Thiếu Gia Lột Xác


Diệp Thiên Tường nào ngờ một chuyện cỏn con thế này mà Trương Hàm lại có thể đả động đến được tòa núi lớn như Ninh Viễn Khánh.

Trong lòng cậu ta hoang mang vô cùng, thầm nghĩ, thằng chó này còn biết cậy vào chủ cơ, lần sau ông âm thầm xử chết mày, xem mày làm gì được ông đây.

Bề ngoài thì vâng vâng dạ dạ, trong tâm lại đay nghiến rủa sả, đấy chính là loại người như Diệp Thiên Tường này.

“Trương….

Anh Trương, số tiền này tôi không cần nữa, vừa nãy tôi nghĩ lại rồi, tai nạn lần này chủ yếu là trách nhiệm thuộc về tôi, tôi không lấy tiền nữa đâu”, Diệp Thiên Tường mặc dù gọi là anh Trương nhưng trong lòng vô cùng bức xúc.

“Không phải là mày báo cảnh sát rồi sao?”, Trương Hàm đầy vẻ nghi hoặc, hỏi.

“Đợi cảnh sát tới, tôi sẽ giải thích cặn kẽ cho họ, cái này cậu không phải để tâm”, Diệp Thiên Tường âm thầm quan sát biểu cảm khuôn mặt của Trương Hàm, thấy anh không biểu lộ cảm xúc tiêu cực gì với cách xử lý của mình, trong lòng mới bình tĩnh lại đôi chút.

“Vậy thì được, thế bọn tao đi trước nhé?”, Trương Hàm không hơi sức đâu đi tính toán chi li với loại người này.

“Xin cứ tự nhiên, cứ tự nhiên…”
Diệp Thiên Tường khom người, giơ tay ra nhường đường.

Đợi tới khi Trương Hàm lên xe, chiếc Santana rẽ qua góc đường, sắc mặt Diệp Thiên Tường mới dần lạnh lại.

Cậu ta nhìn vết lõm trên xế cưng của mình, cắn chặt răng.

“Ông đây không tin, Ninh Viễn Khánh kia có thể bảo vệ mày cả đời!”
Diệp Thiên Tường tàn nhẫn nói, sau đó quét ánh mắt một lượt đám người vây xem xung quanh.

“Xem cái mẹ mày ấy, còn xem nữa ông móc mắt bây giờ!”
Nhưng lời này còn vừa thốt ra, một vị cảnh sát đã vỗ vai cậu ta, trong giọng điệu còn có chút giận dữ.

“Này… Cậu là cậu Diệp đúng không?”
Diệp Thiên Tường quay đầu lại nhìn, lập tức đơ người.

“Cảnh sát, tôi nói đùa với các anh đó”.

….

.

Xe của Dương Minh đã đi rất xa, nhưng anh ta vẫn chốc chốc lại nhìn kính chiếu hậu, xem Diệp Thiên Tường có đuổi theo hay không.

Anh ta vẫn hơi sợ, dù sao thì mấy con ông cháu cha ăn chơi trác táng vùng này không giống như quản lý trước kia của mình, đắc tội rồi thì xin thôi việc là được.

“Cậu Trương, hôm nay đắc tội với người ta nặng như thế, sau này sẽ không bị báo thù đấy chứ?”
Trương Hàm an ủi anh ta bằng ánh mắt yên tâm: “Thoải mái đi, cho dù Diệp Thiên Tường có báo thù, thì cũng sẽ không tìm tới anh đâu”.

“Ừm…”
Nghe thấy câu trả lời này, trong lòng Dương Minh lại càng thêm tò mò về Trương Hàm, mặc dù chàng trai trẻ này nói sẽ đi làm ở tập đoàn Tinh Thần, nhưng lại có quan hệ mật thiết với sếp tổng, cho dù trong nhà Trương Hàm không phải giàu có đến mức có thể sánh ngang với Ninh Viễn Khánh, thì thiết nghĩ cũng phải có ưu điểm ở phương diện nào đó.

Anh ta quyết định, buổi tối về nhà sẽ nói lại với em họ mình, Trương Hàm này đáng để kết bạn, nếu có thể phát triển tới quan hệ nam nữ lại càng tốt.

Suy nghĩ về vấn đề này suốt cả quãng được, chẳng mấy chốc, xe đã tới quán bar.

“Cậu Trương, cậu đã giúp tôi chuyện lớn như vậy, tối nay cậu không cần khách sáo nhé!”
Dương Minh vỗ vỗ ngực, mặt đầy vẻ khí phách.

“Đương nhiên rồi”.

Trương Hàm gật gật đầu, xuống xe, nhìn biển hiệu quán bar.

“Quán bar Tương Lai”.

Trương Hàm thầm đọc tên quán rồi bước vào trong, không khí xa hoa xộc vào mặt, nhạc nhảy DJ đinh tai nhức tóc như đang nện vào tim anh, khiếnTrương Hàm không khỏi “sung” theo điệu nhạc.

Anh ngồi trên ghế sô pha, ngón tay khẽ đung đưa theo tiết tấu.

Dương Minh gọi hai chai rượu ngon, lại kêu thêm vài món ăn, hai người vừa nói chuyện vừa ăn uống, vừa nhìn các cô gái xinh đẹp trong sàn nhảy, cực kỳ vui vẻ.

Dương Minh nói rất nhiều, còn Trương Hàm thì chẳng nhớ được mấy.

Sau đó, khi nói tới Tiểu Ngư, Trương Hàm mới hứng thú nhìn về phía anh ta một cái.

“Tiểu Ngư rất hiếu thắng, nhưng nửa đầu năm nay, sau khi việc kinh doanh của cậu tôi thua lỗ, lại khám ra bệnh nặng, cuộc sống của Tiểu Ngư chắc chắn cũng có chút bấp bênh.

Theo tôi biết, dạo này em ấy đang tìm việc part-time, hình như tham gia cuộc thi hát gì đó, muốn lấy thưởng hạng cao, cũng để giảm bớt gánh nặng cho nhà…”
Nói thật, khi Trương Hàm nghe những lời này thì có hơi ngạc nhiên.

Nhưng kết hợp với tình hình gần đây của Tiểu Ngư, đúng là cũng hợp lý.

Vu Tiểu Ngư thật ra cũng là cá mè một lứa với Trần Linh, đều muốn lấy được chồng đại gia, sống cuộc sống của bà hoàng, cho nên một khi mình tỏ ra hào phòng, khiến cô ta không nhìn rõ của cải của mình, Vu Tiểu Ngư sẽ chủ động tiếp cận.

Trước kia dưới sự giúp đỡ của mình, trưởng phòng đã khá thân thiết với Vu Tiểu Ngư, nhưng suy cho cùng thì cũng đều là vì tiền cả.

Trương Hàm muốn tác hợp cho hai người, hoặc là nói muốn giúp Trần Gia Vũ theo đuổi Vu Tiểu Ngư, thì xem ra phải phí chút sức ở mảng này.

Nghĩ thông được điều này, Trương Hàm nhấc ly rượu, chạm ly với Dương Minh.

Nhưng đang lúc hai người đang nói chuyện rôm rả, ở góc quán bar, một cô gái mặc đồ màu đỏ, đôi môi đỏ thắm đang nhìn chằm chằm vào cả hai với vẻ thích thú.

Không lâu sau, một nhân viên phục vụ cách đó không xa đi tới.

“Chị Lục, hai người bọn họ tiêu tổng cộng mười nghìn năm trăm hai mươi tệ”.

“Ừ, biết rồi, đi lấy chai Royal Salute ra tặng cho bọn họ”.

Người nhiên viên mặc dù cảm thấy khó hiểu, nhưng không dám nói nhiều, nhanh chóng làm theo lời của cô gái.

Sau đó, cô gái đứng dậy, cơ thể nhỏ nhắn nhưng bốc lửa khiến mọi người đều phải liếc mắt qua nhìn, cô ấy đắn đo một chút rồi mới từ từ bước tới chỗ của hai người.

Khi Royal Salute được nhân viên đem tới bàn, Trương Hàm kinh ngạc hỏi: “Chúng tôi không gọi cái này…”
“Yên tâm, đây là chủ của chúng tôi tặng cho anh.


“Sếp của anh là ai?”,Trương Hàm hơi nghi hoặc, sau đó nhìn thấy nhân viên phục vụ hơi nghiêng đầu.

Trương Hạo nhìn theo ánh mắt của anh ta, mới phát hiện ra khuôn mặt quen thuộc.

“Lục Yên Vân…”
Cô gái mặc bộ đồ màu đỏ, chính là Lục Yên Vân trước kia có duyên gặp mặt Trương Hàm một lần.

Cô ấy lại là chủ của quán bar Tương Lai.

Lục Yên Vân ngồi xuống, hai chân khép lại, cơ thể hơi nghiêng về phía trước, cổ áo của cô ấy rất rộng, nên nơi mà Trương Hàm đang đối mặt, là một phong cảnh tuyệt đẹp.

Trương Hàm thầm liếc một cái, có chút kích động muốn nhìn vào sâu hơn.

Mặc dù biết người con gái này đang dụ dỗ mình, nhưng vẫn không tránh được bị vẻ lả lơi của cô ấy hấp dẫn.

Đúng là chí mạng mà!
Còn về phía Dương Minh, anh ta lại thật thà cúi đầu, anh ta nhìn ra được, địa vị của cô gái này không thấp, tuyệt đối không phải người mình có thể chọc vào.

Nhân viên phục vụ biết điều lui xuống, cô gái kia bấy giờ mới mở miệng nói bằng giọng lười biếng.

“Mấy ngày không gặp, chị nhớ cậu quá, tối đó chia tay nhau, chị vốn muốn đến đại học Thanh Sơn tìm cậu, nhưng khổ nỗi bận tối tăm mặt mũi”.

Trương Hàm cười khổ nói: “Chị Lục, chị đừng có đùa tôi, tôi có gì đáng để chị xem trọng chứ”.

“Nhiều lắm chứ, ví dụ… cơ thể của cậu đó”.

Nói xong, Lục Yên Vân cười mê hoặc.

Trương Hàm thầm mắng trong lòng, công lực của anh còn thấp quá, làm gì đỡ nổi mấy câu tán tỉnh của cô gái này.

“Nếu chị Lục không chê, thì tôi cũng muốn say với chị một đêm”.

“Được đó, lát nữa chúng ta tìm một khách sạn, để tôi học hỏi cậu…”, Lục Yên Vân liếm môi.

Trương Hàm cuối cùng cũng phải nhận thua, ngượng ngùng mở chai Royal Salute ra rồi rót đầy cho hai người.

Đúng lúc này, một đám người khí thế hùng hổ, đẩy người xung quanh đang không hiểu gì sang một bên, bước thẳng tới bàn của Trương Hàm.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui