Sau khi được đưa vào bệnh viện chẳng lâu sau đó cô tỉnh lại thì thấy mình nằm trong 1 gian phòng nhìn không hề giống bệnh viện nhưng chiếc tủ đầy thuốc lẫn cái bàn bên cạnh làm cô nhận ra được đó là phòng dưỡng bệnh , bên ngoài ban công là Long , anh đang đứng đó hút thuốc
'' dậy rồi à ? ''
'' anh có bị thần kinh không ? ''
'' sao ? ''
'' thắc mắc chuyện gì chắc ? tôi đang thắc mắc là tại sao tôi nằm đây đây ''
'' bệnh của cô nếu không nằm đây thì liệu còn sống được qua tháng sau ''
Câu nói này làm cô hơi shock rồi đấy , im đi trong vài giây để sy nghĩ cô mới nhận ra có đồng bọn của tên này đã bán đứng mình là Diệp Hân .
'' DH đã nói cho anh biết ''
'' không ''
'' vậy ai ? ''
'' TTB ''
'' sao anh ta biết ''
'' tôi không biết , nhưng tốt nhất bây giờ cô nên nằm yên đó và dưỡng bệnh đi ''
Anh nói và quay lại , cô chợt nhìn thấu trong đôi mắt đó có 1 sự dịu dàng khó tả và hiếm thấy , câu nói lạnh lùng lắm , dáng vẻ vô tình lắm nhưng sao cô vẫn thấy ấm áp từ người đàn ông này hay do cô quá yêu nên đã sinh hoang tưởng quá mức rồi , mới có không gặp nhau 3 tháng thôi nhưng sao cô thấy ...nó cứ thế nào vậy .
Nhưng cô đâu thể nhìn nhiều , anh lên tiếng căn rặn rồi thì cũng đi , chiếc rèm cửa sổ màu trắng lại chỉ có thể ở đó bay qua bay lại bởi bị lực gió đẩy , ít ra nó còn có bạn bè là chiếc cửa sổ cùng ngọn gió còn cô phải ngồi trong căn phòng này , bảo cô phải chịu làm sao nổi . Nhưng không hiểu sao ...cô cũng không thể bước xuống giường mà chạy đi thật nhanh cho dù ...giờ người nằm trên giường là cô , 1 người hết sức bình thường , tuy bệnh của cô chưa tái phát nhưng cô vẫn nằm đây như thể nhận vơ 1 cách vô cớ là vì cái gì ? Vì cái ánh mắt kia hay do cái người đan ông mà cô vẫn yêu và chờ đợi , DH nói đúng ...cô không thể quên được Long , không thể nào và tình cảm của 2 người giống như 1 vòng xoáy đi đến bất định , chỉ có thể ở yên 1 chỗ nhưng 1 chỗ đó quá đặc biệt , nó xoáy lại và có rất nhiều đường để đi , có rất nhiều con đường và cô đã lạc đến hàng trăm con đường nhưng cuối cùng vì nó ;à vòng xoáy đi thẳng nên chưa bao giờ cô quay đầu lại nên có sai thì vẫn có đường để quay lại vè về đến đích . . . nhưng hiện giờ cô đang lạc vào 1 con đường mà chưa có ai lôi cô ra và cô vẫn luôn chờ ,...chờ mãi , chờ mãi cho đến khi có người đến kéo cô đi ...
_________________________________________________________
Suy nghĩ nhiều cuối cùng cô thiếp đi trong cơn mơ màng , lúc tỉnh lại thì thấy mình đang ở trong xe ô tô , bên cạnh không có ai , ngồi đằng trước chỉ có tài xế cùng với Lục Vương bên cạnh
'' CÁI GÌ ? ....SAO ...SAO TÔI LẠI Ở TRÊN XE ? ''
Hoảng hốt đập mạnh tay vào ghế trước , cô trợn mắt nhìn cảnh vật quanh mình
'' im đi , tôi đan đưa cô đến chỗ lão đại ''
'' cái ....sao lại ...đến chỗ lão đại ? là sao ? ''
'' không biết thì ngồi im đó , lát cô sẽ biết ''
'' nhưng ...''
Đang định mở miệng nói thêm điều gì đó nhưng nghĩ đây có thể là lệnh của Long nên cô chỉ im lặng mà nhìn từng hàng cây bên đường đang tụt dần về phía sau , lúc này mọi thứ đã tối mù mịt , bầu trời hiện giờ chỉ còn trăng và sao cô nghĩ chắc lúc này cũng chẳng còn sớm . Bỗng nhiên trong xe có 1 làn gió mạnh thổi vào làm bay tóc cô , vén tóc nhìn ra cảnh vật bên ngoài cô thấy sóng biển đang rì rào và nhấp nhô trước mặt mình
'' đây là ....''
'' đến nơi rồi ''
Xe lúc này bỗng dừng lại , Lục Vương lấy tay kéo cô xuống xe và bảo
'' cô đi lên chỗ kia , có 1 cái cầu thang được làm sẵn , cô đi xuống rẽ trái rồi đi thẳng lên ''
'' sao tự dưng anh lại bảo tôi làm vậy ? ''
'' thì lão đại bảo cô làm vậy cô làm đi ''
'' Long sao ? ''
'' có kiểu nói vô phép như vậy à ? ''
'' kệ tôi ''
'' thôi , cô đi nhanh đi , lão đại ở đó đấy , lão đại nói là có chuyện hệ trọng muốn nói với cô ''
'' lại bịa chuyện , anh ta có bao giờ vòng vo đâu chứ ''
'' tin hay không thì kệ cô tóm lại là cô đi nhanh cho tôi ''
Nói rồi Lục Vương đẩy đẩy vai Xuân để cô đi nhanh hơn chứ không ở đây nhiều chuyện nữa .
Xuân đi rồi , Lục Vương nhìn cô cười nhẹ ...1 nụ cười chỉ là phớt qua
'' nếu yêu điên cuồng như vậy thì không hiểu trước kia 2 người chia tay làm quái gì không biết ? ''
Lẩm bẩm cái gì đó rồi Lục Vương cũng không nhiều chuyện mà đi luôn .
________________________________________________________
Theo lời chỉ dẫn cô đi thẳng rồi đi uống cái cầu thang rẽ trái và đi thẳng , đi mãi cuối cùng cô thấy cô thấy 1 ánh sáng xuất hiện trước mắt mình
'' what ? cái gì ở đằng trước kia ? ''
Tự mình nói cái gì đó rồi cô cũng đi đến đó
Woa ...1 vòng trái tim được làm bằng nến lùn màu hồng nhẹ , xung quanh đó còn có bao nhiêu cánh hoa hồng rải rác ra khắp nơi , và điều làm cho cô xúc động nhất là 1 dòng chữ làm bằng pha lê màu đỏ xếp là '' MÌNH QUAY LẠI NHÉ ''
Dường như không còn lời nói nào tả được nỗi xúc động của cô bây giờ , cô thừa nhận cô không dễ dãi nhưng liệu trong tình yêu cô có quá dễ dãi hay không ? Cô chưa hề nghĩ cô mềm lòng nhưng nếu là với người đàn ông này thì cô thật sự không thể nào nán lòng mình lại ...
1...2 ...3
Những viện pha lê chợt sáng bừng lên trong không gian của cảnh biển tối tăm mà chỉ khiến người ta nghe thấy tiếng sóng
'' đồng ý quay lại với anh không ? ''
Bỗng đằng sau cô , 1 tiếng nói ấm áp ...tiếng nói quen thuộc vang lên
Cô quay phắt đầu lại , mặt vẫn còn tèm lem nước mắt nhìn anh đứng đối diện mình
Được ! vậy hôm nay cô sẽ dễ dãi , cô sẽ cho qua tất cả để đến với anh . Cô biết làm vậy là sẽ bất lợi cho cô rất nhiều , đương đầu với nheieuf cuộc chia tay rồi nhưng cô vẫn chưa bao giờ rút ra được gì cho bản thân mà chỉ có thể ngày càng mù quáng , người khác thì không sao chứ với Long ...càng chia tay càng làm cho cô thấy yêu anh nhiều hơn , không hiểu vì điều gì nhưng lúc này cô đã chạy tới bên anh và ôm chầm lấy anh không do dự .
Gật đầu lia lại mà không cần biết gì thêm cô nhắm chặt mắt mặc cho nước mắt ngày càng rơi nhiều hơn ...
Zing Blog