bạn tốt, tu sĩ đến lần này phỏng chừng cũng có chút thần thông quảng đại, ngoại trừ hai vị chấp pháp thiên quân, cậu còn cảm nhận được vài đạo khí tức theo dõi khác nữa, thuận miệng cảnh cáo vài câu.
Tuy rằng đem đồ người khác tặng mình cho người khác không hay lắm, nhưng ai kêu pháp bảo không cần linh lực điều động có thể tự mình hộ chủ chỉ có một cái như thế làm chi? Tề Thiên Dương âm thầm suy nghĩ, không quản mục đích Sở Hàn Phi tặng quà có đơn thuần hay không, nhân tình này, cậu nợ.
Từ trong màn ánh sáng chậm rãi đi ra, nhận ra khí tức theo dõi mình lúc còn bên trong vẫn chưa thu hồi, Tề Thiên Dương cau mày, chăm chú nhìn qua, thấy một tu sĩ gầy lùn nhìn chằm chằm màn ánh sáng, mặt lộ vẻ tham lam.
Lửa giận xông lên đầu, đang định quát hỏi, lại thấy trong màn ánh sáng kia bỗng bắn ra hai đạo ánh sáng màu vàng cực kì chói mắt, thẳng tắp đâm vào hai mắt tên tu sĩ gầy lùn kia.

Gã rú lên lồng lộn, hai tay che mắt, càng kêu càng thảm thiết, thì ra ánh vàng đốt thủng con mắt của gã còn chưa đủ, xuyên thấu qua hai tay gã, dọc theo hai tay nhanh chóng thiêu đến toàn thân.
Ánh vàng kia cực kỳ bá đạo, chỗ đi qua da dẻ đều mục nát, cơ thịt phân giải thành nước, xương cốt đốt thành tro bụi, kim đan kiên cố va vào ánh vàng kia, lập tức hóa thành một luồng khói xanh, chỉ bằng khoảng thời gian hít thở mấy cái, chỗ tu sĩ gầy lùn đứng ban đầu, ngoại trừ một mùi khét quái dị, thì chẳng còn sót lại gì nữa.
Ánh vàng chậm rãi ngưng tụ thành hình rồng, ngửa mặt lên trời thét dài một tiếng, vẫy vẫy đuôi, liền xuyên vào trong màn ánh sáng.
Mọi người bị khung cảnh này kinh sợ, qua hồi lâu, mới có người nhẹ nhàng lấy hơi: “Đây là long khí…”
“Ở bên trong, đúng là bậc đế vương nhân gian sao?”

“Quả nhiên là chúng ta mạo phạm.” Có người đổ mồ hôi lạnh liên tục.
Thần hồn vàng ròng là vật đại bổ không sai, nhưng thần hồn hoàng đế lại có long khí vờn quanh, kết cục nếu ăn phải, chính là cảnh tu sĩ gầy lùn vừa rồi.

Bị long khí công kích, ngay cả chuyển thế đầu thai đều thành hy vọng xa vời.
Tề Thiên Dương trừng mắt nhìn, không biết sao, lại có chút cảm động, có thể bảo vệ nữ… nam nhân của mình, muội… đệ phu kia, khá được đấy.
Hô, chỉ là có chút không được tự nhiên…
Lại nói, giữa nam nhân với nam nhân, vậy mà cũng có thể sống chung như vậy…
Tề Thiên Dương yên lặng thay thế một chút, tưởng tượng thấy cảnh mình hạnh phúc mà mỗi ngày cái gì cũng không cần làm, meo meo meo meo vẫy đuôi đòi ăn, cùng một nam nhân ngọt ngào hạnh phúc… Sau đó, cậu rùng mình thật mạnh.
Nam nhân gì gì đó, quả nhiên vẫn vượt quá giới hạn cuối rồi.
Thiếu mất một người, vừa vặn trống một tiêu chuẩn, ai cũng không cần rời đi, nhưng mà vừa rồi đã xảy ra một thảm kịch, mọi người ai cũng không dám nói gì, chỉ lo chọc giận vị đế vương long khí cực thịnh bên trong kia, từng người từng người xếp thành hàng, nộp danh thiếp lên, đợi chấp pháp thiên quân mở Càn Nguyên Tam Thế cảnh ra lần nữa, lúc này mới theo thứ tự tiến nhập vào trong màn ánh sáng.
Tề Thiên Dương một chân bước vào màn ánh sáng, chợt cảm thấy bốn phía tối om.
Đây là… Giới lao?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận