Trần Thiên Bảo nhanh chóng được đưa vào bệnh viện , phòng cấp cứu bật đèn lên để thực cuộc kiểm tra , cuối cùng ông bác sỹ đi ra và nói với cô rằng bây giờ anh ta cần mổ , vì bị chấn thương ở đầu khá mạnh nên có thể ca mổ này sẽ khó khăn hơn nhưng dù có được hay không thì chắc chắn anh ta chỉ có thể sống được không quá 4 tháng , nói xong thì ông vỗ vai cô 1 cách u buồn rồi đi luôn . cô đứng đó , tự trách bản thân mình , cô đang làm cái gì thế này ...cô đã ..trễ hẹn với Long ...ngoài trời đang mưa....cô làm TTB bị tai nạn ...cô làm cho cuộc sống của người đàn ông này kết thúc vì tính ích kỷ của mình
TRỜI ƠI ! ngay lúc này cô chỉ muốn hét lên 1 điều rằng cô không muốn như vậy mà cô muốn thời gian quay trở lại ...
Giá như ...cô chậm thêm 1 chút
Giá như ...cô biết lắng nghe thêm 1 chút
Thì liệu TTB có thế không ? Không , lúc đó anh ta vẫn sẽ an toàn và sống tiếp và cũng không có dính dáng gì đến cô .
Đứng đó 1 lúc thì giường bệnh của TTB được đẩy ra , cô đi theo rồi làm giấy nhập viện cho anh ta , cô đi bộ dọc hành lang và lấy 1 lon coca uống để xả street nhưng ai ngờ khi vừa cầm lon coca lên , quay người lại thì cô thấy Long đang đứng ngay đằng sau mình , cô giật mình làm rơi mất lon coca
'' L...Long ? ''
'' cô không đến là vì cái lí do này sao ?''
'' không ...mọi chuyện không phải thế đâu ''
'' vậy thì ...cô đến đây để làm gì với TTB , nói chuyện với anh ta rồi đưa anh ta vào bệnh viện à ? ''
'' không phải vậy đâu ...tôi không đến là vì đã xảy ra 1 số chuyện ''
'' là chuyện cô đưa anh ta vào đây mà bỏ mặc tôi sao ? ''
'' nhưng tình thế lúc đó hết sức nguy cấp ''
'' vậy sao cô không từ chối gặp anh ta ngay từ ban đầu đi ? ''
'' cái này ...''
'' vậy mà tôi đã từng nghĩ rằng có thể chúng ta sẽ quay lại nhưng ai ngờ đâu người cản bước tình yêu này lại là cô ''
Vừa nói Long vừa cười , 1 nụ cười thật sự thê lương
'' xin lỗi ...em không cố ý ''
'' cô nghĩ với tình thế này cô còn giải thích được gì với tôi ngoài 2 từ xin lỗi ''
'' ...''
'' chúng ta kết thúc tại đây đi ''
'' Long ...''
Trong khoảnh khắc hắn nói ra từ đó làm cho tim cô đau đớn , trong đôi mắt sâu tưởng chừng như không đáy kia đang nhìn cô có 1 chút gì đó tiếc nuối nhưng cũng không kém phần chối bỏ ...Như muốn quên đi tất cả trong đôi mắt ấy giờ chỉ còn lại sự lạnh lùng u ám nhìn cô cuối cùng anh cất bước ra đi . Anh đi rồi cô mới nhận ra rằng mình đã đánh mất cơ hội quay trở về bên anh và làm cho tình cảm này kết thúc thêm lần nữa và điều tồi tệ hơn hết cô đã làm anh đau thêm lần nữa , anh đi rồi cô cảm tưởng như hành lang dài qua , cô khuỵu xuống sàn nhà khóc nức lên , luôn miệng nói xin lỗi nhưng đâu biết bây giờ đã quá muộn để nói ra điều đó với 1 người đàn ông đã yêu cô hết lòng .
'' Xuân ''
Đúng lúc đó thì DH chạy đến thì thấy cô với tình cảnh này thì vội vàng đến bên bạn
'' chuyện gì đã xảy ra ? ''
DH hỏi nhưng Xuân không nói gì cô chỉ tiếp tục ôm lấy DH mà khóc mặc cho ánh mắt của bao người đang nhìn mình cô cũng không quan tâm
TTB vì cô mà chỉ sống được không bao lâu
Cô cũng chỉ vì quá sơ xuất mà đánh mất tình yêu của mình
Mặc dù DH không hiểu gì nhưng cô biết 1 điều ...người có thể làm cho bạn cô khóc điên đảo như vậy thì chỉ có thể là Long ....chỉ có thể là Long mới có thể làm cô khóc như vậy ...
Không hiểu sao lúc này DH thấy thật sự quá bối rối , mối tình này làm cho cô khó hiểu mà khó hiểu là ở cả 2 người chứ không riêng gì Long hay Xuân . Yêu nhau ...có cơ hội đến với nhau ...nhưng cuối cùng thì cũng hư bột hư đường hết ...nếu là DH cô cá cô sẽ chết vì đau đầu từ lâu rồi ...
'' đừng khóc nữa , mọi chuyện rồi cũng sẽ ổn thôi mà ''
Gạt đi nước mắt trên mặt Xuân rồi 2 người đến chỗ TTB .
__________________________________________________________________
Nội dung chương 130.2 :
TTB sẽ ra viện sau 1 tuần và khi suy nghĩ lại Xuân quyết định sẽ ở lại bên cạnh TTB bù đắp lại khoảng thời gian cô đã quá vô tâm với anh ....
Zing Blog